Theo chỉ dẫn của Mạnh mấy người thay nhau đục một lỗ nhỏ trên mặt đá, một canh giờ đục được một lỗ sâu chừng bốn mươi cm. Sau đó Mạnh cho thuốc nổ vào một ống trúc rồi đút vào đó. Lượng thuốc nổ do AI đã tính toán vì Mạnh cũng không phải chuyên gia về sử dụng thuốc nổ. Cẩn thận anh cho ngòi dài gần nửa mét sau đó mọi người lùi tít ra ngoài. Một người thân binh ở lại châm ngòi sau đó ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Một t·iếng n·ổ không lớn lắm, mặt đất rung động nhé làm bụi rơi xuống, mọi người đi vào trong thấy mặt đá rạn nứt nhưng chưa vỡ hẳn. Hồng Thất Công tỏ ra thất vọng, nảy lên trên mặt đá dậm mạnh mấy cái thấy nó có vẻ vẫn chắc thì nói.
-Chắc phải cho nổ thêm lần nữa, lượng thuốc vừa rồi ít quá.
Vừa nói dứt lời đột nhiên sàn đá sập xuống kéo theo cả Hồng Thất Công, bụi bay mù mịt. Lữ Danh Thuận vội lấy đèn pin soi xuống thấy phía dưới là một cầu thang bằng đá dẫn sâu xuống phía dưới, trên mặt thang là các mảnh vụn đất đá. Tiếng Hồng Thất Công vọng lên.
-Tôi không sao, mọi người xuống đi.
Lữ Danh Thuận cầm đèn pin đi trước, mọi người lục tục theo nhau đi xuống. Mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng, trong lòng Mạnh thực ra đã ngán đến tận cổ cái nơi vừa đi vừa nớp nớp lo sợ thế này, nhưng đâu còn cách nào khác. Đã vào đến đây thì không thể tránh khỏi bước này, bằng không bao nhiêu khổ cực phía trước chẳng phải là phí hoài sao.
Dưới ánh đèn pin xuất hiện trước mặt mọi người cái động vuông vắn này phải uốn người mới vào được, mọi người vừa đi vừa nhìn xung quanh xem xét, do trần động thấp lè tè nên đi rất chậm.. Đá ở nơi này cực kì rắn chắc, nhìn những dấu vết đục đẽo thì đường hầm này rõ ràng được đào bằng phương pháp nguyên thủy nhất. Mạnh thầm nghĩ, để xây được một hoàng lăng quy mô lớn thế này phải mất bao nhiêu thời gian? Kiểu gì cũng phải trên hai mươi năm, rất nhiều hoàng đế vừa đăng cơ đã bắt tay vào xây lăng mộ rồi. Hơn hai mươi năm, đào đường hầm này cũng là hết sức miễn cưỡng. Hồng Thất Công đang đứng cạnh mấy hũ rượu người đầy bụi Bên cạnh bày vô số vại sành sắp xếp cực kì ngay ngắn, có thể đây là những bình rượu bồi táng. Mỗi vại cao cỡ nửa người, ước tính số lượng lên đến hàng ngàn, xem ra Tần Thủy Hoàng đế đúng là một con sâu rượu. Trên vách tường màu đen bốn phía có khắc mấy phù điêu đơn giản tả cảnh hoàng đế đang thiết yến. Phù điêu này bảo quản cũng không được tốt, có thể là vì quá lâu. Đáng tiếc là những hình ảnh hiếm hoi sót lại giờ chỉ còn nhìn được mang máng. Hồng Thất Công đi săm soi mấy bình rượu, định di chuyển thử một bình xem dưới đáy có khắc chữ gì không. Lữ Danh Thuận nói với ông ta:
-Ông đừng táy máy, loại bình này rất thô ráp, có đem cho người bán lòng dê để chẹn dưa người ta cũng không thèm.
Hồng Thất Công cãi:
-Ai bảo tôi nghĩ đến mấy cái bình này? Đừng tưởng Hồng gia đây chỉ khoái minh khí nhé.”
Ông ta lấy dao găm rạch lớp giấy dán kín miệng bình, tức thì một mùi hương kì lạ nhẹ nhàng bay ra, nói thơm không thơm, nói hôi cũng không hôi, ngửi nhiều còn thấy nghiền, không biết là thứ rượu gì. Trong cổ mộ cất giấu rượu, nghe nói rượu để càng lâu càng ngon, ủ được vài chục năm đã là hiếm có giá rất cao rồi. Là lần đầu được thấy tận mắt rượu ủ cả nghìn năm nên Mạnh cũng nổi tính hiếu kì, lại gần xem thử.
Rượu màu đen, vô cùng tinh khiết, phần nước bên trong gần như không đã bay hơi hết nên chỉ còn lại có nửa bình. Người sành rượu đều biết đây là đặc trưng của rượu ủ lâu năm, nửa bình này chính là phần rượu tinh túy nhất, thực là mê người. Nhưng nói thế nào thì rượu này cũng để quá lâu rồi, không biết đã quá đát chưa. Hồng thất Công dùng dao chấm một cái, định thử một ngụm thì bị Mạnh giữ chặt lại:
-Ông chán sống rồi hả? Đồ quá lâu cẩn thận ăn vào đau bụng đó.
Hồng Thất Công cãi:
-Cậu chả hiểu cái khỉ gì cả, rượu ủ trong hầm có để mấy ngàn năm cũng không lo hỏng. Nghe nói ăn bã rượu nghìn năm dưới đáy bình còn có thể trường sinh bất lão, nghe đâu tổ tông chúng ta có người còn đi đổ đấu chỉ vì mấy bình rượu này. Mình chỉ nếm thử một tí chắc không sao đâu, cùng lắm thì đau bụng một trận.
Còn chưa nói hết câu, Lữ Danh Thuận đã bước tới tung một cước đá cho vò rượu kia ngã chổng kềnh, chất rượu màu đen cùng với bã rượu dưới đáy chảy tràn ra đất. Một mùi hương nồng đậm lập tức xông thẳng vào mũi, Hồng Thất Công vừa định nổi giận thì Phan Tử đã nói:
-Đừng nóng, anh xem trong đống bã rượu kia có cái gì?
Mạnh và Hồng Thất Công ngoảnh lại thì thấy giữa đống bã rượu màu đen trông như bùn lầy có rất nhiều sợi màu đỏ sậm, giống như sợi bông xổ ra từ những cái chăn cũ, thứ này rất hay gặp trong những quan tài bị ngâm nước. Hồng Thất Công lấy dao găm gảy gảy mấy cái, sắc mặt biến đổi. Mạnh qua ngó một cái thôi cũng thấy da đầu tê rần, cảm giác cực kì ghê tởm, chỉ muốn nôn ra một trận.
Những sợi màu đỏ này là một khối t·hi t·hể trẻ con còn chưa rữa nát, thịt gần như đã tan vào với rượu nhưng da và xương vẫn ở dưới đáy nên mới hình thành một mớ trông như sợi bông rách nát. Lữ Danh Thuận thấy hai người trợn mắt há mồm, bèn ngồi xuống, nói:
-Đây là một loại rượu có tên ‘Hầu đầu thiêu’ thứ này không phải người mà là khỉ con chưa đầy tháng.
Nói rồi vỗ vai Hồng Thất Công, dùng dao găm khêu một ít ‘sợi bông’ làm một động tác cung kính mời.
-Có trường sinh bất lão hay không thì tôi chịu, nhưng nghe nói công hiệu tráng dương cũng không tồi. Ông thử xem, đừng khách khí.
Hồng Thất Tông ghê tởm hất con dao ra, lầm bầm mấy câu, rồi hỏi Lữ Danh Thuận.
-Thằng oắt này sao mà hiểu rõ thế? Con mẹ nó, hay anh đã từng uống cái thứ rượu này rồi hả?
Lúc vào núi Nam Cung ở Thiểm Tây tôi đã gặp những hũ rượu như thế này, khi đó có một người lấy thử một hũ đem ra. Từ đầu tôi đã thấy có gì đó không ổn nên không dám chạm vào, nhưng người kia không nghe. Kết quả uống đến cạn bình mới phát hiện thứ ở dưới đáy, sau đó vì chuyện này mà có người ốm nửa năm.
Nói xong Lữ Danh Thuận lại có vẻ bồi hồi:
-Tôi cũng chẳng ghét bỏ gì ông cả, nếu có ý hại tôi đã chờ ông uống một ngụm rồi mới đá ngã cái bình cho ông mất mặt chơi.
Hồng Thất Công mặt mày nhăn nhó, muốn nổi cáu cũng không tìm ra cớ gì, trông rõ buồn cười. Lúc này mọi người chú ý tìm các bức tường quanh phòng, một người kêu lên.
-Mọi người lại đây xem
Trên hai bức tường nằm ở hai phía trái, phải có một tảng đá chẹn cửa chỉ để hở khoảng hai mươi cen ti mét t·ừ t·rần xuống tảng đá. Một cơn gió lạnh buốt từ trong đó thổi ra, một thân binh cúi người xuống để Mạnh trèo vai anh soi đèn pin nhìn vào kẽ hở đằng sau là hành lang tối om om nên không nhìn được xa. Anh bèn đ·ốt p·háo sáng ném một cây vào trong đó nhưng vẫn không nhìn thấy điểm tận cùng. Anh mừng thầm trong bụng, nói vậy mọi người đã đi đúng đường rồi, phía sau tảng đá chẹn cửa này chính là phần trung tâm của địa cung. Trong đầu anh lập tức hiện ra rất nhiều kết cấu lăng mộ kinh điển, phần lớn sẽ là hình chữ hồi 󠄐󠄐 lối vào sẽ đi theo các góc cạnh để vào đến trung tâm hầm mộ. Tuy đây là hoàng lăng nhà Tần hẳn là cũng không khác nhiều so với mộ táng ở Trung Nguyên sau này, khi tiến vào sẽ trông thấy những gì? Anh bất giác hồi hộp, không biết quan tài của Tần Thủy Hoàng Đế trông như thế nào nhỉ? Xung quanh có quan tài bồi táng hay không?
Mọi người quyết định lại dùng thuốc nổ để phá hòn đá, sau khi dọn dẹp các vò rượu, mọi người lại thay phiên nhau đục một lỗ trên tảng đá sau đó đăt ống đựng thuốc nổ. Sau khi nổ tảng đá rạn nứt ra, các thân binh khỏe mạnh dọn dẹp tảng đá sau nửa canh giờ mọi người đi qua cảnh cửa tiến sâu vào trong.