Cứ ngỡ sẽ phải mất ít nhất nửa giờ dò dẫm trong mộ đạo, ai ngờ đoạn mộ đạo này ngắn ngủn, đi chưa nổi hai trăm mét đã đột ngột mở rộng, cuối mộ đạo xuất hiện một ngọc môn cực lớn, hai bên là hai cột đá có rồng uốn lượn vờn mây. Mạnh suy đoán đây chính là đại môn của minh điện, bởi vì cửa mộ sẽ không dùng loại đá đẹp cỡ này.
Lữ Danh Thuận cẩn thận dò tìm các cơ quan để mở của, tìm cách để mở cánh cửa. Mạnh đọc tài liệu thấy rằng ngọc môn của mộ thất tám chín phần sẽ có cơ quan, tường đá hai bên rất có thể rỗng ruột, bên trong chứa bột đá độc. Hơn nữa loại cơ quan này thường là không thể phá giải, bởi vì mộ thất một khi đóng lại sẽ không tính đến chuyện mở ra, cho dù có là công nhân xây dựng cánh cửa cửa này thì sau khi cửa đóng cũng không thể vào được.
Lữ Danh Thuận dùng đèn pin săm soi và dùng hai ngón tay sờ soạn một lúc đột nhiên thò tay vào miệng một con rồng kéo mạnh. Đột nhiên có tiếng cơ quan chuyển động, cánh cửa đá nặng từ từ được kéo nên trong sự ngỡ ngàng và mong chờ của nhiều người. Mạnh đốt cây pháo sáng đưa cho Lữ Danh Thuận để hắn tiến vào đầu tiên.
Trong khoảnh khắc pháo sáng bùng lên, mọi người chứng kiến một cảnh tượng khiến ai nấy đều nín thở. Mọi người không ai ngờ mình sẽ chứng kiến cảnh tượng như thế, gần như đều đông cứng tại chỗ không thể nhúc nhích. Mộ thất này so với hầm rượu ban nãy, cả về chiều cao lẫn chiều rộng đều gấp mười lần. Bốn cây cột trụ khổng lồ đặt ở bốn góc mộ thất điêu khắc đầy phù điêu, trên nền mộ thất ngồn ngộn của cải, khi pháo sáng bùng cháy, mọi người mới phát hiện ra đó là những núi dụng cụ bằng vàng bạc, đá quý, lưu ly, trân châu mỹ ngọc. Đèn pin của chúng tôi chiếu lên khiến chúng tỏa sáng lấp lánh, quả thực khiến người ta lóa mắt. Kim Hoa hạ lệnh đốt toàn bộ đuốc đặt sẵn trong căn phòng trong căn phòng.
-Ôi trời đất ơi………!
Mắt Hồng Thất Công trợn trừng, lớn hơn mắt bò, gương mặt vặn vẹo. Bước chân vào cái nghề này chưa bao lâu, lần đầu tiên Mạnh nhìn thấy so với phim ảnh trước đây chỉ có hơn chứ không kém. Anh nghĩ bây giờ mình cũng không trốn được số mệnh, không ngờ có ngày được xuất hiện trong hoàng lăng của một quốc gia cách xa quê hương mình với núi bảo bối. Chẳng lẽ đúng như trong sử ký Tư Mã Thiên, sau khi lục quốc diệt vong, toàn bộ bảo bối của các nước đều được chôn cất ở nơi này. Vấn đề bây giờ không phải là phát tài nữa, mà chỉ cần nhặt bừa vài món trong đống kia mang ra cũng đủ sống sung sướng cả đời.
Mạnh cũng chỉ muốn lăn xả vào đống vàng bạc kia. Lòng anh cũng đang gào thét muốn xông lên nhưng vẫn còn một tia lí trí, bèn giữ chặt Kim Hoa, không để cô vì mờ mắt mà làm liều. Rất nhiều kim khí trong các mộ táng trên bề mặt đều phủ một lớp kịch độc, lăn vào giữa đống vàng rồi trúng độc mà c·hết thì cũng quá nhảm, mấy thứ này tốt nhất là không nên đụng vào.
Nhưng tôi mải giữ Kim Hoa mà quên béng mất Lữ Danh Thuận, chưa gì anh ta đã lao vào đống vàng, vốc lên một nắm to kim khí, ngây ra mà nhìn. Ánh sáng phản xạ từ đống vàng chiếu lên khiến mặt anh vàng chóe, cả người phát run. Sau đó anh buông tay, mấy món đồ kia theo kẽ tay anh rơi xuống đất, kim loại v·a c·hạm phát ra tiếng leng keng.
Mạnh thấy Lữ Danh Thuận động vào kim khí mà không việc gì, biết kim khí kia không có độc, tảng đá đè nặng trong lòng bỗng chốc biến mất. Anh không nhịn được nữa, cũng nhảy vào sờ loạn một phen, cái cảm giác nặng trịch này khiến tôi không tự chủ được mà cười lên ha hả. Mạnh không nhớ có ai đó đã nói: Sự ham mê vàng của con người đã ăn sâu vào gen, biến thành bản năng bẩm sinh không thể kháng cự. Con mẹ nó, hắn nói không sai tí nào.
Cho dù là người như anh, tuy bề ngoài vẫn ra vẻ đạo mạo nhưng mỗi khi nhìn thấy vàng bạc châu báu thì sâu trong tâm khảm vẫn rung động mãnh liệt, tôi nghĩ dù có tự lừa dối mình cũng chẳng được. Anh thích đống của cải này. Thấy lúc này khó cản được mọi người Kim Hoa nhìn anh như hỏi ý kiến, anh biết giờ cũng nên thưởng cho mọi người mấy ngày cực khổ. Miếng ngon là miếng được thưởng giữa làng, anh nói to.
-Mỗi người được tự chọn năm món vàng bạc châu báu không phải quý hiếm. Riêng Hồng Thất Công và Lữ Danh Thuận được mười món.
Mọi người nghe anh nói lập tức quên sạch sẽ mọi chuyện, vội vàng chạy ào đến đống của cải này vơ vét một mớ, lại chạy đến đống kia nhặt lên một cái phát quan khảm đầy đá quý ngắm nghía thật lâu. Mấy thứ này thực sự đều là cực phẩm, chỉ cần lấy được một cái cho vào chỗ đấu giá cũng thành bảo vật trấn quán. Giờ ở trong đây lại có cả một đống, cứ mặc sức sờ mó, mặc sức dẫm lên cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Lữ Danh Thuận bên cạnh đã bắt đầu vơ vét của cải. Hắn đổ hết trang bị trong túi ra ngoài, không để lại thứ gì, rồi ra sức nhồi nhét vàng bạc vào. Nhét đầy rồi lại cảm thấy không ổn, liền dốc ra bằng sạch rồi nhặt mấy món khác nhét vào, nhồi nhồi nhét nhét lại còn hú lên mấy tiếng vô nghĩa.
Mọi người nhanh chóng phát hiện ra, bất kể có nhồi nhét kĩ đến đâu cũng không thể mang đi một phần vạn của đống bảo vật này. Vừa nhét thứ này vào túi xong lại phát hiện có thứ khác quý giá hơn ở bên dưới, nhét thứ quý giá hơn ấy vào rồi lại phát hiện ra thứ khác nữa mới là cực phẩm chưa thấy bao giờ, vì thế cứ phân vân, không biết chọn thứ nào. Lúc này hệ thống AI thông báo cho anh sáu thanh kiếm để trên giá cao phía sau là đồ cực phẩm. Đó là bảo kiếm trấn quốc của sáu nước trước khi diệt vong. Cạnh đó có mấy cái hòm có thể là đồ quý. Mạnh tiến tới chỗ đó rút mấy thanh kiếm ra, vỏ nạm bạc lưỡi kiếm bằng thép tốt đặc biệt chuôi kiếm bọc vàng và gắn viên ngọc quý ở chuôi kiếm. Mỗi cây kiếm này nếu mang về thời anh chắc giá cả triệu đô la.
Mạnh mở thùng bên cạnh có sáu cái hộp gấm, anh mở một cái là ấn triệu bằng ngọc xanh, bên trên tay cần là con rồng bằng vàng. Hệ thống AI báo anh đây là ngọc tỷ truyền quốc của sáu nước cũng là bảo vật vô giá. Mạnh nói với Kim Hoa
-Như đã thỏa thuận trước tôi chọn mấy cây kiếm và mấy cái ấn này. Tùy cô chọn các món còn lại.
Kim Hoa cũng không để tâm lắm, với cô nửa số châu báu ở đây đã trị giá cả mấy triệu lượng vàng. Việc phục hồi nước Đại Kim sẽ không còn xa nữa, hơn nữa cô được chứng kiến sức mạnh v·ũ k·hí của Mạnh nên cũng muốn hợp tác với anh vui vẻ để còn lợi về sau này.
Lúc này mọi người mải chọn đồ, ngắm nghía bảo vật nên không chú ý Hồng Thất Công đang lùi dần ra cửa. Đột nhiên lão ta tiến tới chỗ cơ quan đóng mở cửa hầm và phát động cơ quan. Cánh cửa từ từ đổ xuống khi nghe tiếng động mọi người quay ra thì cánh cửa đã gần như khép kín. Lữ Danh Thuận hét lên.
-Lão tặc, lão làm trò gì vậy, đừng quên còn người của chúng ta đợi ngoài cửa. Lão ra một mình thì mọi người cũng không để lão yên đâu.
Hồng Thất Công cười to
-Yên tâm ta cũng không ra ngoài đâu, đợi đại quân triều đình đến ta mới ra đón.
Lúc này cửa hầm đã đóng hẳn, mọi người trở lên lo lắng nếu bị nhốt trong này mà quân Nguyên Mông đến thì đúng là chỉ còn nước đưa tay chịu trói. Là phản quân triều đình thì số phận cũng đã đoán trước được rồi. Lữ Danh Thuận gầm lên
-Lão tặc ta mà ra được thì sẽ lột da ngươi cho ngươi nếm mùi sống không bằng c·hết.
Kim Hoa cũng hoảng sợ cô không ngờ Hồng Thất Công người đã nhiều năm làm cho mình lại phản bội vào lúc này. Cô vội ra lệnh cho mọi người nhanh chóng cùng tìm cơ quan để mở cánh cửa hoặc cơ quan để mở thông đạo tiến vào hầm mộ chính cô hy vọng nơi đó có thể có lối để thoát ra ngoài. Mọi người vội vứt vàng bạc vừa nhét vào người để lần tìm cơ quan hy vọng có lối ra.