Sau một canh giờ tìm kiếm không thấy được cơ quan hay lối thoát nào mọi người trở lên tuyệt vọng. Căn phòng tương đối kín nên mọi người cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn do lượng không khí trong phòng không còn nhiều. Lúc này Mạnh nói để trấn an mọi người.
-Mọi người không cần sợ sẽ có người sớm vào cứu chúng ta.Việc của chúng ta bây giờ là khi thoát ra nhanh chóng tìm được kẻ phản bội và chuyển gấp đồ trong kho báu ra ngoài tránh cho quân Nguyên tới đây thì kế hoạch của chúng ta thất bại.
Lữ Danh Thuận thắc mắc.
-Nói thì dễ lắm đến bao giờ mới có người tiếp ứng, có khi người chúng ta chưa đến lão tặc Hồng Thất Công đã dẫn bọn Nguyên đến bắt chúng ta rồi.
Mạnh nói
-Rất nhanh cánh cửa sẽ được mở ra, mọi người chuẩn bị nhé.
Vừa nói dứt lời tiếng cơ quan phát động và cánh cửa được từ từ kéo lên. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Khi cánh cửa mở đủ để đi ra Lữ Danh Thuận là người đầu tiên rút gươm vọt ra ngoài. Anh lăm lăm cây kiếm nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy một bóng người miệng lẩm bẩm.
-Không lẽ quỷ ở đây đến cứu chúng ta.
Lữ Danh Thuận định đi tìm lão tặc nhưng Mạnh ngăn lại. Anh nói
-Mọi người nhanh chóng chuyển châu báu ra ngoài. Việc tìm lão tặc đã có người của ta lo.
Theo sắp xếp của Kim Hoa mọi người vội xúm vào bê các hòm châu báu. Mạnh gọi hai thân binh lại dặn dò rồi anh cũng cho người mang mấy thanh bảo kiếm và quốc ấn của mấy nước ra ngoài. Ra đến bên ngoài chưa thấy có động tĩnh gì của quân Mông mọi người thở phào và nhanh chóng xếp hàng nên các xe ngựa. Hôm trước cũng đoàn xe tiếp ứng đã tới, lúc này các nhân thủ cũng nhanh chóng kéo vào hầm mộ để hỗ trợ chuyển nhanh kho báu ra ngoài. Mạnh đi về lều của mình nhanh chóng mở rương và xếp các đồ mình vừa nhặt được vào rương. Lúc này một thân binh xin vào yết kiến, Mạnh cho vào người đó tiến vào lều báo cáo. Sáng nay theo lệnh của anh đã truy tung một người và đã bắt được hắn ta. Sau khi tra khảo hắn đã khai Hồng Thất Công sai hắn đi báo cho tướng quân Trương Diêm Thành dẫn năm nghìn quân cách đây ba mươi dặm đang đợi tin.
Thì ra Hồng Thất Công đã mật báo cho tướng quân Trương Diêm Thành, người phụ trách khai quật mộ cổ dưới quyền một Vương Gia của Mông Cổ. Rất may hệ thống canh gác vòng ngoài do AI quản lý đã phát hiện ra lúc sáng sớm nay Hồng Thất Công lén lút ra ngoài bìa rừng trao đổi với một người lạ. Nhận được thông báo Mạnh cho thân binh vốn trước là thợ săn nên giỏi về truy tung đuổi theo hắn ta. Nhờ thông tin của anh về đường đi nước bước cũng như trang phục nên thân binh đã bắt được hắn ta cách đây năm dặm. Lúc này tên thám báo đang định lấy ngựa chạy về báo cáo thì bị thân binh bắt sống.
Mạnh đang đợi thông tin của hai người thân binh đi bắt Hồng Thất Công. Lúc vào trong mộ Mạnh cũng đã rất cảnh giác luôn để mắt và đi gần Hồng Thất Công. Tuy nhiên lúc nhìn thấy kho báu anh có một chút lơ là mất cảnh giác nên để lão ta giở trò. Không muốn lộ nhiều thông tin nên anh đã âm thầm điều động con rô bốt thăm dò vẫn đang ẩn mình trong hầm mộ đến để mở cơ quan. Tuy nhiên cũng để đợi mọi người tìm được cơ quan để mở thì anh đỡ bị lộ bít mật của mình. Sau một canh giờ không tìm được lối vào một chính cũng như cơ quan mở nên anh mới ra lệnh rô bốt thăm dò động thù mở cánh cửa cứu mọi người thoát ra. Hệ thống fly cam cũng nhanh chóng phát hiện chỗ ẩn nấp của Hồng Thất Công nên anh sai hai thân binh ra đó để bắt lão.
Lúc này Hồng Thất Công đã bí mật lẻn ra ngoài và ẩn nấp ngay gần lối ra vào để trở đại quân Nguyên tới. Y không dám chạy đi tìm đại quân vì bên ngoài canh gác khá nghiêm ngặt lão đi ra một mình sẽ gây nghi ngờ của mọi người bên ngoài, y chỉ nói với hai cao thủ canh cửa lối vào thấy người không khỏe muốn về nghỉ ngơi. Một lúc sau y thấy có hai thân binh người Đại Việt đang chia làm hai cánh tiến về phía mình. Rõ ràng chỗ y ẩn nấp đã bị lộ, hai người này có y định bắt mình. Y vội vàng lấy trong người hai viên bi sắp cỡ ngón tay, đây là một trong những tuyệt chiêu của hắn gọi là đạn chỉ thần công. Viên bi sắt này nếu trong khoảng cách năm mét b·ị b·ắn trúng đầu của thể bị thủng một lỗ.
Gần đến chỗ lão hai người này rút hai vật kỳ lạ ra cầm ở tay, tiên hạ thủ vi cường khi hai người đến gần y vung hai tay bắn hai viên bi sắt về phía hai người. Hai người này khá cảnh giác nên nghe tiếng gió liên lăn người né tránh. Y thấy vậy vội bỏ chạy, y tin với thân thủ của mình thì khó có thể bắt được. Lúc này một người thân binh giơ tay lên một t·iếng n·ổ vang lên. Hồng Thất Công thấy vai mình nhói đau, một lực rất mạnh đập vào vai làm y loạng choạng ngã lăn ra đất. Hai người thân binh nhanh chóng áp sát đè y xuống và trói chặt y lại. Hồng Thất Công la lên.
-Chúng ta là người một nhà, chắc là có sự hiểu lầm có gì từ từ nói.
Một người lạnh lùng nói.
-Lát ngươi gặp đại nhân của chúng ta thì tha hồ giải thích.
Hai người dẫn y về phía lều trại, lúc này mấy người Lữ Danh Thuận và Kim Hoa cũng đang đứng phía ngoài khu lều trại, nhìn thấy Hồng Thất Công bị trói đang bị dẫn giải bởi hai thân binh, Lữ Danh Thuận rút kiếm lao tới .
-Lão Tặc hôm nay ta sẽ rút gân ngươi.
Kim Hoa vội cản hắn lại nói.
-Người của Mạnh đại nhân đã bắt được. Chúng ta đi theo đến lều Mạnh đại nhân để tìm hiểu đầu đuôi sự việc đã, lúc đó động thù cũng chưa muộn.
Thấy người báo hai thân binh dẫn Hồng Thất Công đến Mạnh cho vào, lúc này Kim Hoa và Lữ Danh Thuận cũng bước vào. Mạnh cho người lấy ghế cho hai người ngồi, hai thân binh ấn Hồng Thất Công quỳ xuống. Lúc này nhìn lão khá mệt mỏi vì trúng đạn nên mất máu, tóc tai bay toán loạn. Mạnh hất hàm hỏi.
-Ngươi làm việc cho ai ? tại sao lại phản bội chúng ta.
Hồng Thất Công biết mình b·ị b·ắt thì kết cục không tốt đẹp, những kẻ phản bội tổ chức sẽ bị g·iết c·hết nên ngẩng đầu nói.
-Thắng làm vua thua làm giặc, ta lọt vào tay các ngươi thì muốn chém muốn g·iết thì tùy.
Lữ Danh Thuận định đứng lên để đánh Hồng Thất Công nhưng Kim Hoa đưa tay ra hiệu. Mạnh cười nói
-Ngươi không nói ta cũng biết ngươi đang thông đồng với quân Nguyên. Tướng quân Trương Diêm Thành đang đợi tin tức của ngươi đúng không ?
Biết bị lộ nên Hồng Thất Công cười ngạo nghễ
-Ngươi đã biết thì cùng lắm là c·hết, các ngươi cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu.
Mạnh nói
-Ta sẽ làm cho ngươi số không bằng c·hết.
Anh cho người mang miếng ván gỗ rồi trói chặt lão vào tấm gỗ không thể cựa quậy được. Sau đó cho người tháo đôi giày của lão ra, một thân binh cầm một cái lông ngỗng vuốt lên xuống dọc bàn chân. Lúc đầu Hồng Thất Công cảm thấy buồn nên cười ha hả nói.
-Tưởng thế nào, các ngươi có giỏi thì cứ tiếp tục ta không sợ.
Nhưng một lúc sau cảm giác nhồn nhột qua đi, cảm giác cực kỳ khó chịu xuất hiện. Hình phạt này khiến y vô cùng ngứa ngáy, không thể tự kiềm chế y rú lên.
-Trong ngươi nho nhãn mà làm trò bỉ ổi này, có giỏi cho ta một đao để có thể c·hết thống khoái đi.
Người thân binh vẫn lạnh lùng tiếp tục dùng lông ngỗng xoa bàn chân của y. Hình phạt này bắt nguồn từ Châu Âu. Hình phạt này nguyên thủy là trói chặt tay và chân của tù nhân hoặc tù binh, bôi mật ong, nước đường hoặc muối vào lòng bàn chân của họ, sau đó đem một con dê đến để nó liếm lớp ngon lành trên lòng bàn chân cho đến khi người tù cười quá và c·hết. Hình phạt này khiến người bị t·ra t·ấn vô cùng ngứa ngáy, không thể tự kiềm chế, cuối cùng bị ngạt thở do thiếu oxy do tiếng cười gây ra. Nó cũng đã trở thành một loại h·ình p·hạt mà nhiều người thà t·ự t·ử còn hơn phải gánh chịu. Hồng Thất Công cười đến cảm giác nghẹt thở, không chịu được năn nỉ.
-Xin tha cho tôi, tôi sẽ khai hết.
Mạnh hất hàm ra hiệu, người thân binh dừng lại. Hồng thất Công xin một miếng nước sau đó kể lại. Thì ra y cũng mới gần đây liên lạc với Trương Diêm Thành, do thấy mình đã già mà cũng chưa có công danh và giàu có. Y hy vọng khi đầu quân dưới trướng Trương Diêm Thành sẽ có chức quan nhỏ để có thể sau này an hưởng tuổi già. Được gia nhập đội kiếm tìm kho báu lần này, Trương Diêm Thành ra lệnh cho y thông báo tin tức, bản thân y thì bí mật dẫn năm nghìn quân đi sau cách xa đoàn người để tránh bứt dây động rừng.