Lúc mà Quân và tôi sang nhà Hằng trả xe, thằng Quân nhảy vô can đánh nhau về nó mới kể Tuấn nghe. Lúc đó Tuấn mới bảo nó đâu thử cua lại con Diệp xem sao? Một mặc coi con đó nó sống thế nào? Có chắc là nó thương nhà thằng kia thật lòng hay không? Một mặc có phải loại người ham tiền hay không để thằng Quân không phải luyến tiếc nữa. Lúc đó tôi đề nghị vậy thôi. Nhưng không ngờ nó đồng ý thật.
Tôi ngồi đó cắn môi im lặng nghe Tuấn kể hết sự việc, sau khi nghe kể hết tôi mới từ từ lên tiếng sau
-Thế bây giờ họ quen lại thật hay là giả? Hèn chi mà lúc chiều Hằng thấy Quân tỉnh bơ dù trong tình thế rất căng thẳng?
Tuấn lại gật đầu
-Ừ Tôi nghe kể lại rồi. Tuỳ thôi, chuyện này tôi không xen vào, mọi chuyện sau này để cho Thằng Quân. Còn việc bây giờ trước mắt chắc là gia đình chồng cũ của Hằng hối hận lắm rồi đó?
Tuấn nói có lý nên tôi liền gật đầu. Sau đó chợt sực nhớ ra một chuyện hôm nay Tuấn đến đây nên tôi nhanh chóng gát lại chuyện của Quân mà hỏi Tuấn ngay
-À dạo này Tuấn làm gì ít gặp Tuấn vậy? Rồi Tuấn có quay lại Sài Gòn bữa không hay là ở quên luôn. Còn nữa muộn rồi ba Tuấn sang nhà Hằng chơi thôi hay có chuyện gì quan trọng không đó?
Tuấn nghe xong liền nhìn quanh rồi đáp lại
-À mấy tháng nay Tuấn đăng ký xin vào làm trong công trình, ở dưới quê mình thời gian này có mấy công ty về đây đầu tư nên Tuấn không cần đi Sài Gòn nữa. Công việc thì cũng hơi bận nên không có thời gian đi đâu cả? Hồi sáng này ba Hằng có sang nhờ Tuấn thiết kế bản vẽ nhà ở nghe bác bảo tháng sau khởi công nhà đúng không Hằng? Nghe vậy nên sẵn dịp tối nay rảnh nên Tuấn chở ba mình sang chơi luôn thôi. Để hai ông trong đó nói chuyện tâm sự một lúc rồi Tuấn vào bàn công chuyện cũng được.
À thì ra là Tuấn đến đây để thiết kế bản vẽ cho ba tôi tham khảo, mà không biết ba tin tưởng Tuấn thế nào mà lại dám trao ngôi nhà qua tay Tuấn nữa. Tôi nhíu mày nhìn Tuấn nghi ngờ rồi lên tiếng hỏi
-Này Tuấn với ba Hằng thân từ lúc nào mà ba Hằng lại tin tưởng Tuấn quá vậy hả?
Tuấn nhìn tôi nói ra một câu khá tỉnh bơ
-Chắc do thấy tôi hiền nên ba Hằng quý thôi.
Tôi bĩu môi thật dài
-Hiền hả? Chắc ba mình nhìn nhầm rồi.
-Mắt người già tinh tế lắm, chứ không như ai kia nhìn mãi mà chẳng nhận ra đâu?
-Ai kia là ai hả Tuấn?
-Thì là ai kia đấy?
-Nói vậy thì ai nói không được. Chán Tuấn thật ý?
Tôi liếc mắt với Tuấn nhưng chợt nhớ ra nếu ba đã nhờ Tuấn thì phải để Tuấn vào nhà để bàn chuyện chứ Tuấn ở mãi ngoài này thì đến bao giờ mới xong. Với lại cũng hơi muộn rồi, gió ngoài đây lạnh nhiều tôi cũng thấy hơi lạnh. Thế nên tôi liền vô thức đứng bật dậy rồi vội vàng nắm lấy tay Tuấn rồi luôn miệng thúc giục
-Vậy chúng ta đi vào nhà đi, cũng khuya rồi ý, không nhanh có mà không kịp giờ đâu.
Tôi vừa nói vừa nắm tay Tuấn kéo dậy, ấy thế mà Tuấn vẫn cứ đứng đực ra đấy chẳng đi đâu
-Này? Sau Tuấn còn đứng đây vậy?
Tôi càu nhàu còn Tuấn thì cứ mãi đưa mắt nhìn xuống bàn tay tôi đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Tuấn. Cảm nhận khoảnh khắc hơi ngại ngùng này gương mặt tôi đỏ bừng rồi nhanh chóng buông vội tay Tuấn ra.
Tôi lắp bắp
-Hằng không cố ý đâu?
Tuấn chợt mỉm cười. Rồi lắc đầu không nói gì sau đó bước đi thẳng, tôi không biết Tuấn đang nghĩ gì nên lần này người đứng đực ra ngược lại chính là tôi, nhớ lại nụ cười vừa rồi bất chợt khiến lòng tôi xao xuyến một cách kỳ lạ, rồi tự dưng trong lồng n.g.ự.c thật khó hiểu khi trái tim cứ đập thình thịch thình thịch mà tôi chẳng thể nào hiểu rõ nguyên nhân là tại sao.
Tuấn vào nhà một lúc tôi mới thủng thẳng đi vào sau, ngó qua bàn trà ba tôi đang cùng Tuấn điều chỉnh bản vẽ trên giấy. Đến khi tôi ngó qua mới biết ba tôi đang chọn mẫu thiết kế kiểu nhà thấp thôi có sân vườn, bản thiết kế Tuấn vẽ trên giấy thực sự cũng rất hợp với ý tôi…
Ngó thấy tôi tỏ ý hài lòng, bất chợt Tuấn cũng hơi cong môi lên một chút...
….
Loay hoay cũng đến ngày mùng 9 tháng 2, nhà tôi khởi công xây dựng, và người đứng coi bản vẽ cũng chính là Tuấn nên tần suất gặp mặt của chúng tôi cũng nhiều hơn, và càng gặp nhiều, càng tiếp xúc nhiều tôi mới phát hiện ra Tuấn là một người vô cùng nghiêm túc trong công việc, tính tình hằng ngày có thể Tuấn rất dễ chịu nhưng trong công việc Tuấn lại cực kỳ khó tính, chỉ cần thợ làm sai một chi tiết hoặc lệch một li gạch thôi là Tuấn đã phát hiện ra và bảo thợ điều chỉnh lại dù cho tôi chưa bao giờ nghe Tuấn mắng chửi thợ nặng lời nhưng với thái độ làm việc nghiêm túc của Tuấn mọi người làm chung cũng cảm thấy nể nang một phần. Dần dà vì cái tính đó của Tuấn và trong tim tôi hình ảnh của Tuấn đã chiếm trọn một phần, dù cho tôi chẳng một lần nào nói ra hoặc biểu hiện thái độ nào cho Tuấn biết cả, vì tôi vẫn còn sợ cái hôn nhân đổ vỡ lần trước và cám ảnh khi sống chung với mẹ chồng và gia đình chồng…