Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 7



-Anh Phong?

-Đi về?

Phong chỉ tay vào mặt Diệp rồi đuổi thẳng khiến cô ấy uất ức mà òa lên khóc nức nở rồi chạy nhào ra xe lên ga đi thẳng. Tôi đứng nhìn theo Diệp cho đến khi cô ấy đi khuất bóng mà chỉ biết thở dài. Cũng tội nghiệp cho Diệp bị Phong phũ phàng quá?

-Em nghe hết rồi à?

Đang ngó Diệp nên từ đằng sau Phong lên tiếng khiến tôi giật cả mình. Quay lại thấy anh tôi liền bĩu môi gật đầu. Cũng công nhận hôm nay biểu hiện anh không có tệ.

Nhìn anh khóe môi tôi bất giác cong lên rồi cười híp mắt trêu lại anh

-Em nghe cả rồi. Nhưng mà Diệp đẹp vậy anh không thấy tiếc à? anh nói thế không sợ Diệp sẽ tổn thương hay sao hả?

Phong liền cười, nụ cười anh có chút thâm thuý khiến tôi không thể đoán được anh đang có ý gì. Rồi bất chợt anh đưa tay kéo mạnh tôi vào lòng anh. Anh ôm chặt sau đó cất giọng trầm ấm ngọt đến sâu cả răng nói cho tôi nghe

-Thà Diệp tổn thương còn hơn làm cho người yêu anh giận. Đời này ngoài em ra, anh không sợ anh tổn thương cả? À mà sao hôm nay em về sớm vậy?

Nghe anh hỏi tôi mới nhớ ra mình bị đau bụng, nhưng hình như nó hết luôn rồi thì phải.

-Em đang dạy thì bị đau bụng, chịu không nổi nên em xin nghỉ nửa buổi.

-Em sao rồi, bớt chưa hả? Anh lo quá.

Phong lo lắng đưa tay xuống xoa bụng tôi rồi hỏi thăm đủ kiểu. Tự dưng cũng thấy ấm lòng nên tôi liền trả lời cho anh hay tình trạng của mình vì không nỡ để cho anh lo.

-Em hết rồi? Không hiểu sau ở trường thì đau lắm. Nhưng về nhà, nghe anh với Diệp nói chuyện xong em cũng khỏe lại luôn.

-Thiệt không đó? Chứ nghe em bệnh anh xót hết cả ruột đấy.



-Thôi bớt nịnh đi nha anh hai?

-Thật mà… anh chỉ yêu và lo lắng quan tâm mình em mà thôi.

Vừa nói Phong vừa áp sát gương mặt anh và mặt tôi sau đó môi anh chạm môi tôi rồi đặt vào đó một nụ hôn thật sâu. Hành động này quá bất ngờ khiến tôi cứ đứng đực ra mà trố mắt nhìn anh.

Mãi lúc sau anh buông tôi ra tôi mới kịp hoàn hồn, đầu óc vì nụ hôn mà quay cuồng. Bất giác tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt mà đánh mạnh vào n.g.ự.c anh mấy cái

-Anh này.. Kỳ quá hà?

-Có gì đâu mà kỳ?

-Rủi ai thấy thì sao?

-Không sao cả, chúng mình yêu nhau công khai thì ngại gì?

-Anh…?

Tôi nói không lại nên im luôn. Nhưng khoảnh khắc ngọt ngào này đã vô thức khiến tôi phải mỉm cười. Đứng im trong vòng tay anh, cảm nhận từng nhịp tim anh đập thổn thức, cảm nhận vòng tay anh ôm mình thật ấm tự dưng tôi thấy hạnh phúc lắm. Bao chuyện đã xảy ra tôi không còn bận tâm đến nữa, bây giờ tôi chỉ cần anh thôi, chỉ cần anh bên cạnh thì mọi chuyện dù tồi tệ thế nào. Tôi tin tôi cũng đủ sức vượt qua...Và cũng chính vì suy nghĩ đó. Mà tôi không ngờ sau này cuộc đời tôi lại phải gánh chịu rất nhiều bất hạnh…

Chúng tôi đang vui vẻ thì bất ngờ bên ngoài có tiếng xe chạy vào. Tôi và Phong liền ngại ngùng nhìn nhau cười cười rồi buông ra. Ngó ra ngoài thấy ba tôi về và người chở ba về tôi nhận ra ngay là Tuấn.

Nhà Tuấn khác xã với tôi nhưng có học chung với tôi năm cấp 2. Lâu rồi nghe đâu Tuấn giờ đây là kiến trúc sư làm việc trên Sài Gòn lâu lâu Tuấn mới về quê thăm ba mẹ một lần thôi. Và không ngờ hôm nay tôi lại có dịp gặp Tuấn.

Vì gặp lại bạn cũ mà Tuấn lại đến nhà mình nên tôi liền vô tư bỏ Phong đứng đó rồi đi ra đứng nói chuyện với Tuấn, mời Tuấn vào nhà chơi nữa.

Trò chuyện với nhau mới biết Tuấn đang đi công việc rồi vô tình gặp ba tôi đi bộ về nên sẵn tiện Tuấn chở ba tôi về luôn. Ba tôi thì cũng luôn miệng khen Tuấn lúc này đẹp trai chững chạc hơn ngày trước và thành đạt nữa, rồi ba có hỏi Tuấn lập gia đình chưa, Tuấn thật thà trả lời Tuấn có vợ rồi nhưng chỉ mới cưới một năm hai người không hợp đã chia tay. Tôi nghe vậy cũng lên tiếng động viên Tuấn cho Tuấn quên đi chuyện cũ và chúc Tuấn sẽ sớm tìm gặp được tình yêu của đời mình. Còn ba tôi thì lại tự nhiên nhắc lại chuyện ngày xưa , lúc đó ba mẹ Tuấn có sang hỏi ba tôi gả tôi cho Tuấn nhưng năm đó tôi đã quen Phong rồi nên ba không đồng ý, ba còn vui miệng nói phải chi lúc đó ba tôi gả tôi luôn cho Tuấn chắc giờ hai đứa đã là vợ chồng rồi.
— QUẢNG CÁO —