Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 70



-Sao, tôi nói đúng quá nên không trả lời được à?

Tôi chớp chớp đôi mắt nhìn Tuấn rồi trả lời

-Thế xưng hô thế nào Tuấn mới chịu?

Tuấn im lặng cau mày ra vẻ suy nghĩ sau đó lại nở một nụ cười đắc ý. Ngữ giọng phát ra bên tai tôi lần này cực kỳ ấm áp

-Kêu là anh Tuấn rồi xưng em đi.. Như vậy nó mới ngọt ngào.

Có gì đó nghe không quen, cái gì mà anh Tuấn, rồi lại em...tôi nghe mà xấu hổ muốn c.h.ế.t nên lại lắc đầu

-Thôi kỳ lắm. Không xưng hô thế được.

Tuấn trợn mắt nhìn tôi hỏi lại

-Thế không chịu đúng không?

Tôi bĩu môi

-Không? Ngại lắm?

-Vậy tôi đi méc mẹ?

Tuấn quay chân đi, vẻ mặt cực kỳ gian manh. Không hiểu là mất trí nhớ thật hay giỡn nữa. Nhưng cái kiểu trả lời thông minh thế này Tuấn làm tôi khó xử quá. Nhanh tay đưa ra rồi nắm tay Tuấn lại. Tôi ngại ngùng nói

-Thôi đừng có méc mẹ? Tôi...tôi đồng ý. Tuấn muốn thế nào tôi cũng chịu.

Tôi nói xong liền thấy Tuấn nhướng mắt ngó xuống bàn tay tôi đang nắm lấy tay Tuấn. Tuấn quay gắt lại Vẻ mặt cực kỳ hài lòng? Nhưng vẫn giả vờ hỏi lại tôi



-Đồng ý cái gì hả? Nói lại tôi nghe?

-Thì ...đồng ý gọi là… anh…

-Anh gì?

-Anh Tuấn?

-Ờ, rồi sao nữa?

Tôi ở cả mặt, ngại ngùng cất lời

-Anh Tuấn...em...em là bạn gái anh?

-Sao cơ.em nói gì thế anh không nghe rõ.

-Em nói em thương anh, em là bạn gái anh , anh nghe rõ chưa?

Tôi đỏ mặt nói thật lớn với Tuấn sau đó cúi đầu xuống cho Tuấn không nhìn thấy được sự ngượng ngùng trên mặt rồi trêu tôi. Thế nhưng bất ngờ là sau khi tôi nói xong, Tuấn cũng đứng im lặng nhìn tôi, khuôn n.g.ự.c Tuấn đập mạnh, và đột nhiên Tuấn vươn tay kéo mạnh tôi vào người Tuấn rồi ôm siết tôi vào lòng. Tuấn thủ thỉ những lời yêu thương như rót mật vào tai tôi

-Anh cũng yêu em, yêu lâu rồi…

Tôi bất ngờ khi nghe Tuấn nói như thế. Nên liền đưa tay đẩy Tuấn ra, đôi mắt tôi nhìn Tuấn trong hoài nghi

-Tuấn, Tuấn nhớ lại rồi à?

Tuấn mỉm cười gian trá, sau đó lại kéo tôi vào lòng. Tuấn bảo

-Anh có mất trí đâu mà không nhớ. Nhưng mà có người hứa sẽ gọi là anh rồi nha, không có gọi tên người ta nữa nha. Kêu tên lần nữa là bị ăn đòn đấy?

Tôi bĩu môi, thật sự muốn giận Tuấn lắm vì Tuấn đã lừa tôi. Nhưng là đang trong lồng n.g.ự.c này, cảm nhận sự ấm áp và ngọt ngào này, tự dưng tôi chỉ muốn áp đầu vào mãi. Không hơn thua gì nữa chỉ cần Tuấn bên cạnh là tôi vui rồi. Khẽ mỉm cười, tôi vòng tay ôm lại Tuấn, và nói



-Ưm không gọi tên nữa. Em sẽ gọi là Tuấn ơi….em yêu anh !

Tuấn gật đầu hài lòng, khẽ ôm siết tôi vào lòng hơn, rồi cúi xuống, đặt lên môi tôi một nụ hôn nóng bỏng. Tuấn hôn rất lâu, sau mới nhẹ buông tôi ra và nói

-Anh cũng vậy? Hằng ơi...anh yêu em..!

Một tháng sau đó.

Nhà tôi cuối cùng cũng đã xây xong. Nhìn căn nhà khang trang, mấy lần tôi vui đến bật khóc. Hai ba con cứ ngắm nhìn ngôi nhà rồi lại mừng mừng tủi tủi mất cả mấy tháng trời cuối cùng cũng đã có giấc ngủ ngon lành.

Hoàn thiện xong nhà, cũng là lúc đám cưới của tôi và Tuấn diễn ra. Nhớ lại ngày Tuấn cầu hôn thật sự lúc ấy tôi xúc động đến nghẹn lời

Ngày hôm đó Tuấn đưa tôi đi cùng lên tòa án để rút đơn bãi nại cho con Quyên. Tuấn có hỏi tôi tôi muốn xử con Quyên thế nào? Nếu tôi muốn cho nó ngồi tù hay bị phạt thì Tuấn sẽ không rút đơn ra nữa. Mặc dù Tuấn nói là thế nhưng tôi cũng biết tính Tuấn không nhẫn tâm thế đâu. Còn tôi thì chuyện gì đã qua tôi cho nó qua luôn và không muốn nhắc lại. Vì tôi nghĩ con người ai cũng có những khi sai phạm. Biết ăn năn hối lỗi đó là một điều rất đáng quý.

Nắm c.h.ặ.t t.a.y Tuấn tôi ngọt ngào lên tiếng trêu Tuấn

-Anh tha được thì cứ tha. Dù sao Quyên nó cũng thương anh mà?

Tuấn biết tôi trêu nên liền véo mũi tôi một cái rõ đau. Anh nói

-Thế ai đấy không có thương anh à?

Tôi lườm Tuấn rồi bĩu môi đáp lại

-Ai đấy không có thương. Mà chỉ yêu thôi nhé?

-Thế ai đấy có muốn tha cho ai kia không?

-Ơ sao anh lại hỏi em. Tuỳ anh thôi.
— QUẢNG CÁO —