Pháp Sư Harry Truyện

Chương 452: Tàng Bảo Thất ( 2 )



Chương 450 : Tàng Bảo Thất ( 2 )

Vừa nhìn thấy Tàng Bảo Thất của Học viện Goslim, trong mắt của Harry lập tức hiện lên một cái sự kinh ngạc không có biện pháp nào có thể che giấu được cả.

Tại sao lại như vậy?

Đó là bởi vì cái nơi được gọi là Tàng Bảo Thất này thật sự là khác xa so với những sự tưởng tượng trong đầu của hắn.

Tàng Bảo Thất của Học viện Goslim ở trong tưởng tượng của Harry là như thế nào đâu?

Như đã nói vẻ bề ngoài có thể không có gì quá đặc biệt, để tránh thu hút sự chú ý của người khác, nhưng xung quanh nhất định phải có rất nhiều cường giả, không thì cũng là Đại Ma Pháp Trận hay thứ gì khác âm thầm bảo hộ mới đúng!

Mà nơi trước mắt này đây?

Nó chỉ đáp ứng được phân nửa kỳ vọng của Harry thôi, nói là một nửa kỳ vọng là bởi vì vẻ bề ngoài của nó quả thật đúng như suy nghĩ của hắn là một nơi không có chút nào quá đặc biệt, chỉ là một căn phòng lớn chiếm diện tích hơn mấy chục mét vuông mà thôi, so với các căn phòng khác trong Học viện thì không có gì là quá là đặc biệt, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng mà cũng chỉ như vậy mà thôi, ngoài điều đó ra thì ở đây hoàn toàn khác hẳn với những cái suy nghĩ còn lại của Harry, đừng nói là có cường giả thực lực cường đại mạnh mẽ ẩn nấp xung quanh bảo vệ trấn giữ hay hoặc là sở hữu Đại Ma Pháp Trận lợi hại phòng ngự, theo như cảm nhận của Harry thì cái chỗ này ngay cả một chút chấn động của thiên địa nguyên tố trong không khí nhỏ nhất cũng không có nữa, dù hắn có cố nhìn thế nào nơi này thật sự chỉ là một căn phòng bình thường không có chút nào đặc biệt mà thôi.

Một chỗ như vậy lại có thể là Tàng Bảo Thất của Học viện Goslim nói ra có ai mà tin là sự thật cho được?

Harry âm thầm suy nghĩ ở trong đầu.

Chỉ có điều sau một lát thì hắn lại thay đổi cách nghĩ, tự nói với bản thân : " Hiệu trưởng Albus đã dẫn ta và Sư phụ đến đây, nói nơi đây chính là Tàng Bảo Thất thì tuyệt đối là không có sai được, ta nhìn thấy nó bình thường không có gì lạ có thể là do cấp bậc thực lực của ta hiện tại không đủ khả năng để mà có có thể nhìn ra được huyền ảo ở nơi này, dù cho thế nào đi chăng nữa Tàng Bảo Thất cũng là một nơi có mức độ quan trọng số một số hai ở trong Học viện, nhất định phải được bảo vệ một cách hết sức nghiêm ngặt. Nói không chừng Hiệu trưởng, các vị Giáo sư cùng với Khách khanh nhất định đã đem hết khả năng của mình ra để bảo vệ nơi này, mà ở bên trong Học viện này bất luận là Giáo sư hay Khách khanh cường giả không có một ai lại là nhân vật đơn giản cả, mỗi một người đều có điểm mạnh đến đáng sợ của bản thân mình, khi bọn họ cùng nhau làm việc để bảo vệ một thứ làm sao có thể đơn giản được, nói không chừng ẩn sau vẻ đơn giản của căn phòng này sẽ là các thủ đoạn bảo vệ không người nào có thể nhìn ra được! Đúng rồi. Nhất định là như vậy!! "

" Harry sao ngươi lại im lặng trợn mắt há hốc mồm như vậy, có phải là vẻ bề ngoài Tàng Bảo Khố của Học viện chúng ta được xây dựng làm ngươi rất ngạc nhiên hay không? "

Trong lúc mà Harry đang suy nghĩ bên tai đột nhiên lại vang lên một cái giọng nói trầm lắng.

Nhìn kỹ lại người lên tiếng nói chuyện với hắn không phải ai khác, chính là Hiệu trưởng Albus, vào lúc này ông ấy vừa lên tiếng đặt câu hỏi lại vừa đưa mắt nhìn vào Harry, chờ đợi hắn trả lời.

Đối diện với ánh mắt của Hiệu trưởng Albus nhìn thẳng vào bản thân, chỉ ở trong một cái khoảng khắc ngắn ngủi thôi Harry đã từ bên trong biển suy nghĩ của bản thân khôi phục trở lại, lên tiếng trả lời nói : " Thầy Hiệu trưởng ngài nói không sai một chút nào cả, vẻ bề ngoài của tòa Tàng Bảo Khố này quả thật đã khiến cho bản thân ta kinh ngạc rất là nhiều, cảm thấy không có cách nào tin được, so với lại tòa Tàng Bảo Khố ở trong trí tưởng tượng của ta thì cái tòa Tàng Bảo Khố này quả là đơn giản hơn, thậm chí có thể nói là đơn giản đến mức nếu Hiệu trưởng không nói trước người khác tuyệt đối không thể tưởng tượng được nơi đây là nơi cất giữ báu vật của Học viện Goslim, nó không chỉ có bề ngoài trông bình thường đơn giản mà ở bên trong cũng không có phát ra một chút dấu hiệu thiên địa nguyên tố hoạt động nào, căn bản không giống như một cái Tàng Bảo Thất mà giống một căn phòng bình thường không có một chút nào đặc biệt hơn, nếu như không phải Hiệu trưởng đích thân dẫn ta đến đây thì ta dù nói thế nào cũng không thể tin được đây chính là Tàng Bảo Thất của Học viện chúng ta, vị trí mà chúng ta cất giữ báu vật của mình, chỉ có điều là... "

Nghe được những cái lời nói do Harry phát ra, Hiệu trưởng Albus tuy rằng không có nói lời nào, vẫn duy trì sự ìm lặng của bản thân, nhưng mà nếu để ý thật kỹ thì có thể phát hiện ra được lúc này trong mắt của ông ấy đang hiện lên hai tia ánh sáng rất khó có thể nhận ra. '

Đó là ánh sáng của sự hứng thú!

Thật ra những lời nói đại loại giống như Harry đã nói, Hiệu trưởng Albus cũng không phải là chưa từng nghe qua, trái ngược lại, ông nghe được rất thường xuyên, cứ mỗi một lần mà dẫn theo Học sinh mới tốt nghiệp tới đây để nhận phần thưởng, đều có thể nghe được những cái lời nhận xét như thế này.

Tuy rằng có thể khác nhau về cách nói nhưng mà về mặt ý nghĩa thì lại đều giống nhau.

Tất cả những người mới tới đây lần đầu, nhìn thấy cái căn phòng có vẻ bình thường không có vẻ gì là lạ này đều không tin được nơi này chính là Tàng Bảo Thất của Học viện Goslim. Ngay cả chính ông ngay lần đầu đến đây cũng cảm thấy như vậy nữa.

Những lời nhận xét như vậy ông đã nghe qua rất nhiều lần, sớm đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa. Nhưng mà hiện tại khi nghe được lời nói của Harry ông ta lại lộ ra vẻ hứng thú đó là bởi vì phía sau những lời nhận xét bình thường đó Harry lại thêm vào ba cái chữa " chỉ có điều ".

Ba chữ này tuy đơn giản nhưng lại hàm chứa ý nghĩa của sự thay đổi trong câu nói, khi mà bọn chúng xuất hiện thì thường thường những lời nói phía sau sẽ khác với lúc trước, trong trường hợp này rất có thể Harry đã nhận ra được điều gì đó đặc biệt ở bên trong căn phòng trước mặt mình cho nên mới nói như vậy.

Cho dù biết rằng là cái khả năng này rất thấp, gần như không thể nào xảy ra, nhưng mà Hiệu trưởng Albus cũng không nhịn được có một chút chờ mong.

" Chỉ có điều cái gì? Harry ngươi hãy nói tiếp đi! " Ông ta nhìn Harry phát ra một tiếng nói.

" Vâng ạ! " Harry gật đầu một cái rồi nói tiếp lời nói của mình : " Cái căn phòng này nhìn qua có vẻ như rất là bình thường, không có một chút nào đặc biệt cả, chỉ có điều nếu như mà bản thân nó đã là Tàng Bảo Thất của Học viện chúng ta thì ta tin rằng ở bên trong đó nhất định là phải có những sự bảo vệ chu đáo, cẩn mật do các vị Giáo sư và Khách khanh cường giả bố trí ra, người thường không cách nào biết được, sở dĩ không phát ra một chút thiên địa nguyên tố nào để cho người ta cảm ứng được rất có khả năng là bởi vì thủ đoạn bố trí của những cường giả đó quá mức tinh diệu, đến mức không có một chút sơ sót nào! "

Những lời này của Harry đúng là đã cho Hiệu trưởng Albus thấy được sự khác biệt ở trong tầm mắt của hắn với những Học sinh đã đến đây trước kia, có điều nhìn chung cách diễn đạt nói chuyện vẫn còn rất chung chung, chỉ nêu đại khái, không đưa ra được điểm đặc biệt ở nơi này thật ra là cái gì.

Nhưng cũng không thể trách hắn được, như là Hiệu trưởng Albus đã dự liệu trước sự bố trí phòng ngự ở Tàng Bảo Thất này vô cùng kín đáo, cẩn thận nếu không phải là người đã biết trước thì cho dù là cường giả cấp bậc Truyền Kỳ, Huyền Thoại cũng không thể nhận ra được có điều gì bất thường, nói chi đến Harry, hắn tuy là thiên tài tuổi trẻ đã đạt đến cấp bậc Nửa bước Truyền Kỳ, nhưng cũng chỉ là Nửa bước Truyền Kỳ mà thôi, muốn nhận ra được cái sự huyền ảo của căn phòng trước mặt vẫn còn chưa đủ.

Hiệu trưởng Albus âm thầm suy nghĩ ở trong lòng một tiếng.

Sau đó mở miệng nhìn Harry nói : " Harry ngươi nói rất đúng! Ở trong Tàng Bảo Thất trước mặt chúng ta quả thật đã được các vị Giáo sư cùng với Khách khanh cường giả thi triển thủ đoạn đặc thù để bảo vệ, nếu như không đủ thực lực đẳng cấp tuyệt đối không thể nhìn ra có chỗ nào đặc biệt đâu! "