Vô Tận Trùng Sinh

Chương 279: Cơ hội làm ăn



Bạch U Cơ hiện tại cũng đã không kém ba mươi tuổi, độ tuổi mà một nữ tử đang xuất hiện dấu hiệu lão hóa. Không nhờ vào thân phận nguyên giả cùng các loại đan được phụ trợ, trên người nàng có lẽ cũng đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.

Hắn đột nhiên nhận ra, đây có thể là cơ hội làm ăn lớn cho mình, do đó liền hướng về Bạch U Cơ khẽ hỏi:

“Sư tỷ ngươi có vẻ quan tâm tới nhan sắc nhiều a?”

“Làm sao lại không quan tâm? Nữ tử nào không quan tâm tới nhan sắc của mình ta liền hoài nghi giới tính của người đó.” Bạch U Cơ khẽ nói.

“Mặc dù ta không có Trú Nhan Đan thế nhưng ta lại có nhiều phương pháp bảo dưỡng sắc đẹp, không biết sư tỷ có hứng thú nghe một hai.” Khương Thần giả bộ thần thần bí bí nói.

“Nếu như quả thật có diệu dụng, tốn bao nhiêu tiền sư tỷ cũng mua loại phương pháp đó của ngươi.” Sắc mặt Bạch U Cơ đang ỉu xìu như quả bóng xì hơi lúc này trở nên tươi tỉnh.

Không thể không nói nữ tử này quả thật đẹp tới mức xuất thần. Vẻ đẹp của nàng không mang theo GTQfr vẻ lả lướt vũ mị mà lại đoan trang hiền thục kèm theo đó có chút tri thức.

So với Mộc Đông Linh lúc trước, Bạch U Cơ mới là hình tượng người vợ đoan trang hiền thục chuẩn mẫu.

“Ta cũng không dám chắc về phương pháp này. Có lẽ còn cần phải thử nghiệm. Trước tiên ta cần phải nghiên cứu một khoảng thời gian.”

“Như vậy đi, một tuần nữa sư tỷ ngươi phái người chạy tới ngoại môn, ta sẽ đưa loại phương pháp này cho sư tỷ.” Khương Thần suy nghĩ một hồi, khẽ nói.

“Được, một tuần nữa đích thân sư tỷ tới tìm ngươi.”

“A! Có chút không tiện, ta bị Chấp Pháp Đường phạt tới mỏ Hỗn Nguyên Thạch lao dịch…phiền phức sư tỷ hôm đó chạy tới mỏ Hỗn Nguyên Thạch.” Khương Thần chợt nhớ ra điều gì, lúc này nói.

“Không thành vấn đề.” Bạch U Cơ vui mừng nói: “Nếu như quả thật có tác dụng tốt, sư tỷ ta sẽ giới thiệu thêm vài người bằng hữu cho ngươi.”

Nghe nàng nói vậy, khóe miệng Khương Thần khẽ nhếch lên.

Cá đã cắn câu!

Hiện tại chỉ cần dựa theo mấy loại mỹ phẩm chăm sóc da cao cấp trên Lam Hải Tinh khi trước mà luyện chế ra đan dược có công dụng cao hơn liền có thể triển khai buôn bán.

“Như vậy liền đa tạ sư tỷ trước.”

“Ha ha…không cần khách sao. Đến, sư tỷ đưa ngươi trước một phần lễ.”

Bạch U Cơ tâm tình vui vẻ, xuất ra từ trong nhẫn trữ vật ra hai bình ngọc cỡ ngón tay cái đưa cho Khương Thần nói:

“Lúc trước nghe ngươi nói với sư phụ đang có thương thế đúng không. Hai bình thuốc này hi vọng có thể giúp ngươi một hai. Một là đan dược chữa thương, còn một lọ gồm mười viên đan dược có thể giúp ngươi trong thời gian ngắn gia tăng lên ba thành cảnh giới.”

“Đa tạ sư tỷ.” Khương Thần không khách sáo tiếp nhận hai bình ngọc kia, thanh âm không nghe ra hỉ nộ vang lên.

“Ngươi có thể nói qua một chút về loại phương pháp đó hay không?” Bạch U Cơ tò mò nói.

“Không thành vấn đề.” Khương Thần chỉ khẽ cười, đáp.

“Trước kia ở chỗ chúng ta, nữ tử sẽ sử dụng các loại đồ vật gọi là mỹ phẩm để bảo dưỡng nhan sắc.” Khương Thần nói: “Loại đồ vật này trên thực tế được luyện chế từ các loại dược liệu có lợi cho da đồng thời có thể loại bỏ các tế bào lão hóa, làm chậm quá trình lão hóa da.”

“Thật sự có công dụng như vậy sao?” Bạch U Cơ nghe tới có thể diệt trừ lão hóa, hai mắt không nhịn được tỏa sáng như tinh thần. Nàng cần chính là loại công dụng này.

Mộc Đông Linh ở một bên chăm chú lắng nghe. Thời điểm nghe thấy Khương Thần nói loại đồ vật kia thực sự có thể làm chậm quá trình lão hóa, nàng thực sự có chút kích động. Khuôn mặt kiều diễm thoáng hiện lên chút ửng hồng. Hai mắt cũng mở lớn hơn một chút.

“Trước mắt ta nghĩ nên thử nghiệm một chút.” Khương Thần cười khổ nói: “Loại này thỉnh thoảng cũng có chút tác dụng phụ đối với một số người.”

“Như vậy a.” Bạch U Cơ khẽ gật đầu.

Vấn đề này nàng cũng sớm biết. Các nàng hiện tại cũng sử dụng một số đồ trang điểm, thỉnh thoảng vẫn có một số người gặp phải dị ứng do da mặt quá mẫn cảm với các thành phần phụ gia.

“Vấn đề này trước mắt là vậy đã.” Khương Thần khẽ xua tay nói: “Ta nghĩ một tuần liền đầy đủ thời gian.”

“Được, một tuần nữa tới tìm ngươi.” Bạch U Cơ mỉm cười nói.

Nàng sau đó tiễn đưa đám người Khương Thần tới tận cửa thông đạo dẫn ra ngoại môn mới rời đi.

Mộc Kiếm Thanh sau khi dẫn Mộc Đông Linh cùng với Khương Thần đi ra ngoại môn, hắn cũng quay trở về tu luyện.

Đường trở về khu nhà ở của đệ tử ngoại môn trùng với đường về Tàng Thư Các cho nên hiện tại Khương Thần cùng với Mộc Đông Linh đi với nhau.

Cả một quãng đường dài, nàng đều im lặng không nói một lời khiến cho Khương Thần cảm thấy lành lạnh sống lưng.

Nhớ lúc trước hắn còn lỡ miệng nói tính cách nàng rắm thúi không xuất giá được. Hiện tại nếu như nữ nhân này nổi đóa lên, hắn quả thật rơi vào thảm trạng rồi.

Vương Hiền thân làm đệ tử nội môn, cũng là nhân vật có số má trên Nội Môn Bảng còn bị nàng treo lên đánh. Hắn ngay cả một quyền của Vương Hiền cũng không đỡ nổi, nếu như hiện tại Mộc Đông Linh ra tay, chắc chắn răng rơi đầy đất.

Không nghĩ tới thì thôi, Khương Thần vừa mới nghĩ tới chuyện đó, thanh âm dịu dàng của Mộc Đông Linh vang lên:

“Ngươi không đơn giản.”

“Tại sao Đông Linh trưởng lão nói vậy?” Khương Thần không mặn không nhạt đáp.

“Không biết.” Mộc Đông Linh khẽ lắc đầu nói: “Chỉ có cảm giác như vậy.”

Khương Thần chỉ cười nhẹ mà đáp:

“Trên thế giới này, mỗi người đều không hề đơn giản.”

“Ta có đơn giản không?”

“Không hề đơn giản.” Khương Thần không nhìn nàng, chỉ khẽ lắc đầu nói.

“Vậy ta có thể xuất giá được hay không?” Mộc Đông Linh nở một nụ cười dịu dàng hỏi tiếp.

Khương Thần nghe nàng nói vậy, lưng áo không khỏi phát lạnh, trên trán bắt đầu đổ ra mồ hôi. Lần đầu tiên hắn thấy nụ cười của một nữ tử đẹp như Mộc Đông Linh lại đem lại cho hắn cảm giác nguy hiểm.

“Tất nhiên là có.” Khương Thần hạ thấp giọng khẽ nói: “Nữ tử xinh đẹp như trưởng lão làm sao lại không xuất giá được đây.”

“Vậy sao? Làm sao lúc trước ta nghe thấy kẻ nào nói tính tình ta rắm thúi, không thể xuất giá.”

Khương Thần lộ ra vẻ mặt ngây ngốc nói:

“Là kẻ nào? Có phải Mộc Kiếm Thanh hay không?”

“Hắn dám sao?”

“Ta chắc chắn trưởng lão nghe nhầm.”

Khương Thần sau kêu lên một tiếng, hắn dứt khoát bộc phát ra tốc độ bỏ chạy về khu vực nhà ở của ngoại môn đệ tử. Theo hắn tính toán, Mộc Đông Linh này nhất định sẽ vì mặt mũi mà không đuổi theo hắn.

“Hòa thượng chạy miếu không chạy.” Mộc Đông Linh không hề đuổi theo, nàng chỉ hướng về phía Khương Thần bỏ chạy truyền cho hắn một câu như vậy.



Thời điểm Khương Thần trở về chỗ ở, trời cũng đã chuyển sang chiều muộn. Tất cả đệ tử ngoại môn còn đang tất bật chuẩn bị cơm nước.

Nhìn thấy Khương Thần trở về, ai nấy đều như có như không sợ hãi hắn.

Dù sao hiện tại thân phận hắn có chút dọa người - đệ tử của trưởng lão nội môn.

Một số người tinh ý hơn, sau khi nhìn thấy Khương Thần trở về liền chạy tới nịnh nọt hắn với đủ mọi loại lời lẽ trên trời dưới đất. Không ít nữ đệ tử cũng hướng tới hắn mắt đưa mày liễu khiến cho Chu Tiểu Mỹ đứng đằng xa tức giận không thôi.

“Ngươi nên từ bỏ đi thôi.” Một vị nữ đệ tử đứng cạnh Chu Tiểu Mỹ lúc này khẽ nói: “Nam nhân như vậy sẽ không đoái hoài gì đến ngươi đâu.”

“Nhưng hắn đã ăn cơm ta nấu.” Chu Tiểu Mỹ nói: “Trong tộc ta có quy định, nếu như nam nhân ăn cơm nữ tử đó nấu liền nhất định phải lấy nàng.”

Khương Thần nếu như nghe được một câu này chắc chắn sẽ cười mà nói với nàng rằng cơm ngươi nấu đã bị Trương Nhị Huyền ăn hết rồi.

Sau khi đối phó với đám người nịnh nọt kia xong, Khương Thần trở về nhà sắp xếp đồ đạc chuẩn bị cho ngày mai phải rời đi.

Nghe nói tại mỏ Hỗn Nguyên Thạch kia cũng có rất nhiều đệ tử đến làm nhiệm vụ lao dịch. Đây cũng có thể hiểu, Khương Thần đến đó thực sự cũng không phải là trách phạt. Cùng lắm hắn thiệt thòi hơn so với đệ tử chạy tới đó làm nhiệm vụ ở chỗ hắn không được nhận thưởng mà thôi.

Đối với phần thưởng của tông môn, hắn cũng không có quá nhiều để ý. Hiện tại hắn đã nghĩ ra cách làm ăn trong tông môn, bởi vậy cho nên chút thưởng nhỏ nhỏ kia quả thật như muối bỏ bể.

Chỉ cần có thể chế tạo thành công loại mỹ phẩm dưỡng da giống như trên Lam Hải Tinh, tin chắc diệu dụng của nó sẽ khiến cho đám nữ tử ở nơi đây điên đảo. Mà đối với loại đồ vật này, hắn sẽ không để cho kẻ khác dễ dàng mò mẫm ra phương pháp luyện chế.

Trú Nhan Đan trên thực tế là cách gọi chung các loại đan dược bổ trợ duy trì nhan sắc. Loại đan dược này không có đan phương cụ thể. Chủ yếu các luyện đan sư trong lúc nhàn rỗi tụ tập các loại dược liệu có công dụng chống lão hóa tạo thành.

Chính bởi vì vậy cho nên có nơi Trú Nhan Đan có hiệu quả, có nơi lại không có hiệu quả, đó là do có thể mỗi loại lại có một đan phương khác nhau.

Chính vì điều này cho nên đối với Trú Nhan Đan, không một ai có thể độc quyền cả.

Nhưng nếu Khương Thần nắm giữ phương pháp luyện chế mỹ phẩm kia, hắn có đủ tự tin nắm giữ độc quyền loại sản phẩm này. Đến lúc đó muốn kiếm bao nhiêu tiền liền kiếm được bấy nhiêu.

Vừa mới sáng sớm, Khương Thần đã thức giấc. Hắn dùng hết số nguyên tệ của mình có đem đi trao đổi với các đệ tử khác rất nhiều các loại linh dược cấp thấp.

Các loại linh dược này phần lớn thuộc vào loại bổ trợ, hỗ trợ làm đẹp da. So với dược liệu chữa thương còn kém cỏi hơn, do vậy giá cả cũng rất rẻ.

Hắn dự định dùng số dược liệu này luyện chế thành một loại dược dịch có công dụng tương tự với các loại sản phẩm dưỡng da trên Lam Hải Tinh bán cho các nữ đệ tử trong tông môn.

Tất nhiên việc buôn bán này hắn sẽ không trực tiếp ra mặt mà sẽ ủy thác cho một người.

Người này có lẽ không cần nói tên cũng có thể đoán được.

Trong tông môn này, có thể giúp Khương Thần ra mặt buôn bán các loại mặt hàng dành cho nữ tử có lẽ ngoại trừ Trương Nhị Huyền kia thì chẳng còn ai khác.

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử