Dòng nước đột nhiên tăng mạnh khiến Lương Tu Ngôn thét lớn, nước bể lạnh như băng đánh sâu vào nội bích, quả thực như đang tẩy rửa. Cảm giác lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Khác với lực đạo thong thả và ôn hòa mới rồi, hiện tại dòng nước đó hệt như một con rắn, giống như trong cơ thể cậu có món ngon nào đó, mạnh mẽ chui sâu vào trong dũng đạo.
Lương Tu Ngôn dùng sức lắc lư mông hòng gạt bỏ con rắn độc này, nhưng nó lại gặm chặt cơ thể như hình như bóng.
“Học trưởng… Không, không được, tắt nó đi…” Lương Tu Ngôn nhỏ giọng nức nở.
Khung cảnh này, nhìn vào mắt hai tên nam nhân đằng sau lại thành cảnh đẹp hiếm có.
Giữa cánh mông trắng nõn mượt mà, một đoạn cao su nhỏ dài cắm vào nơi khiến người ta mơ màng, mà cái mông mê người còn lắc lư không biết thẹn, tựa như đang dụ dỗ nam nhân.
“Tiếp tục, đừng có ngừng.” giọng nói lạnh lùng của Hắc Vân Áp Thành vang lên, nếu Lương Tu Ngôn nghe cẩn thận, có thể nghe ra đằng sau sự bình tĩnh ấy là một ít dao động.
Nhưng cậu hiện tại không có tâm tư này, biết hai tên khốn kiếp kia dù đang nói chuyện bình thường, nhưng vào thời điểm này, sự biến thái và cố chấp của họ càng tăng thêm.
Lương Tu Ngôn không có cách nào, đành phải cắn răng, nhăn mày nhăn mặt, giống như là đang chịu thập đại khổ hình của thời Mãn Thanh, lại đưa tay tới hậu huyệt.
Lương Tu Ngôn không ngờ rằng chỉ mới tiến vào một ngón tay đã có cảm giác như vậy, có thể là do thẹn thùng kích thích, khiến cho cậu đã quen nam nhân tiến vào tập tức trở tay không kịp.