Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1584: Ngươi quá coi thường ta.



Nguy hiểm phải gánh là không nhỏ, nhưng dùng nội đan có thể tăng cường thực lực của võ giả Yêu tộc. Huyết Luyện lúc này phun ra nội đan có thể thấy hắn điên cuồng tới mức nào, cũng khó trách được làm đám người Ba Hạc hoảng sợ như vậy. Huyết Luyện có thân phận không thường, nếu như hắn dùng nội đan mà vẫn bại trong tay Dương Khai thì Huyết Giao lãnh chủ tuyệt đối sẽ không cam tâm bỏ qua, đó là một vị cường giả thực lực không kém Xích Nguyệt, nếu hắn tức giận, cả Đế Thần đều sẽ một mảng hắc ám.

Nhưng nếu là Huyết Luyện thắng, với sự điên cuồng của hắn lúc này, kết quả của Dương Khai cũng không thể tốt đẹp. Ba Hạc, Dục Hùng cùng Phiến Khinh La sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Cho nên dù bất kể như thế nào đều phải ngăn cản trước khi Huyết Luyện thi triển năng lượng chất chứa trong nội đan, phải ngăn trở hắn.

Như vậy mới có thể đem chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Động tác của ba người không thể không nhanh, vốn là chỉ cách trăm trượng, với trình độ của ba người chỉ cần ngay lập tức có thể chạy tới nơi. Ba Hạc há mồm, đang muốn làm người hoà giải khuyên giải hai người dừng tay, nhưng lời còn chưa nói ra bỗng nhiên một tiếng vọng như truyền ra từ cơ thể Dương Khai,cùng lúc thanh âm kia vang lên một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi cũng tràn ngập ra. Mạnh như Ba Hạc cũng cảm thấy trong lòng run sợ. Lời nói nghẹn trong cổ họng hắn, ánh mắt hắn kinh hãi nhìn Dương Khai, khoé mắt co quắp. Nếu như hắn không nghe nhầm thì thanh âm vừa rồi chính là…

- Long ngâm! Trong tẩm cung, Xích Nguyệt hoa dung thất sắc, hoắc mắt dựng dậy, gương mặt đẹp nổi sắc thái khác thường dường như phát hiện điều gì đó không phải.

Dù là với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh nhưng lúc thanh âm kia truyền tới cô cũng vẫn nổi da gà, đó là sự kính sợ trong bản năng chứ không liên quan tới thực lực. Xích Nguyệt thân là Thiên Nguyệt Ma Chu huyết mạch cho nên mới có thể tu luyện tới trình độ Hư Vương Cảnh, vì vậy cô mới coi trọng Phiến Khinh La vốn đã hấp thu Thiên Nguyệt Ma Chu lực lượng, không tiếc dùng danh nghĩa lãnh chủ thu nhận Phiến Khinh La làm nghĩa nữ ra sức bồi dưỡng.

Cô mong đợi một ngày kia Phiến Khinh La có thể một lần nữa dẫn Thiên Nguyệt Ma Chu hùng vĩ tới trên đời này, lại nhìn thấy một đời thượng cổ, sự cường đại của Thiên Nguyệt Ma Chu. Thiên Nguyệt Ma Chu là dị chủng thượng cổ, là yêu thú cực kỳ kinh khủng. Nhưng so sánh với truyền thuyết thánh linh thượng cổ vẫn còn có chút chênh lệch Ở tại Thánh linh thượng cổ, lại là long phượng vi tôn.

Đáng tiếc, loại thánh linh cường đại này đã sớm biến mất trong lịch sử, chỉ có trong điển tịch có miêu tả khoa trương về thân ảnh che thiên lánh địa của họ. Những thứ kia chỉ tồn tại trong truyền thuyết thánh linh thượng cổ, nghiêm chỉnh mà nói coi như là Yêu tộc, chỉ có điều bọn họ là trời sinh Yêu tộc Hoàng giả, là sự tồn tại mà mỗi Yêu tộc đều phải quỳ bái. Xích Nguyệt nghĩ thánh linh thượng cổ này sớm đã tuyệt tích.

Nhưng trong hành cung của mình mình lại nghe rõ tiếng long ngâm thuần chánh. Thẳng hướng cửu tiêu, tiếng đinh tai nhức óc làm tia Thiên Nguyệt Ma Chu huyết mạch trong cơ thể Xích Nguyệt đều run sợ. Cô không chần chừ nữa,thân hình thoắt cái đã biến mất khỏi tẩm cung không thấy, vội vã cấp tốc lao tới chỗ chiến trường. Cô biết Huyết Luyện lần này phiền toái lớn. Bên ngoài lầu các, Dương Khai lạnh lùng hít sâu một hơi, trút bỏ sức mạnh thần bí áp chế cơ thể mình để cho nó bạo phát. Long ngâm rung trời, trong ánh sáng vàng chói mắt, một thân thể màu vàng to lớn hiện ra từ cơ thể Dương Khai, thân ảnh kia che đậy bầu trời, tản ra uy nghiêm nồng nặc, hai con mắt rồng còn to hơn cả phòng ốc cũng toát sắc vàng làm người nhìn thấy phải khiếp sợ.

Nó lắc đầu vẫy đuôi, vừa xuất hiện đã bổ nhào thẳng hướng Huyết Luyện. Huyết Luyện ngây dại, một thân khí tức điên cuồng như ngọn lửa bị dội một chậu nước lạnh, bị tiêu diệt trong nháy mắt. Trong khoảnh khắc hắn thất thần, thân ảnh cự long màu vàng miệng to như chậu máu, một ngụm cắn nội đan trước mặt mình nuốt vào trong bụng, liền sau đó lại trở về trên đỉnh đầu Dương Khai ngạo nghễ nhìn xuống.

- Không thể nào. Di Thiên kêu thất thanh, ánh mắt ngây ngốc mờ mịt nhìn con cự long kia, bị thân ảnh đột nhiên xuất hiện này làm khiếp sợ tới tột đỉnh.

- Thánh Long. Dục Hùng suýt nữa cắn phải lưỡi mình, cả người run rẩy kịch liệt.

Ba Hạc không nói gì nhìn cảnh tượng rung động lòng người trước mắt, dường như đã mất đi khả năng ngôn ngữ. Đôi mắt đẹp của Phiến Khinh La toát ra tia sáng kỳ dị, sau lưng bỗng toát lên một hư ảnh giống như con nhện tám chân màu bạc trắng, đối kháng với long uy nồng đậm kia, con nhện to chừng bằng phòng ốc, hư ảnh như ngưng thành vật thật, trên trán có dấu hiệu trăng rằm. Thiên Nguyệt Ma Chu! Những người có mặt ở đó chỉ có nàng là tình cảnh tốt hơn một chút.

Một là nàng xuất thân là loài người, áp chế của long uy đối với nàng nhỏ nhất. Hai là nàng có sức mạnh Thiên Nguyệt Ma Chu nên có chút khả năng đối kháng long uy. Dù là như vậy nhưng nàng cũng bị Kim Long từ cơ thể Dương Khai làm cho khiếp sợ. Tất cả yên lặng như tờ, huyết chiến hơi ngừng lại, chỉ có tiếng ồ ồ thở dốc liên tiếp.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trân mặt loé lên thần sắc cổ quái lạnh nhạt nhìn Huyết Luyện nói: - Xin lỗi, tên này có vẻ như rất hứng thú với nội đan của ngươi, ta không áp chế được.

Huyết Luyện sắc mặt hội bại chí cực, sự kiêu ngạo trong ánh mắt như toà lâu đài nghiêng cao vạn trượng ầm ầm sụp đổ, biến thành một mảnh phế tích. Trận chiến này Dương Khai từ trong ra ngoài, từ thân thể đến tâm linh đã làm cho nó quất thương đầy mình. Dưới sự áp chế khủng khiếp của long uy, nó còn không có ý nghĩ thu lại nội đan của mình.

- Đủ rồi. Một tiếng quát khẽ truyền tới. Trong hư không bỗng xuất hiện thân ảnh một mỹ phụ, ánh mắt người này bén nhọn quét qua một lượt rồi ngưng lại trên người Kim Long, hít một hơi thật sâu, bộ ngực căng đầy không khỏi phập phồng.

- Nghĩa mẫu! Phiến Khinh La cùng Dục Hùng vội vàng ứng lễ.

- Đại nhân! Ba Hạc cung kính hành lễ.

Dương Khai mi mắt co rụt lại, thần niệm lướt qua người mỹ phụ này rồi hoảng sợ phát hiện ra tự mình căn bản không nhìn ra sâu cạn của bà ta. Đây là một vị cường giả Hư Vương Cảnh! Thân phận của đối phương hô chi dục xuất, không thể nghi ngờ gì đây chính là chủ nhân của Hành Cung – Xích Nguyệt. Đây không phải lần đầu tiên Dương Khai được gặp võ giả Hư Vương Cảnh, hắn trước kia đã từng cùng Quỷ Tổ chung sống một thời gian nhưng cảm giác Xích Nguyệt mang lại cho hắn so với Quỷ Tổ còn kinh khủng hơn.

Dù sao Quỷ Tổ chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh tu vi, còn Xích Nguyệt đã là lưỡng tầng cảnh. Một tầng cảnh giới chênh lệch đã là khác biệt một trời một vực.

- Tiểu tử Dương Khai bái kiến Xích Nguyệt tiền bối. Dương Khai ôm quyền lớn tiếng chào.

Xích Nguyệt cho tới lúc này mới đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu: - Ngươi coi như là khách của Hành Cung ta, không cần đa lễ.

Dương Khai tươi cười tự nhiên nói: - Tiểu tử ngưỡng mộ uy danh tiền bối đã lâu, lẽ ra nên chủ động tới thăm hỏi, ngại vì tiểu tử thân phận thấp kém, không có mặt mũi nào gặp tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi.

- Không sao, bổn cung tới gặp ngươi cũng như nhau thôi. Xích Nguyệt nhẹ nhàng trả lời.

- Nghĩa mẫu, chuyện lần này… Phiến Khinh La thấy thái độ của Xích Nguyệt đối với Dương Khai dường như không nóng không lạnh thì không khỏi tâm hồn thiếu nữ hoảng hốt, cho là Xích Nguyệt đang trách cứ Dương Khai nên muốn giải vây mấy câu cho hắn.

- Không cần nói, ta đều biết rồi. Xích Nguyệt phất tay cắt ngang lời nàng, cũng không cho nàng cơ hội mà hơi híp đôi mắt phương từ cao nhìn xuống Dương Khai khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: - Trận chiến này đã phân thắng bại, ngươi có phải là nên trả lại nội đơn cho người ta không?

- Phải trả lại sao? Dương Khai chân mày cau lại vộ vẻ ngoài ý muốn.

- Ngươi chắc không muốn đuổi tận giết tuyệt chứ? Xích Nguyệt chậm rãi lắc đầu: - Ngươi là người thông minh, nên biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì.

- Tiểu tử thực sự không biết, xin Xích Nguyệt tiền bối chỉ dạy. Dương Khai đĩnh đạc nhìn Xích Nguyệt dường như không hề có ý e ngại.

Ba Hạc toàn thân toát mồ hôi lạnh, Di Thiên chỉ cảm thấy bàn chân mình đều đang rút gân, Dục Hùng cũng không nhịn được rùng mình. Lại có người dám nói với đại nhân như vậy, tiểu tử này không phải là không biết trời cao đất dày. Chọc giận một cường đại yêu tộc cấp bậc lãnh chủ đối với hắn có gì tốt đẹp? Hắn chẳng lẽ không có ý nghĩ bỏ qua được thì bỏ qua sao?

- Tên khốn. Xích Nguyệt tâm tình cũng không tệ, bại bị Dương Khai ngông cuồng chọc tức vui vẻ liền ngẫm nghĩ một chút, thần sắc ôn hoà nói: - Bổn cung nể mặt ngươi, ngươi cũng phải nể mặt bổn cung một chút, nói sao thì nói ta cũng nhiều tuổi như vậy rồi, nói nhiều cũng mệt lắm.

- Tiền bối rất già sao? Tiểu tử cảm thấy tiền bối phong nhã, so với những thiếu nữ hai tám cũng không khác gì. Dương Khai kinh ngạc.

Ba Hạc cùng những cường giả Yêu tộc ngay lập tức ngây thộn. Mỗi người đều nhìn Dương Khai như nhìn quái vật. Đây là đang trêu đùa lãnh chủ đại nhân à? Chính xác là như vậy. Trong thiên hạ lại còn có người dám đùa giỡn lãnh chủ đại nhân?

Bọn họ cẩn thận nhìn Xích Nguyệt, đám người Ba Hạc phát hiện lãnh chủ đại nhân không ngờ không có chút ý tức giận nào mà ngược lại còn mỉm cười quái dị dường như rất thích thú hừ lạnh nói:

- Loài người quả nhiên lẻo mép, không trách Khinh La đối với ngươi thâm tình như vậy, ngươi chính là lừa nó bằng cách ấy à?

- Tiền bối nói sai rồi, vãn bối là dùng nhân cách mị lực chinh phục Khinh La chứ không hề có hoa ngôn xảo ngữ gì. Dương Khai nghiêm nghị lắc đầu.

- Ngông cuồng. Xích Nguyệt hé miệng mỉm cười, giây lát bà ta thu lại nụ cười nghiêm mặt nói:

- Nhưng dù nói thế nào ngươi cũng không được quá càn rỡ ở Hành Cung của ta, Huyết Luyện nếu có mệnh hệ gì ta không có cách nào trả lời Huyết Giao, hãy trả lại nội đan cho người ta đi, coi như bổn cung nợ ngươi một mối nhân tình. Dương Khai mi mắt híp lại liếc sang bên Huyết Luyện sắc mặt tái nhợt, có chút vẻ bất đắc dĩ.

- Không cần hắn trả lại. Huyết Luyện bỗng nhiên quát lớn: - Chỉ là một đạo Thánh Long tàn ảnh, trói buộc không nổi nội đan của bổn công tử. Nói rồi nó há miệng mạnh mẽ hút không khí. Tiếng long ngâm lần nữa vang lên, một đạo ánh sáng đỏ máu bỗng nhiên bắn ra từ cơ thể Kim Long, bị Huyết Luyện nuốt vào trong bụng. Nó thu hồi nội đan của mình một cách dễ dàng. Kim Long bạo nộ lại nhe nanh trợn mắt.

- Loài người, vừa rồi là bổn công tử sơ ý, ngươi cho rằng như vậy có thể thắng được bổn công tử sao? Ngươi quá coi thường ta. Huyết Luyện vẻ không chịu thua nhưng đã không còn vẻ khinh miệt lúc trước mà ngược lại, ánh mắt còn toát ra vẻ kiêng kị. Bất kể hắn thừa nhận hay không thì thực lực của Dương Khai không chút thua kém hắn.