Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2797: Cửa vào tầng năm



 

Hai ngày sau, tiếng rồng gầm vang trời, Dương Khai mắt trừng lớn, cả người đẫm máu,giống như trải qua mấy trăm trận chiến sống còn, vẫn duy trì bí thuật long hóa, trên ngườingoài những chỗ Phi Hồng Mặc Long Giáp bao phủ ra, còn lại đều bị thương, mấy trăm ngànvết thương vô cùng khủng bố, ngay cả sừng rồng trên trán cũng bị đứt một đoạn.Khí tức dù suy yếu, nhưng chiến ý nóng cháy như lửa.

 

Ở trước mặt hắn, một thanh kim kiếmlớn trăm trượng dựng giữa hư không, xa xa đối diện, kiếm ý dọa người như xé rách cả hưkhông.Hai ngày qua, Dương Khai đối đầu với thế giới hệ kim này, dốc hết thủ đoạn, dùng vô số linhđan diệu dược, cuối cùng chống đỡ được đến giờ.

 

Nếu không phải hắn có nội tình hùng hậu,tố chất thân thể hơn người, đãsớm bị mảnh thế giới này đẩy lùi hay đánh chết.

 

Là địch với thế giới, thật là sảng khoái.Tuy nhiên Dương Khai đã hết sức, tương ứng, mảnh thế giới này cũng không khá hơn.

 

Qua 2ngày, Huyền Giới Châu vẫn luôn cắn nuốt pháp tắc cũng linh khí thiên địa, tiêu hao linh tínhcủa thế giới này, nếu không phải Dương Khai đánh lâu tiêu hao quá nhiều, chỉ riêng suy sụpnhư thế cũng đủ cho hắn chinh phục được mảnh thế giới này.

 

Tuy nhiên bây giờ cũng gầnđến lúc kết thúc.– Tới đây, một đòn cuối cùng, xem ai sống chết! Dương Khai nhìn vào thanh kim kiếm to lớn,cười ha ha.Đáp lại khiêu khích của hắn, thanh kim kiếm ông vang, chém thẳng xuống đầu Dương Khai,một đòn này là ngưng tụ lực lượng cuối cùng của mảnh thế giới này, một đòn này, cũng làbiểu hiện địch ý cuối cùngcủa nó.

 

Một đòn khủng bố như vậy, đủ để lật trời lật biển, làm cho hư không vỡ nát.Vết nứt to lớn đen thui xuất hiện trên trời, như vết thương không thể khép lại.

 

Dương Khaigầm lên, không lùi mà tiến, đuôi rồng vung lên, người bắn tới như đạn pháp.Tiếng rồng gầm vang dội, hư ảnh cự long màu vàng hiện ra, bao phủ cả người Dương Khai,thân mình cự long dài đến trăm trượng, rất sinh động, lắc đầu vẫy đuôi sấm nổ vang rền.Oành…Tiếng nổ đinh tai truyền ra, lực lượng cuồng bạo quét ngang, không gian trăm dặm vỡ vụn.Hai đoàn ánh sáng chói mắt bùng nổ trên không, chói không mở nổi mắt, toàn bộ thế giớichìm trong biển màu vàng.Đùng rắc…Tiếng vang phát ra, kim kiếm vàng nứt ra, từ đó bắt đầu lan tràn.Bùm…Tựa như đánh vỡ chiếc gương, kim kiếm khổng lồ vỡ nát, hóa thành đốm sáng rải khắpthiên địa.

 

Dương Khai tiến nhanh, văng ra cũng nhanh, người như thiên thạch rơi xuốngđánh thẳng vào lòng đất, hư ảnh cự long cũng vỡ nát.Rơi mạnh xuống đất, lại bị bắn trở lên, Dương Khai vừa há miệng đã phun máu, khí tức suyyếu như cạn kiệt, nằm yên không động đậy.

 

Chỉ có Huyền Giới Châu vẫn không ngừng cắnnuốt linh khí cùng pháp tắc nơi này.Phải thật lâu sau, Dương Khai mới phát ra tiếng rên rỉ, khẽ động một chút là cả người đauđớn, cảm giác xương cốt cả người gãy hết.

 

Vội vàng mở nhẫn không gian lấy ra linh đan sửdụng, cố gắng ngồi dậy, vận chuyển huyền công.Nửa ngày sau, Dương Khai mới từ từ đứng lên, sắc mặt vẫn tái nhợt, trận chiến trước đólàm hắn tiêu hao quá lớn, sợ là phải tĩnh dưỡng một hồi.

 

Nhưng không thể ở lại chỗ nàynữa, hắn cảm nhận được thế giới này có dấu hiệu sụp đổ, không gian xung quanh đã trở nênkhông ổn định.

 

Thu hồi Huyền Giới Châu, Dương Khai nhìn quanh thế giới này lần cuối, mớiquay về khu giảm xóc.Lại một ngày sau, Dương Khai tinh thần hăng hái xông vào một đoàn mây mù màu xanh,đến một mảnh thế giới pháp tắc hệ mộc vặn vẹo.Ở thế giới này, Dương Khai gặp lại người quen cũ – Mộc Tiêu!Không phải một hai con, mà là thành quần kết đội, cả ngàn cả vạn… Sinh mệnh lực của MộcTiêu cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa hạt giống Mộc Tiêu còn có hiệu quả ký sinh, bất cứ một conMộc Tiêu nào cũng rất khó bị đánh chết.Đáng tiếc đụng phải Dương Khai.

 

Mộc Tiêu sợ nhất là bí thuật cùng công pháp hệ hỏa, hiệntại Dương Khai dùng thần thông không gian là căn bản, nhưng khi vào võ đạo lại dùng côngpháp hệ hỏa nhập môn, còn kiêm tu thần thức hỏa.Mộc Tiêu đúng là gặp phải thiên địch.

 

Ở trong thế giới này, Dương Khai dễ chịu hơn là ở thếgiới pháp tắc hệ kim vặn vẹo, đứng cố thủ một chỗ, thần thức hỏa bao trùm, Mộc Tiêu cănbản không thể tới gần.

 

Lại tốn 2 ngày, Huyền Giới Châu cắn nuốt hết pháp tắc mảnh thế giớinày.Trở về khu giảm xóc, Dương Khai không dừng chân, không lãng phí chút thời gian nào, tìmkiếm pháp tắc ngũ hành.

 

Thế giới pháp tắc hệ thủy sóng gió tận trời, đại dương mênh mông,thế giới pháp tắc hệ thổ là con rối đá, mỗi một con có lực lượng diệt quốc, nhưng đều bịDương Khai chém giết.Ngày thứ 25 đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp, trong thế giới pháp tắc hệ hỏa, Dương Khai thần sắcngưng trọng, Bách Vạn Kiếm vung lên, toàn bộ đế nguyên ngưng tụ thành kiếm mang xérách thân mình Viêm Ma Thượng Cổ.

 

Pháp tắc không gian trào ra, ẩn chứa trong kiếm mang,không gian vỡ vụn hình thành lốc xoáy, hiện ra những lỗ đen, nuốt lấy những mảnh thânmình của Viêm Ma Thượng Cổ.Viêm Ma gào thét, không muốn chấp nhận vận mệnh, nhưng vẫn không thoát được khônggian cắn nuốt, cuối cùng vẫn biến mất.

 

Dương Khai thở ra, gặp phải Viêm Ma Thượng Cổ ởthế giới hệ hỏa này, lực công kích không lợi hại bằng thế giới hệ kim, lực phòng ngự khôngvững chắc bằng thế giới hệ thổ, cũng không linh hoạt biến hóa như thế giới hệ thủy, khôngcó số lượng đông đảo như Mộc Tiêu thế giới hệ mộc.Làm người ta đau đầu là thân thể gần như bất tử của nó.

 

Mặc kệ bịthương nặng cỡ nào, chỉ cần hấp thu một chút linh khí hệ hỏa, là có thểkhỏi ngay.

 

Cũng may thần thông không gian của Dương Khai có thể đàynó vào hư không vô tận, bằng không thật không biết phải làm sao mới giết được nó.Viêm Ma Thượng Cổ bị trục xuất, uy hiếp lớn nhất thế giới hệ hỏa này cũng biến mất,Dương Khai liền dễ làm hơn, tập trung vận chuyển Huyền Giới Châu, cắn nuốt pháp tắc hệhỏa nơi này.Theo hắn phỏng đoán, sở dĩ Huyền Giới Châu không thể đi ra một bước cuối cùng, là bởi vìngũ hành không đầy đủ, nếu đã không đủ, vậy thì bù đắp đủ ngũ hành là được.

 

Hắn mới làmnhư vậy.

 

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cắn nuốt tất cả pháp tắc ngũ hành, hiện tại trong HuyềnGiới Châu tràn đầy hào quang năm màu, nối trời nối đất, rất là đồ sộ, lực ngũ hành tươngsinh tương khắc, sinh sôi không ngừng, đang xảy ra biến hóa thần kỳ, làm Dương Khai càngthêm tin tưởng vào phỏng đoán của mình.Sau một ngày, mảnh thế giới pháp tắc hệ hỏa này bị cắn nuốt hết, thế giới này sắp sụp đổ.Dương Khai thu lại Huyền Giới Châu, cũng khôngkịp tra xét nó sẽ xảy ra biến hóa gì, cũng không như những lần trước lập tức trở về khugiảm xóc, mà người chợt lóe nhắm một hướng khác.

 

Nơi đó có một đường hành lang hưkhông.

 

Hẳn là cửa vào tầng thứ năm.Hơn 20 ngày qua, Dương Khai xuyên qua mấy chục không gian vỡ nát, không dễ gì mới gặpmột cửa vào, tự nhiên không thể bỏ qua như vậy.

 

Hắn rất muốn biết ở tầng thứ năm Ngũ Sắc Bảo Tháp có cái gì.Âm thầm cảnh giác, Dương Khai lao vào trong đường hành lang hư không, thân thể liền nhưkhông có trọng lượng.

 

Nhưng rất nhanh đến nơi, Dương Khai không kịp quan sát hoàn cảnhnơi này, chợt phát hiện ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình.

 

Dương Khai biến sắc, ầm ầmvận chuyển đế nguyên, nhìn lại, không khỏi kinh ngạc:

– Lôi huynh? Người nhìn hắn, chính là Lôi Đình.

 

Gặp phải Lôi Đình ở nơi này, Dương Khaithật là bất ngờ.

– Quả nhiên ngươi đến tầng thứ năm.

 

Lôi Đình lại tuyệt không bất ngờ, mà lại như sớm suyđoán được, nhe răng cười nói:

– Không uổng công ta lãng phí mười mấy ngày chờ ngươi ởđây.Dương Khai nhíu mày hỏi:

– Lôi huynh đang chờ ta? Vì sao?Lôi Đình giận dữ:

– Đừng giả ngu, trận chiến giữa hai ta còn chưa xong, không lẽ ngươimuốn làm rùa rụt đầu.Dương Khai kinh ngạc, sau đó bật cười nói:

– Ta nghĩ là, chúng ta đã đánh xong rồi.Lôi Đình hừ nói: – Không phân thắng thua, làm sao lại đánh xong?– Vì sao phải phân thắng thua? Dương Khai hỏi lại.Lôi Đình nói:

– Đương nhiên là… Đến đây, hắn lại vung tay:

– Nói nhiều vậy làm gì, đánh xongnói sau.Dứt lời, hắn vung đấm đánh về phía Dương Khai, trên tay dòng điện lưu chuyển, phát ratiếng xẹt xẹt, uy thế kinh người.Dương Khai bình thản đi lên một bước, mặt không đổi sắc đón nhận.Nắm đấm của Lôi Đình nháy mắt dừng lại trước mặt hắn, hồ quang xẹt qua làm tóc củaDương Khai dựng lên.

– Ngươi làm gì? Lôi Đình giận dữ trừng Dương Khai.

– Ngươi có biết nếu ta không thu tay kịp, ngươi sẽ là người chết?Vừa rồi hắn đánh ra, Dương Khai không lùi mà tiến thì cũng thôi, mấu chốt là Dương Khaikhông ngưng tụ bất cứ lực lượng gì, tùy ý cho hắn đánh tới, giống như không chống cự.

 

Điềunày làm cho Lôi Đình có cảm giác một đấm vào bị bông, dù nói hắn hận không thể dạy choDương Khai một trận, nhưng đối phương không đánh trả, đánh nhau còn có ýnghĩa gì? Hắn muốn là chiến đấu chân chính, thắng lợi đường đường chính chính.Dương Khai nhàn nhạt nói:

– Lôi huynh thực lực cao thâm, tại hạ cam bái hạ phong!Trên trán Lôi Đình nổi lên gân xanh, cảm giác trong lòng bùng lên ngọn lửa, có thể nổ tung bất kỳ lục nào.Dương Khai lại coi như không thấy, đi qua hắn nhìn về phía trước, lại quay đầu hỏi:

– Đây là chỗ nào? Sao có một hành lang dài như thế?Đến lúc này, hắn mới phát hiện chỗ này là một cái hành lang dài, chỗ mình xuất hiện có mộtcái pháp trận một cái không gian, cuối hành lang là một mảnh tối đen, giống như miệng thú.Lôi Đình buồn bực nói:

– Ở giữa tầng thứ tư và tầng thứ năm, xuyên qua hành lang này, sẽđến được tầng thứ năm, còn bên kia là gì, vậy phải xem vận số cá nhân.Dương Khai vuốt cằm, suy ngẫm lầm bầm:

– Có chút tương tự tầng thứ tư. Tầng thứ tư cũng có một khu giảm xóc, nhưng không phải ai cũng vào được, chỉ có mình tuluyện thần thông không gian, bài xích lực dẫn dắt, bởi vậy mới được ở lại khu giảm xóc.