Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3389: Ngươi vừa mới nói cái gì?



Thật vất vả mới trấn an lão nương xuống được, Dương Khai một mặt mệt mỏi bay ra Linh Phong, sau đó lại tìm kiếm gì đó trong Lăng Tiêu Cung.

Lát sau, một bóng người hiện lên, tò mò nhìn hắn: "Tìm cái gì vậy? Sao lại một bộ lén lén lút lút"

Dương Khai mặt tối sầm, nghĩ lại mình đường đường là Cung Chủ Lăng Tiêu Cung, nơi này là địa bàn của mình, sao lại lén lén lút lút, quay đầu nhìn lại, chính gặp một mặt vui cười nhìn lấy mình, liền bật cười nói: "Thu đại tiểu thư, đã lâu không gặp."

Thu Ức Mộng khẽ mỉm cười nói: "Cung Chủ đừng nói như vậy, đại tiểu thư cái gì không dám nhận, bây giờ ta cũng chỉ là đệ tử Lăng Tiêu Cung."

Dương Khai cười nói: "Một cái xưng hô mà thôi." Bỗng nhiên nói: "Ngươi tấn thăng Đạo Nguyên, chúc mừng chúc mừng."

Thu Ức Mộng mỉm cười nói: "Vậy cũng phải cám ơn ngươi thật tốt mới được, nếu không phải ngươi đem chúng ta tới nơi này, lại có đầy đủ vật tư cung ứng, ta làm sao có thể tiến triển nhanh như vậy, mà ở trước mặt ngươi, Đạo Nguyên cảnh cũng không coi là cái gì."

Dương Khai lắc đầu nói: "Không giống nhau, ta đến Tinh Giới sớm hơn các ngươi, cảnh giới cao hơn các ngươi cũng bình thường."

Thu Ức Mộng hé miệng nói: "Chớ có an ủi nha, trên người có người, thiên ngoại hữu thiên, loại sự tình này, ta sớm đã lĩnh giáo qua. Ngược lại là ngươi, hết nhìn đông tới nhìn tây là tìm cái gì, nói ra xem ta có thể giúp được gì hay không."

"Ngươi thấy chó của ta không?" Dương Khai hỏi.

"Chó" Thu Ức Mộng ngạc nhiên, bỗng như là nhớ tới cái gì, "Một con Tiểu hắc cẩu?"

"Đúng đúng, là nó."

"Nha, hôm qua gặp qua nó." Thu Ức Mộng gật gật đầu.

"Ở đâu" Dương Khai hỏi.

"Đi theo ta đi." Thu Ức Mộng mỉm cười dẫn đường.

Hai người sóng vai bay ra, không bao lâu liền tới nơi Thu Ức Mộng nhìn thấy, chỉ là một ngày trôi qua, Quy Khư đã không thấy tăm hơi, Dương Khai cũng chỉ có thể cùng Thu Ức Mộng tiếp tục tìm kiếm.

Thẳng đến nửa ngày sau, mới tìm tới Quy Khư đang phơi nắng trong một cái sơn cốc.

Nhìn thấy Dương Khai, Quy Khư vô cùng nhiệt tình mà nhào tới, chạy quanh hắn, lưỡi lè lè liên tục.

Dương Khai đưa tay bốc nó lên, thu nó vào Huyền Giới Châu. Ma tộc đã hiện, Dương Khai sao có thể quên Quy Khư, nó có thể nói là khắc tinh của Ma tộc, để nó đi theo bên cạnh mình, không chừng sẽ có lúc phát huy ra tác dụng lớn.

Thu Ức Mộng yên tĩnh nhìn qua, đang muốn hỏi xem Tiểu hắc cẩu này có gì lợi hại, bỗng nhiên nhíu mày, rùng mình một cái, một mặt cảnh giác nhìn quanh nói: "Dương Khai, ngươi có cảm thấy lạnh cả người hay không "

Dương Khai khóe miệng co quắp, chậm rãi lắc đầu.

Thu Ức Mộng sắc mặt có hơi trắng bệch: "Kỳ quái, sao ta lại cảm giác được, ngươi thật không có cảm giác gì?"

Dương Khai trái lương tâm nói: "Có phải ngươi tu luyện xảy ra vấn đề gì hay không?"

"Không đến mức a" Thu Ức Mộng nhíu mày trầm tư một chút, "Không có vấn đề gì."

"Loại chuyện này vẫn nên cẩn thận mới là tốt, không thể qua loa chủ quan."

Thu Ức Mộng gật gật đầu: "Ân, ngươi nói không sai, vậy ta về điều tức một chút."

Đưa mắt nhìn nàng rời đi, Dương Khai lúc này mới quay đầu hướng Lăng Tiêu phong liếc mắt một cái, nhẹ hừ một tiếng, vút không mà đi.

Một lát sau, trở về đại điện Lăng Tiêu phong.

Cửa đại điện, Ngọc Như Mộng cười mỉm khoanh tay, đứng tại khung cửa nhìn hắn, hai cái cánh tay chèn ép bộ ngực sữa thẳng tắp, nguy nga như núi, nhìn thấy Dương Khai về liền mở miệng hỏi: "Vừa rồi nữ nhân kia cũng là một trong các nữ nhân của ngươi"

Dương Khai trừng mắt nàng nói: "Ngươi hù dọa nàng làm cái gì"

Ngọc Như Mộng một mặt vô tội: "Ta nào có hù dọa nàng."

Dương Khai khẽ nói: "Ngươi làm cái gì thì tự mình biết rõ."

Ngọc Như Mộng quay đầu qua một bên, cười híp mắt nói: "Ta giận "

"Đi ra!" Dương Khai đưa tay đẩy nàng qua một bên, trực tiếp bước vào bên trong.

Ngọc Như Mộng chắp hai tay sau lưng nhanh chóng đuổi theo, trực tiếp đi đến trước mặt Dương Khai, sau đó nghiêng người nói: "Tiểu hắc cẩu vừa rồi.."

Dương Khai nghiêm mặt nói: "Tiểu hắc cẩu gì, nào có tiểu hắc cẩu gì, không biết ngươi đang nói cái gì."

Ngọc Như Mộng bĩu môi, trong lòng nghi hoặc không thôi, mặc dù không có tận mắt thấy, nhưng luôn cảm giác tiểu hắc cẩu có chút không tầm thường, đáng tiếc là nháy mắt lại biến mất, cũng không biết bị Dương Khai giấu ở chỗ nào.

Còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Dương Khai làm sao lại cho nàng có cơ hội này, đi thẳng vào trong mật thất, mở cấm chế ra, để mặc nàng ở bên ngoài.

Làm như vậy thực sự khiến Ngọc Như Mộng giận không chỗ phát tiết.

Trong mật thất, Dương Khai ngồi xếp bằng.

Tập hợp võ giả Bắc vực cần thời gian, tập hợp đệ tử Lăng Tiêu Cung cùng Vô Hoa Điện Phân Tông cũng cần thời gian, ít nhất hắn còn có 5 ngày có thể sử dụng. 5 ngày, tự nhiên không thể tu luyện gì, nhưng lại có thể đi nghiên cứu cái Tâm Ấn bí thuật kia một chút.

Ngọc Như Mộng gieo xuống cái bí thuật quỷ dị này, để người không quen biết bỗng nhiên cứ quấn quýt lấy nhau như vậy, để ngay cả ý nghĩ chán ghét nàng Dương Khai cũng không sinh ra nổi. Mặc kệ Ngọc Như Mộng là thân phận gì, lại đang mưu đồ thứ gì, Tâm ấn bí thuật này là rất quan trọng.

Chỉ cần có thể giải khai cái bí thuật này, vậy hắn liền có thể thoát khỏi sự kiềm chế của Ngọc Như Mộng, có lẽ còn có thể lợi dụng ngược lại.

Nhưng bí thuật này Phiêu Miểu không dấu vết, vài ngày trước đó hắn thi thoảng sẽ điều tra thức hải của mình, lại không có phát hiện bất kỳ thứ gì, hiện tại có thể giải trừ hay không, trong lòng cũng không chắc.

Nhưng mặc kệ như thế nào, vẫn phải thử.

Hít sâu một hơi, tĩnh khí Ngưng Thần, Dương Khai huyễn hóa ra Thần Hồn Linh thể trong thức hải, cẩn thận tìm kiếm, từng tấc từng tấc, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào.

Thời gian trôi qua, biểu lộ trên mặt Dương Khai càng lúc càng ngưng trọng, bời vì mặc dù hắn không chịu bất kỳ quấy nhiễu nào, tra lần lượt khắp ngõ ngách trong Thức Hải, thế mà cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào.

Cái Tâm Ấn bí thuật kia quả thực như là không tồn tại vậy.

Thế nhưng là sao lại có thể như vậy? Tâm Ấn bí thuật chắc chắn tồn tại, loại cảm giác kỳ diệu của mình đối với Ngọc Như Mộng đó chính là chứng cứ tốt nhất, nếu không, mình mới nhận biết nàng không bao lâu, sao lại có thể sinh ra loại cảm giác đã từng chung hoạn nạn, đời này không rời không bỏ.

Không tin, tiếp tục điều tra, lần này vận dụng cả lực lượng của Ôn Thần Liên, kết quả lại như cũ để hắn thất vọng cực kì.

Một ngày sau, Dương Khai mở to mắt, biểu lộ có chút khó coi.

Chẳng lẽ, thật Như Ngọc Như Mộng nói, Tâm Ấn bí thuật không có cách nào phá giải, sao có thể không có cách nào phá giải! Có lẽ là chưa tìm được biện pháp.

Ngồi trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Dương Khai mới bỗng nhiên chuyển động tròng mắt, trong mắt tách ra quang mang kinh người.

Hắn khoát tay, mở cấm chế ra, cao giọng nói: "Như Mộng, Như Mộng!"

Ngọc Như Mộng hiển nhiên còn ở gần, nghe Dương Khai gọi, rất nhanh liền xuất hiện ở ngoài cửa, tức giận nhìn qua hắn: "Làm gì "

"Lại đây." Dương Khai vẫy tay.

Ngọc Như Mộng chần chờ một chút, vẫn là đi vào.

Dương Khai chỉ trước mặt nói: "Ngồi đi!"

Lập tức nhận được một cái liếc mắt, quả nhiên là phong tình vạn chủng, Ngọc Như Mộng cũng nghe lời mà ngồi xuống, trong mật thất rất nhanh tràn ngập một cỗ mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, rất là dễ chịu.

Dương Khai lại phất tay, đóng mật thất lại, mở cấm chế ra, lúc này mới mặt cười mỉm nhìn qua nàng.

Ngọc Như Mộng lập tức khẩn trương lên, lắp bắp nhìn Dương Khai nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Cô Nam Cô Nữ ở chung một phòng, lại là tình chàng ý thiếp, nàng không muốn nghĩ nhiều cũng khó, vội vã cuống cuồng mà nói: "Ta, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta cảnh cáo ngươi chớ làm loạn, nếu không ta không khách khí với ngươi."

Dương Khai lấy làm kỳ lạ: "Lúc ngươi trần truồng kêu ta mặc quần áo cho ngươi thì không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này sao ?"

"Cái đó không thể nói thành một được" Ngọc Như Mộng nhìn chăm chú quần áo của mình.

"Thú vị, thú vị!" Dương Khai sờ lên cằm, có chút hăng hái đánh giá nàng, vốn cho rằng nàng tính cách phóng đãng, mới gặp mặt thì đã thân thể trần truồng câu dẫn mình, không nghĩ tới nữ nhân này còn có một mặt như này.

Ánh mắt kia nhìn chằm chằm để toàn thân Ngọc Như Mộng không được tự nhiên, lúc này đứng lên nói: "Không có việc gì thì ta đi trước."

"Muốn đi" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, duỗi tay nắm lấy nàng, kéo nàng trở về, còn hơi dùng nhiều lực, để Ngọc Như Mộng duyên dáng gọi to một tiếng, ngã ngồi vào trong lồng ngực mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai trong mắt tràn đầy trêu tức, Ngọc Như Mộng lại là hai con ngươi mông lung, ánh mắt né tránh.

Khí tức hùng hồn đánh tới, để Ngọc Như Mộng hô hấp cũng thay đổi rõ ràng.

Dương Khai đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng xẹt qua cái cổ thon dài trắng nõn của nàng, để cho nàng toàn thân rùng mình, những nơi ngón tay đi qua, càng là nổi da gà.

Xẹt qua cái cổ, phất qua vành tai, đảo qua gương mặt.

Ngọc Như Mộng hai con ngươi đã ngấn nước mịt mờ, sắc mặt đỏ hồng.

Dương Khai nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười tà dị, cúi đầu hôn tới.

Ngọc Như Mộng toàn thân cứng đờ, ngay sau đó lại mềm nhũn xuống, tựa như xương cốt cả người đều nát ra vậy, hai con ngươi trừng lớn, sau đó chầm chậm nhắm lại, hưởng thụ lấy sự yên tĩnh ấm áp này, hai tay đã vô ý thức vòng lấy eo Dương Khai, ngón tay cầm chặt lấy y phục của hắn.

Thật lâu, rời môi.

Ngọc Như Mộng lúc này mới từng ngụm từng ngụm tham lam hô hấp lấy không khí.

Bên trong bộ ngực cao vút truyền đến tiếng tim đập kịch liệt, giống như trống đánh.

Dương Khai cúi đầu chăm chú nhìn nàng, Ngọc Như Mộng cũng đang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, mỹ nhân khóe mắt hiện lên một vòng thẹn thùng, nhưng bên miệng lại là treo nụ cười ngọt ngào.

Dương Khai lại thở dài trong lòng, có phần giãy dụa cùng do dự, cuối cùng vẫn cúi người đem miệng tiến đến bên tai nàng, dùng một loại thanh âm ôn nhu cùng cực, gằn từng chữ nói: "Ngươi, là, cái, tiện, nhân!"

Bầu không khí kiều diễm lập tức cứng đờ.

Cả người Ngọc Như Mộng cũng biến thành cứng ngắc, nụ cười ngọt ngào bên khóe miệng chậm rãi rút đi, đôi mắt đẹp dần biến thành lãnh khốc như băng, liếc mắt nhìn Dương Khai, thản nhiên nói: "Ngươi mới vừa nói cái gì, ta không nghe rõ."

Dương Khai ôm nàng, mặt mỉm cười, lại là gằn từng chữ: "Ngươi, là, cái, tiện, nhân!"

"Dương Khai!" Ngọc Như Mộng giận tím mặt, lập tức tránh ra từ trong ngực hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, cả người như núi lửa sắp bộc phát, liệt diễm hừng hực.