Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3557: Tạm hài lòng



Hơn nữa, hiện tại hắn đang trực tiếp giữ ma tâm Bắc Ly Mạch, tùy thời đều có thể khiến nàng bị thương nặng, không có gì phải kiêng kị, hơn nữa tại thần hồn chiến trường kia, vô luận người thắng cuối cùng là ai, quyền kiểm soát thần hồn đều quy về mình.

 

“Chỉ sợ thời gian không đợi người.” Pháp thân sắc mặt ngưng trọng, “Huyết Lệ cùng Ngọc Như Mộng đã đến Vân Ảnh.”

 

Dương Khai nghe vậy nhướng mày.

 

Thân là chủ nhân phiến đại lục này, pháp thân đã nói như vậy, vậy khẳng định là đã cảm ứng được gì đó. Ngọc Như Mộng đến thì không có vấn đề lớn, còn là chuyện tốt, ngược lại là Huyết Lệ kia, Dương Khai có chút đau đầu.

 

“Cần đưa Ngọc Như Mộng tới đây không?” Pháp thân hỏi.

 

Dương Khai trầm ngâm một chút, chậm rãi lắc đầu nói: “Không cần, chuyện bên này tạm thời đừng cho nàng biết.”

 

Dù trước đó ở Trụ Thiên đại lục Ngọc Như Mộng rất chu toàn cho mình, nhưng Dương Khai vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng, trước khi thế cục không rõ ràng, đưa nàng tới chỉ sợ càng thêm chuyện xấu, quan hệ giữa nàng với Bắc Ly Mạch căng thẳng không chịu nổi, nếu để nàng thấy tình huống Bắc Ly Mạch, không chừng sẽ nhân cơ hội hạ sát thủ.

 

Thậm chí, cho dù chuyện bên này thành, Dương Khai cũng không định nói cho Ngọc Như Mộng, nên phòng bị một chút, nói không chừng khi nào đó có thể cứu mình.

 

Nhưng hai vị Ma Thánh cùng tới Vân Ảnh, sớm muộn cũng sẽ tìm tới nơi này, chỉ có thể xem chuyện bên này có thể giấu được bao lâu.

 

“Ngươi có thể giữ chân bọn họ bao lâu?” Dương Khai hỏi.

 

Pháp thân lắc đầu nói: “Không thể, bọn họ đang tìm khắp Vân Ảnh, trong nửa canh giờ chắc chắn sẽ tìm được đến đây.”

 

Dương Khai nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: “Hiện tại rời đi chỉ sợ không còn kịp rồi.” Bên này còn lưu lại khí tức Bắc Ly Mạch, cho dù dời đi cũng không làm nên chuyện gì, bây giờ chỉ có thể kỳ vọng Huyền Băng cùng Bắc Ly Mạch phân ra thắng bại trong vòng nửa canh giờ.

 

Hai người nhất thời im lặng, chỉ có Dương Khai nắm lấy viên ma tâm đang không ngừng thùng thùng nhảy lên.

 

Nửa canh giờ trôi qua nhanh như thời gian một nén nhang, Dương Khai đột nhiên nhận thấy được trong Bắc Ly Mạch đang sống lại một cỗ thần hồn, Ngay sau đó, cặp mắt đẹp trống rỗng kia dần trở nên có thần thái hơn, nàng cảm nhận được đau đớn, không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn.

 

Khôi phục tầm nhìn, thấy Dương Khai vẻ mặt đề phòng đứng trước mặt mình, một tay đang cắm vào trong ngực mình, trái tim bị cái tay kia dùng sức nắm, khiến nàng không thể thở nổi.

 

“Bắc Ly Mạch?” Dương Khai mày giương lên

 

Khí tức thần hồn mỗi người không giống nhau, Dương Khai tự nhiên có thể nhận ra người trước mắt này là ai.

 

Hắn cũng thoáng tâm an, cảm giác như khi hạ lạc ấn xuống thần hồn Huyền Băng không biến mất, xem ra đúng như Huyền Băng nói, lạc ấn đã tái giá tới Bắc Ly Mạch.

 

“Phải!” Bắc Ly Mạch cắn răng, ánh mắt phun lửa trừng mắt Dương Khai.

 

“Như vậy, Huyền Băng đã chết?” Dương Khai thở nhẹ một hơi, cũng không ngoài ý muốn, trước đó mình cũng Huyền Băng đều không tin có thể cắn nuốt đoạt xá Bắc Ly Mạch.

 

“Ngươi rất thất vọng?” Bắc Ly Mạch cười lạnh một tiếng.

 

“Thất vọng hay không không nói.” Dương Khai nhàn nhạt lắc đầu, “Đối với ta, các ngươi ai sống ai chết không quan trọng, dù sao đều không phải thứ gì tốt.”

 

Bắc Ly Mạch hít sâu một hơi, bộ ngực sữa no đủ phập phồng, động đến thương thế chỗ ngực, mày nhíu lại, cúi đầu nhìn tay Dương Khai nói: “Ngươi có thể rút ra được hong? Ngươi không biết làm như vậy với một nữ nhân là rất thất lễ sao?”

 

“Ngươi là Ma Thánh, cũng không phải là nữ nhân bình thường!” Dương Khai hừ nhẹ một tiếng, cũng không có giữ thêm, mà làm như nàng nói, chậm rãi rút ra.

 

Máu tươi tí tách, Bắc Ly Mạch lại kêu đau một tiếng, sắc mặt cũng liền tái nhợt.

 

Còn không đợi nàng ổn định, Dương Khai đã động thần niệm.

 

Bắc Ly Mạch lập tức ôm đầu kêu rên, nhướn mi lên, trừng mắt Dương Khai khẽ kêu: “Ngươi làm cái l gì vậy!”

 

Dương Khai thản nhiên nói: “Thử một lần xem lạc ấn kia có bao nhiêu uy năng!”

 

“Còn chưa dừng tay! Ngươi muốn giết ta sao?” Bắc Ly Mạch thét lên, cả người cũng run run ngồi chồm xuống.

 

Dương Khai từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt lãnh khốc vô tình: “Bơý bày bộ dạng yếu đuối đó trước mặt ta, ta biết ngay cả có lạc ấn cũng không có khả năng giết ngươi, nhưng cũng không gây trở ngại ta mang đến cho ngươi đau đớn, nhớ kỹ cảm giác này, nếu có một ngày ngươi dám sinh ra ý niệm bất lợi với ta, ngươi sẽ phải cảm nhận nó đến chết!”

 

Thần hồn lạc ấn quả thật không thể nắm sinh tử Bắc Ly Mạc trong tayh, nhưng vẫn có thể kiềm chế Bắc Ly Mạch, nếu ở thời điểm Bắc Ly Mạch sinh tử quyết chiến với người khác mà bị Dương Khai làm như vậy, chắc chắn sẽ chết.

 

Tiếng kêu rên thê lương vô cùng, nhìn ra, Bắc Ly Mạch quả thật cực kỳ khó chịu, trong người còn không thể khống chế tỏa ra sát khí, chỉ có điều bởi vì kiêng kị không dám động thủ.

 

Dương Khai thôi phát uy lực lạc ấn đến mức lớn nhất, cũng không thể lấy được mạng Bắc Ly Mạch, chính là để nàng chịu sự thê lương thôi.

 

Ít lâu sau, Dương Khai thu tay lại, hắn đã thí nghiệm ra lạc ấn này có bao nhiêu hiệu quả.

 

Bắc Ly Mạch đã nằm im trên mặt đất, miệng thở hổn hển, cả người đều bị mồ hôi ướt nhẹp, đôi mắt đẹp trống rỗng vô thần nhìn lên trời, sau nửa ngày không thấy động tĩnh gì, trông như một con cá sắp chết.

 

Cuồng phong thổi tới, một cỗ cảm giác mát lạnh lan tràn toàn thân, Bắc Ly Mạch rùng mình một cái, lúc này mới hoàn hồn.

 

Giương mắt nhìn lên, thấy Dương Khai đứng trước mặt nàng, cúi đầu quan sát, nàng nắm chặt hai đấm, khóe mắt nháy nháy, có chút ướt át...

 

Từ khi trở thành Ma Thánh tới nay, nàng chưa bao giờ phải chịu khuất nhục lớn như thế! Huyền Băng con tiện nhân kia, không tiếc chết cũng phải cắn mình một miếng.

 

“Rộng mở thức hải, ta cần gia cố lạc ấn một chút!” Dương Khai nói.

 

Bắc Ly Mạch vẫn không nhúc nhích, như điếc.

 

Dương Khai hơi tức, cười nói: “Đừng bày ra một bộ bị ta lăng nhục như vậy, ngươi có biết bộ dạng này của ngươi rất là mê người hay không, vạn nhất ta nổi thú tâm...”

 

Không để Dương Khai nói hết, Bắc Ly Mạch đã lảo đảo đứng dậy, cắn môi đỏ mọng, bi phẫn mún chết.

 

“Lời như vậy ta sẽ không nói lần thứ hai!” Dương Khai lãnh mặt nói.

 

Bắc Ly Mạch nhắm mắt lại, nàng sợ nàng thấy vẻ mặt đáng ghét của Dương Khai mà không nhịn được muốn động thủ.

 

“Như vậy mới ngoan =))!” Dương Khai hắc hắc cười, bắt đầu khởi động thần niệm, vọt vào trong thức hải Bắc Ly Mạch.

 

“Ta cảnh cáo ngươi, gia cố thì gia cố, nếu ngươi dám rình tư mật của ta, bản tôn sẽ liều mạng với ngươi!” Bắc Ly Mạch đột nhiên trợn mắt nói.

 

Lời này cũng khiến Dương Khai sợ run, gật đầu nói: “Yên tâm, con người ta không có thói quen rình riêng tư người khác.” Nói xong, lại tiếp tục làm nàng.

 

Bắc Ly Mạch còn bán tín bán nghie, phát hiện Dương Khai thật sự không có dư thừa động tác, lúc này mới yên lòng.

 

Bởi vì lạc ấn trong thức hải Bắc Ly Mạch là thông qua Huyền Băng tái giá tới, cho nên không thể tránh việc sẽ có chút buông lỏng, một phen gia cố như này cũng bảo đảm an toàn hơn.

 

Làm xong, Dương Khai aw, mới nói: “Ta cần một phần thần hồn ấn ký của ngươi, mong Thánh Tôn có thể thỏa mãn yêu cầu này.”

 

“Nếu ta nói không?” Bắc Ly Mạch sắc mặt khó coi nói.

 

“Vậy cũng không sao.” Dương Khai mỉm cười, “Như Mộng đang ở ngay Vân Ảnh, ta có thể dẫn nàng tới đây, có lẽ nàng sẽ rất thích nói chuyện với ngươi hehe.”

 

Bắc Ly Mạch nghe vậy sắc mặt đại biến.

 

Bị Dương Khai hạ lạc ấn còn không phải tử cục, nàng chỉ cần tiêu phí một ít thời gian, trả giá một ít đại giới, là có thể hoàn toàn bài trừ lạc ấn oó, đến lúc đó tự nhiên có thể trở về tự do.

 

Nhưng nếu là kêu Ngọc Như Mộng biết, vậy xong rồi, lấy quan hệ của mình cùng Ngọc Như Mộng, Bắc Ly Mạch nghĩ nàng sẽ rất thích ý hạ lạc ấn trong thức hải mình.

 

Trong mười hai Ma Thánh, Ngọc Như Mộng bởi vì là Mị ma, tu vi thần hồn cường đại nhất, điểm này ngay cả Hoang Vô Cực cũng không thể không thừa nhận, nếu thực bị nàng hạ lạc ấn, vậy sau này mình đừng nghĩ có thể lấy được tự do, sẽ thật sự hoàn toàn trở thành quân cờ trên tay người ta.

 

Uy hiếp như vậy, Bắc Ly Mạch không thể không coi trọng, trong lòng càng thống hận Huyền Băng, nếu không có con tiện nhân kia để lộ ra nhiều tin tức, Dương Khai sao có thể cẩn thận như vậy.

 

Oán hận trừng mắt Dương Khai nửa ngày, Bắc Ly Mạch mới đột nhiên hé miệng cười, mở miệng nói: “Đem thần hồn ấn ký giao cho ngươi cũng không sao, cho dù bị ngươi hủy ấn ký đi, ta cũng chỉ là chịu chút thương thôi, không đến mức sẽ chết.”

 

Ngay cả một lũ phần hồn bị Minh Nguyệt diệt sát cũng chỉ là bị thương, một phần thần hồn ấn ký lại sao có thể khống chế sinh tử của nàng?

 

“Ta biết.” Dương Khai nhẹ nhàng cười, “Nhưng có còn hơn không.”

 

Hắn quả thật không có biện pháp dựa vào thần hồn lạc ấn cùng thần hồn ấn ký nắm trong tay sinh tử của một Ma Thánh, nhưng có hai bảo hiểm này nơi tay, hắn có thể bảo đảm Bắc Ly Mạch không dám nhờn trước mặt mình.

 

Thấy hắn kiên trì, Bắc Ly Mạch cũng tràn đầy bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được rồi, như ngươi mong muốn, nhưng ngươi nhất định phải hảo hảo đối đãi ta, nếu không bản tôn có chết cũng không theo.”

 

Dương Khai nói: “Nếu ngươi cam đoan ngươi có thể hữu dụng với ta, ta đây cho ngươi một cái cam đoan lại có ngại gì?”

 

Bắc Ly Mạch bĩu môi.

 

Một lát sau, Dương Khai nhận một phần thần hồn ấn ký của Bắc Ly Mạch, đem an trí trên bảo đảo bảy màu, lúc này mới buông lỏng cả người, quay đầu nhìn Bắc Ly Mạch nói: “Ngươi tốt nhất đừng cố phá giải lạc ấn kia, ta mỗi cách một đoạn thời gian sẽ kiểm tra, nếu để ta phát hiện ngươi không nghe lời, chắc chắn khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”

 

“Biết òi!” Bắc Ly Mạch tràn đầy không tình nguyện đáp.

 

“Mặt khác...” Dương Khai trầm ngâm nói: “Chuyện của chúng ta, không được để bất luận kẻ nào biết được.”

 

Bắc Ly Mạch nghe vậy trừng mắt nhìn, lông mi dài nháy nháy mấy cái: “Ngọc Như Mộng cũng không nói sao?”

 

“Đó là chuyện của ta, không cần ngươi phí tâm.”

 

Bắc Ly Mạch vòng vòng mắt, che miệng cười duyên: “Kỳ quái, các ngươi không phải có Tâm Ấn bí thuật sao? Sao trông ngươi có vẻ như phòng bị nàng?”