“Liên quan éo gì đến ngươi!” Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
Bắc Ly Mạch sáng mắt lên, như đã phát hiện ra gì đó, thâm ý mỉm cười, chợt thấy Dương Khai vươn tay về phía nàng, nhíu mày nói: “Làm gì?”
“Giao không gian giới cho ta!” Dương Khai tay chỉ nhẫn nàng.
Bắc Ly Mạch sợ run lên, ngạc nhiên nói: “Ngươi còn muốn đả trấn lột? Ngươi có phải là điên rồi không?”
Dương Khai lưu loát quay đầu, nhìn pháp thân nói: “Đưa Như Mộng đến đây!”
“Cho ngươi!” Bắc Ly Mạch một tay gỡ nhẫn xuống, hung hăng nhìn Dương Khai, giận đến tím mặt.
Dương Khai tiếp nhận nhẫn, thần niệm dũng mãnh vào trong đó điều tra, tâm tình có chút kích động. Không gian giới của một vị Ma Thánh, nên có bao nhiêu thứ tốt a, đây chính là tối thiểu mấy vạn năm tích lũy...
Thứ tốt quả thật không ít, ma tinh xếp thành núi, ma bảo cũng là nhiều đếm không xuể, còn có một chút quần áo nữ tử cảnh xuân tươi đẹp, những quần áo này tạo hình khác nhau, có bại lộ, có hàm súc, Dương Khai không khỏi tưởng tượng nếu những quần áo này để Bắc Ly Mạch mặc trên người sẽ là bộ dáng gì nữa, nhất định sẽ rất mê người!
Nghĩ như vậy, đùng là không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt dò xét nàng.
Bắc Ly Mạch dường như cũng biết hắn nhìn thấy cái gì, lạnh giọng xuy cười một tiếng, hữu ý vô ý vuốt nhẹ tóc bên tai, triển lộ phong tình vạn chủng.
Dương Khai thu ánh mắt, tiếp tục điều tra, rất nhanh liền tìm được thứ mình muốn, Vạn Ma Đan!
Vạn Ma Đan này là sản vật chỉ ma vực có, đối phía trên Ma Vương có tác dụng rất lớn, sở dĩ Ma tộc có nhiều chiến lực cao cấp như vậy, công lao của Vạn Ma Đan là không thể bỏ qua, thậm chí có thể nói nó mang tính quyết định.
Trước đó hắn từ trên những đại lục biến mất tìm được không ít Vạn Ma Đan, đều bị pháp thân cắn nuốt, nên pháp thân mới trong thời gian ngắn tấn chức Bán Thánh.
Nhưng Bán Thánh đến Ma Thánh, lại là một con đường dài, cần tích lũy lực lượng lớn đến khó có thể tưởng tượng, nói cách khác, đó chính là cần đại lượng Vạn Ma Đan!
Không chỉ có pháp thân cần, bây giờ Dương Khai cũng cần.
Trước đó hắn không thể dùng Vạn Ma Đan, đó là bởi vì lực lượng trong cơ thể có tính xung đột với Vạn Ma Đan
Nhưng bây giờ khác, Đế nguyên chuyển biến thành Ma nguyên, Vạn Ma Đan cũng sẽ có tác dụng rất lớn đối với mình.
Đã thu Bắc Ly Mạch, tự nhiên phải kiếm chỗ tốt từ nàng.
Thân là một vị Ma Thánh, cả ma vực không ai có thể uy hiếp đến nàng, cho nên phàm là có thứ tốt gì khẳng định sẽ mang bên người.
Số lượng Vạn Ma Đan trong không gian giới Bắc Ly Mạch có bao nhiêu Dương Khai không rõ chính xác, nhưng một vạn là chắc chắn.
Cũng không còn khách khí gì với nàng, Dương Khai một bên đem Vạn Ma Đan chuyển tới không gian giới của mình, một bên chưa đủ hét lên: “Ngươi chỉ có chút Vạn Ma Đan như vậy?”
Bắc Ly Mạch mặt đen lại, nghiêm mặt nói: “Như vậy còn chưa thỏa mãn ngươi?”
Dương Khai hắc hắc cười nói: “Thứ tốt ai ngại nhiều.” Nói xong, ánh mắt bới móc nhìn nhìn nàng: “Ngươi có phải còn giấu giếm hay không?”
“Giấu cái gì mà giấu!” Bắc Ly Mạch tức giận nói, “Dưới tay ta nuôi nhiều người như vậy, không cần tiêu hao sao? Hàng năm không cần thưởng sao? Ngươi cho là trên tay Ma Thánh giữ toàn bộ Vạn Ma Đan? Không tin ngươi đi hỏi Ngọc Như Mộng xem, xem trên tay nàng có bao nhiêu Vạn Ma Đan, hừ, có làm thì mới có ăn, chiếm tiện nghi còn lên mặt.”
Dương Khai cười nhẹ không nói, lời đều nói đến tận này, có lẽ Bắc Ly Mạch cũng sẽ không lừa mình. Vạn hạt Vạn Ma Đan, cũng đủ cho mình cùng pháp thân tiêu hao rất nhiều năm.
Cũng không lấy đi toàn bộ, để lại cho Bắc Ly Mạch một trăm hạt. (Nhiều vl :V)
Sau đó Dương Khai lại đưa mắt tới ma tinh...
Ma tinh đối với Ma Thánh đã không có nhiều tác dụng, cho nên rong không gian giới cũng không nhiều, hơn mười triệu mà thôi, đều là thượng phẩm ma tinh.
Sau Ma tinh là ma bảo...
Cái gì đáng giá thì lấy.
Một hồi lâu sau, Dương Khai mới trả không gian giới lại cho Bắc Ly Mạch.
Bắc Ly Mạch dò xét một hồi, cười lạnh không ngừng: “Ngươi thật đúng là đủ tử tế.” Một hồi này, thứ tốt trong không gian giới tối thiểu đã đi hơn phân nửa, tương đương tích lũy nửa đời của nàng bị Dương Khai một lần vét sạch.
Dương Khai còn chưa kịp nói chuyện, pháp thân đột nhiên nói: “Bọn họ đến rồi!”
Dương Khai rùng mình, nhìn Bắc Ly Mạch nói: “Không nên nói thì đừng nói lung tung!”
Bắc Ly Mạch hạ mắt, rất nhanh liền hiểu được bọn họ trong miệng pháp thân rốt cuộc là ai.
Rất nhanh, lưỡng đạo lưu quang từ phía chân trời cấp tốc bay tới, khí tức hai vị Ma Thánh rất rõ ràng, xoát xoát hai tiếng, Ngọc Như Mộng cùng Huyết Lệ gần như cùng lúc dừng lại, lộ ra thân ảnh.
Chợt thấy Bắc Ly Mạch cũng đây, Ngọc Như Mộng co rụt mắt lại, người nhoáng cái, trực tiếp đi tới trước mặt Dương Khai, gắt gao giương mắt nhìn Bắc Ly Mạch, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lời này đương nhiên không phải hỏi Bắc Ly Mạch, mà là đang hỏi Dương Khai đứng phía sau nàng.
Dương Khai mỉm cười: “Không có việc gì.”
Ngọc Như Mộng nghe vậy, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, nhưng cũng vẻ mặt hồ nghi, Bắc Ly Mạch đã đến đây, còn đến sớm hơn nàng, Dương Khai làm thế nào lại không có việc gì? Cẩn thận quan sát, phát hiện Bắc Ly Mạch bị thương, chỗ ngực có một vết máu...
Đây là có chuyện gì? Ai đả thương Bắc Ly Mạch? Lần trước khi từ Trụ Thiên đại lục tách ra, nàng cũng không chật vật như vậy.
Cùng có nghi vấn giống nàng còn có Huyết Lệ, hai mắt mắt đỏ sẫm nhìn Bắc Ly Mạch một cái, lại nhìn Ngọc Như Mộng, Huyết Lệ hắc hắc nở nụ cười, nhàn nhạt huyết tinh khí bắt đầu tràn ngập, đồng thời còn có khí tức nguy hiểm.
“Cười cái gì mà cười, có cái gì buồn cười, cười cc.” Bắc Ly Mạch tâm tình ác liệt tột cùng, căm tức nhìn Huyết Lệ nói: “Còn cười nữa ta bịt mõm người lại.”
Huyết Lệ giật giật mắt, cũng không biết mình thế nào đắc tội nữ nhân này, cười nói: “Ngươi lại không có đắc thủ, thật sự là khiến ta ngoài ý muốn.”
Bắc Ly Mạch lé mắt nhìn hắn: “Nếu không ngươi tới thử xem?”
Huyết Lệ nói: “Ngươi ta liên thủ, như thế nào? Sau lại thương nghị tiểu tử này sẽ thuộc về ai.”
Lời vừa nói ra, Ngọc Như Mộng liền lạnh mặt, ma nguyên kích động, khí cơ quay cuồng, rất có thế nếu Huyết Lệ cùng Bắc Ly Mạch dám động thủ, liền sẽ liều mạng cùng bọn chúng.
Nhưng không ngờ, Bắc Ly Mạch ha hả cười, mở miệng nói: “Nếu ngươi muốn động thủ, vậy cứ việc, chuyện nơi đây ta là không nhúng tay.”
Huyết Lệ cùng Ngọc Như Mộng cùng sửng sốt, cũng nghi hoặc nhìn nàng.
Huyết Lệ nhíu mày nói: “Vì sao?” Nàng nói vậy thật sự rất khiến người ta ngoài ý muốn, một cái bánh lớn như thế ngay trước mắt, có Ma Thánh nào không đỏ mắt, Bắc Ly Mạch lại còn nói nàng không nhúng tay, đầu óc nữ nhân này có bệnh sao? Trước kia sao lại không phát hiện nhỉ?
Bắc Ly Mạch thản nhiên nói: “Bởi vì... Ta không muốn đắc tội Hoang lão đại a.”
Huyết Lệ càng nghi hoặc, “Hoang lão đại?” Nói xong, vẻ mặt lại sợ hãi cả kinh, quan sát xung quanh: “Hoang lão đại ở đây?”
“Hoang lão đại sao có thể ở đây.” Bắc Ly Mạch khẽ cười một tiếng, “Chính là Hoang lão đại từng nói qua, nếu tiểu tử này thật sự trở thành tộc nhân ma tộc, vậy liền có thể đường hoàng tiếp nhận phần cơ duyên kia, hôm nay hắn đã có tư cách này.”
Huyết Lệ nhíu mày nói: “Tiểu tử này không phải nhân tộc sao? Khi nào thì thành tộc nhân ma tộc ta.”
Ngọc Như Mộng nghe cũng không hiểu ra sao.
Hai người đang nghi hoặc, Dương Khai từ phía sau Ngọc Như Mộng bước ra, theo cước bộ hạ xuống, trên người bắt đầu phóng ra ma nguyên, ma khí tận trời!
Huyết Lệ ngạc nhiên đến cực điểm.
Ngọc Như Mộng cũng là kinh ngạc nhìn Dương Khai, mắt đẹp đầy vẻ kinh hỉ.
Dương Khai đã hoàn toàn nhập ma, trụy nhập ma đạo, ngay cả hắn thật sự xuất thân tinh giới, là một nhân tộc, cũng không sao cả, chỉ có Ma tộc, mới có thể có ma khí tinh thuần như này, mới có thể phát ra ma nguyên hùng hồn như thế.
Đây đối với nàng thật là thiên đại hỉ sự, trước đó nàng còn lo lắng vạn nhất Dương Khai rơi vào tay Ma Thánh khác thì nên làm gì bây giờ, hiện tại tốt rồi, hắn đã là một phần tử Ma tộc, vậy hết thảy vấn đề cũng giải quyết dễ dàng.
Lời Hoang Vô Cực, không ai dám không cẩn thận đối đãi.
“Thế nào? Hôm nay ta cũng có thể xem như một phần tử Ma tộc rồi chứ?” Dương Khai nhìn Huyết Lệ, nhàn nhạt hỏi.
Huyết Lệ vẻ mặt chán ngấy, thần sắc biến hóa, đột nhiên truyền âm cho Bắc Ly Mạch.
Bắc Ly Mạch lập tức cười lạnh nói: “Loại việc bịt tay trộm chuông này tự ngươi đi mà làm, đừng kéo theo ta, ta đã nói là không muốn đắc tội Hoang lão đại.”
Huyết Lệ nghe xong mặt tối sầm, lần đầu phát hiện Bắc Ly Mạch chính là một con bệnh thần kinh! mình lặng lẽ truyền âm cho nàng, nàng lại còn chọc thủng ra, mie nó thật là xấu hổ a...
“Huyết Lệ ngươi còn muốn đánh cái chủ ý quỷ quái gì!” Ngọc Như Mộng quát, tuy rằng Bắc Ly Mạch không nói rõ, nhưng ý tứ đã rõ ràng, chắc chắn là Huyết Lệ còn chưa từ bỏ ý định, muốn liên thủ với Bắc Ly Mạch cùng bắt Dương Khai, dù sao ở đây cũng chỉ có ba người bọn họ biết Dương Khai đã nhập ma, nếu cứ làm, Ngọc Như Mộng cũng không làm gì được bọn họ, đến lúc gạo nấu thành cơm, đoạt cơ duyên trên người Dương Khai, Hoang Vô Cực cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Huyết Lệ biểu tình ngượng ngùng, “Chỉ là muốn chúc mừng ngươi một tiếng mà thôi, nào có cái gì mưu ma quỷ chước.”
Ngọc Như Mộng cũng không nói rõ, lạnh lùng nói: “Không có gì hay mà chúc mừng, đây vốn là cơ duyên của Dương Khai, nơi đây là Vân Ảnh đại lục ta, ngươi nên đi đâu thì đi mau, chuyện Dương Khai nhập ma ta sẽ nói cho Hoang lão đại, kết quả cuối cùng để hắn định đoạt.”
Huyết Lệ gật đầu nói: “Nên nói cho hắn một tiếng.” Nói xong, có chút tiếc hận liếc mắt qua Dương Khai, chậm rãi lắc đầu, hóa thành một đạo huyết quang phóng lên cao.
Bắc Ly Mạch không phối hợp, hắn một người không làm gì được Ngọc Như Mộng, xé rách da mặt cũng không phải ý hay.
Nhìn phương hướng hắn rời đi, xác nhận Huyết Lệ thật sự đi rồi, Ngọc Như Mộng mới quay qua Bắc Ly Mạch, vẻ mặt kinh hãi nói: “Còn ngươi, ngươi lại đánh cái chủ ý quỷ quái gì?”