Thái độ hôm nay của Bắc Ly Mạch thật sự là rất quái lạ, lấy quan hệ giữa mình với nàng, nàng đáp ứng Huyết Lệ cũng chẳng có gì lạ, nhưng trên thực tế Bắc Ly Mạch lại cự tuyệt để bảo toàn Dương Khai.
Ngọc Như Mộng thật sự là không nghĩ ra.
Càng làm cho Ngọc Như Mộng khó hiểu hơn, Bắc Ly Mạch rõ ràng đã tới đây được một khoảng thời gian, lấy thủ đoạn của nàng, vì sao không xuống tay với Dương Khai? Nàng cũng không tin bởi vì một câu của Hoang Vô Cực mà khiến Bắc Ly Mạch sợ ném chuột vỡ đồ.
Thực lực Hoang Vô Cực trong tất cả các Ma Thánh là mạnh nhất, nhưng Bắc Ly Mạch cũng là Ma Thánh, đều không phải là thủ hạ của Hoang Vô Cực, nào có dễ nghe lời như vậy?
Ẩn ẩn, Ngọc Như Mộng cảm giác chuyện hôm nay có vẻ không tầm thường.
“Ta nào có mưu ma chước quỷ gì.” Bắc Ly Mạch khẽ cười, hai mắt sáng rực nhìn Dương Khai, thâm tình chân thành nói: “Ta chỉ là coi trọng tiểu tử này, không được sao?”
Nhu tình mật ý như vậy, Dương Khai nổi cả da gà.
Ngọc Như Mộng cười lạnh nói: “Thật sự là vậy sao?”
“Chẳng lẽ còn có thể giả bộ!” Bắc Ly Mạch nói như đương nhiên, khiêu khích nhìn Ngọc Như Mộng, “Nếu các ngươi không tới nhanh, chỉ sợ ta với hắn đã thành toàn chuyện tốt.”
“Tốt!” Ngọc Như Mộng không chút yếu thế, vung tay lên nói: “Nếu ngươi thực sự có ý này, ta thành toàn cho ngươi lại có ngại gì? Ngay ở đây, lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, ta xem các ngươi như thế nào thành toàn chuyện tốt.” Nói xong lại quay đầu nhìn Dương Khai nói: “Đừng nhìn nữ nhân này tuổi một bó lớn, nàng còn chưa trải qua nam nhân mưa móc đâu, nếu ngươi thật có thể một phen làm thịt nàng, coi như là chiếm tiện nghi.”
Dương Khai dở khóc dở cười. (three some đê)
Bắc Ly Mạch trả lời lại bằng một cách mỉa mai: “Nói như thể ngươi từng bị nam nhân mưa móc qua.”
Hai người mở to mắt trừng nhau, không ai muốn thua ai, khí tức Ma Thánh va chạm, thiên địa cũng biến sắc.
Nhưng Bắc Ly Mạch dù sao cũng có thương tích trong người, khí thế nhiều ít cũng không bằng NNM, trong chốc lát liền sắc mặt biến đổi, khẽ tái nhợt lên, vung ống tay áo lên, hừ lạnh nói: “Chuyện hôm nay, ngươi thiếu ta một cái nhân tình, ngày khác lại tính sổ với ngươi.”
Nói xong, xoay người lược không mà đi.
Nàng phải đi.
Dương Khai cũng không có cách nào lưu nàng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng cũng suy tính, thời gian sau phải đi Ngạo Tuyết đại lục, không thể để Bắc Ly Mạch phá giải lạc ấn.
Bắc Ly Mạch rời đi, chỉ còn lại có Dương Khai cùng Ngọc Như Mộng hai người, pháp thân từ lúc Bắc Ly Mạch rời đi cũng lặng yên không một tiếng động chìm xuống lòng đất.
Đứng ở tại chỗ trầm tư nửa ngày, Ngọc Như Mộng mới nhìn Dương Khai, nhíu mày nói: “Nữ nhân làm gì với ngươi?”
Dương Khai lắc lắc đầu nói: “Cái gì cũng chưa làm.”
“Vì sao nàng bị thương, ai đả thương nàng?”
“Không rõ ràng lắm, nàng tới đã như vậy.”
Ngọc Như Mộng thật sâu nhìn hắn, Dương Khai cũng thản nhiên nhìn lại, một hồi lâu, Ngọc Như Mộng mới than nhẹ một tiếng, đi đến phía trước, nắm lấy c Dương Khai, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, có ta ở đây, không ai có thể làm gì ngươi.”
Dương Khai cũng cầm lại tay nàng, mỉm cười nói: “Ta không lo lắng, nhưng ngươi, lần này ta lại gây cho ngươi thêm không ít phiền toái...”
Nói còn chưa dứt lời, liền bị Ngọc Như Mộng lấy tay chặn miệng, con ngươi trong vắt như nước kia chăm chú nhìn, môi đỏ mọng khẽ mở: “Giữa chúng ta, còn cần nói mấy cái này sao?”
Bốn mắt đối diện một lát, Dương Khai cúi người hun tới.
Ngọc Như Mộng lông mi run nhẹ, chậm rãi nhắm mắt, hai tay quấn lấy cổ Dương Khai, bộ ngực sữa no đủ ép vào người Dương Khai đến biến dạng.
Thật lâu sau, rời môi, Dương Khai chặn ngang ôm lại Ngọc Như Mộng, thấp giọng nói: “Hồi cung!” =)))
Pháp thân liền có động tác, Dương Khai thấy hoa mắt, cả người cùng Ngọc Như Mộng đã về tới hành cung Vân Ảnh Thành.
Trong hành cung, rất nhiều Ma Vương đều đang lo lắng, Trụ Thiên đại lục chi biến thật sự ngoài dự đoán mọi người, ai cũng không nghĩ tới mười hai Ma Thánh tạo bố cục, trên trăm vị Bán Thánh tham chiến, tổn hại tới hơn mười vị Bán Thánh, Ma tộc chết gần triệu người, người thắng cuối cùng lại là Đại vương nhà mình.
Nếu là cơ duyên bình thường thì cũng thôi, nhưng cơ duyên mà ngay cả Bán Thánh cũng liều chết tranh đoạt, các Ma Thánh cũng không thể bỏ qua, sao có thể dễ bảo vệ.
Bị tất cả Ma Thánh cùng Bán Thánh liên thủ truy kích, Đại vương nhà mình còn có đường sống sao?.
Sầu mi khổ kiểm nhất đó là ba vị thượng phẩm Ma Vương Lam Nguyên đại lục, Đồ Kháp La, Ba Trát cùng Cổ Lực ba người nhưng là dâng lên trên thần hồn ấn ký, cùng sinh cùng tử với Dương Khai, nếu Dương Khai là có gì bất trắc, ba người bọn họ cũng không may mắn thoát khỏi, từ Trụ Thiên đại lục rút lui về, trở lại Vân Ảnh đã nhiều ngày, ba người này, mỗi một ngày đều như mây đen sương mù, so với bất luận kẻ nào, ba người thành tâm cầu nguyện Dương Khai có thể bình yên vô sự.
Hôm nay bọn người Âm, Khoa Sâm cùng Lao Khắc cùng ba vị này hội tụ lại, chính là muốn thông qua trạng thái bọn họ để phán đoán Dương Khai sinh tử.
Trong đại điện, im lặng thật lâu, đại điện bị một bầu không khí nặng nề sở bao phủ.
Ngay lúc này, chợt có một cỗ lực lượng kỳ lạ dao động, một đám Ma Vương cũng ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó, nhất tề đứng dậy, vô cùng khiếp sợ nhìn bóng người đang bước tới, mọi người đều trừng lớn mắt.
Lao Khắc còn dùng sức dụi dụi mắt, sợ mình xuất hiện ảo giác.
“Đại vương!” Ba Ma Vương Lam Nguyên đại lục đã cùng nhau vọt tới, vẻ mặt kích động, chắp tay nói: “Ngài đã trở lại.”
Lao Khắc cùng vài người khác lúc này mới phản ứng đi tới, cũng nhanh chóng bước lên phía trước hành lễ, nhưng rất nhanh, một đám Ma Vương thấy Ngọc Như Mộng đang được Dương Khai ôm vào trong ngực, tất cả đều nuốt nước miếng một cái, buông mắt xuống...
Dương Khai tả hữu quan sát, mỉm cười nói: “Các ngươi cũng đều đã trở lại a, ân, bổn vương vô sự, các ngươi cũng nên làm gì thì hãy đi làm đi.”
Nói xong, trực tiếp xuyên qua đại điện, bước vào hậu đường, lưu lại một đám thượng phẩm Ma Vương hai mặt nhìn nhau, cũng nghi hoặc khó hiểu, Đại vương không phải bị Ma Thánh cùng Bán Thánh đuổi giết sao, sao còn có nhàn hạ thoải mái như thế...
Phía sau đám người, một đôi mắt trống rỗng, như thể đã mất đi linh hồn dừng ở bóng người Dương Khai, hai mắt dần nổi lên quang mang dày đặc.
...
Bên trong sương phòng, Dương Khai bế Ngọc Như Mộng lên, Ngọc Như Mộng kinh ngạc nhìn chăm chú, trực tiếp đặt nàng dưới thân, một tay nâng gáy Ngọc Như Mộng, đồng thời cúi đầu hôn xuống, tay kia thì ngựa quen đường cũ từ kẽ hở quần áo nơi bụng mà luồn lên, cầm, nắm lấy bộ ngực mềm mại no đủ.
Ngọc Như Mộng muốn mở miệng nói chuyện, đều bị Dương Khai ồ ồ thở dốc ngăn lại, dần dần, một cổ nhiệt khí nóng rực từ trong bụng dâng lên, để Ngọc Như Mộng cũng có chút ý loạn tình mê.
Xoẹt xoẹt, tiếng quần áo vỡ vụn, Dương Khai tiện tay ném ra đằng sau.
Không lâu sau, một thân thể hoàn mỹ hoàn toàn bại lộ ra ngoài, da thịt vô cùng mịn màng, cái bụng bằng phẳng không chút tì vết, đùi đẹp thon dài vô ý thức quấn lại một chỗ, một tay che ở vị trí tối mật, khẽ có chút dục cảm, lại có chút thẹn thùng.
Cổ Ngọc Như Mộng nhàn nhạt đỏ ửng, vành tai tinh xảo cũng là một mảnh đỏ sẫm, một đôi mắt đẹp giống như bị đảo loạn đàm thủy, hô hấp dồn dập.
Quần áo Dương Khai cũng rất nhanh biến thành một cục.
Hai thân hình lửa nóng quấn lại nhau, lẫn nhau có thể cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt của đối phương.
Chưa từng có nhiều tiền diễn, Dương Khai cúi người xuống, một ngọc thủ cũng giữ ở ngực hắn, chặn hắn lại, ngừng thế tiến công của Dương Khai, Ngọc Như Mộng mắt đẹp mê ly nhìn hắn, trong mắt có một vẻ cầu xin.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai sắc mặt bình tĩnh, nhưng Ngọc Như Mộng lại có thể cảm nhận được hắn cường ngạnh cùng kiên quyết.
Đây là chuyện chưa bao giờ có, dĩ vãng nàng cùng Dương Khai cũng có nhiều lần hung mãnh, nhưng mỗi một lần đều không thực sự tính là tiến triển, bởi vì mỗi một lần đến thời điểm cuối cùng cả hai đều khống chế được bản thân.
Nhưng mà ngay lúc này đây... Rõ ràng bất đồng với trước đó, nàng cũng nói không rõ rốt cuộc có cái gì bất đồng, chính là thấy nếu lúc này đây tái diễn chuyện như dĩ vãng, nói không chừng mình sẽ mất đi thứ gì đó.
Thật lâu sau, Ngọc Như Mộng mới khẽ thở dài, tay che ở ngực Dương Khai chậm rãi thu về, khẽ quay đầu đi, nhắm hai mắt lại.
Dương Khai không chút do dự, động thân mà vào, lập tức cảm giác mình bị một cổ ấm áp ướt át bao vây.
Ưm ưm, Ngọc Như Mộng cắn chặt môi đỏ mọng, hai tay nắm chặt khăn trải giường.
Dương Khai còn cảm giác được một cổ cảm giác mát lạnh từ bụng bốc lên, lao thẳng tới óc, thức hải chấn động, gần như đã để hắn mê muội.
Hắn vội vàng ổn định tâm thần, vẻ mặt sợ hãi, thức hải chấn động không dừng lại, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Nhưng có Ôn Thần Liên trấn áp,khiến hắn không cần lo lắng thần hồn mình sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Mà đúng lúc này, một cổ lực lượng khổng lồ nổ tung trong thức hải, tràn ngập thức hải, nhưng lại khiến Dương Khai cảm giác được thần hồn mình đang tăng lên với tốc độ kinh người.
Loại tăng trưởng này không có chừng mực, có xu thế phải khiến cả thức hải sung bạo.
Dương Khai hoảng sợ.
Bên tai liền vang lên tiếng nói mê nỉ non, Dương Khai cúi đầu nhìn lại, thấy khóe mắt Ngọc Như Mộng chảy ra một giọt nước mắt, nàng mỉm cười, môi đỏ mọng mấp máy, hàm răng khẽ mở, âm tiết kỳ dị từ trong môi đỏ mọng kia phun ra, tấu ra một khúc nhạc kỳ diệu của tự nhiên.
Thanh âm kia như có một cỗ ma lực, hóa thành tay nhỏ vô hình, nhẹ nhàng mơn trớn thức hải mình, để thức hải đang rung chuyển chậm rãi vững vàng.
Thức hải vẫn như cũ đang khuếch trương, bạo tăng thần hồn lực, dưới sự trợ giúp của âm thanh tự nhiên kia, Dương Khai chậm rãi cảm thụ được lực lượng thần hồn đang dần tăng trưởng cường đại.