Sau nửa canh giờ, trong Vạn Hoa Cốc, Huyết Hải đầy trời vừa thu lại, lộ ra ba thân ảnh, Lý Thi Tình, Hoắc Luân cùng Huyết Ma bí ẩn kia.
Về phần Lực Ma, sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, lấy một địch ba, kết cục đã được ấn định.
Không thể không nói, Lực Ma kia cũng thật sự rất cao minh, thực lực cường đại, thủ đoạn không tầm thường, đơn đả độc đấu, ba người không ai là đối thủ của hắn, sau trận chiến này, vô luận là Huyết Ma hay là Hoắc Luân, trên người đều có thêm vài vết thương, duy chỉ có Lý Thi Tình bình yên vô sự, chỉ có điều sắc mặt hơi tái nhợt, hiển nhiên tiêu hao cực lớn.
Một hồi sinh tử đại chiến, ba người đều nhiều hơn một phần cảm giác tương tích, Lý Thi Tình mở miệng tạ ơn, hôm nay mình được Hoắc Luân cùng Huyết Ma hỗ trợ, tự nhiên là phải hảo hảo cảm ơn người ta.
Nghe nàng hô mình một tiếng Hoắc đại ca, Hoắc Luân cảm thấy là lạ, nhưng nhiều hơn là cao hứng, vui vẻ hưởng thụ.
Huyết Ma kia lại hào sảng vô cùng, phất phất tay nói: “Lời cảm tạ thì không cần, nam nhân khi dễ nữ nhân, không thể nhìn nổi mà thôi, thực muốn cảm tạ, cho chút rượu uống, có rượu không?”
“Có!” Lý Thi Tình liền vội vàng gật đầu, nàng không uống rượu, nhưng trong Không Gian Giới lại có một ít hoa tửu tự mình nhưỡng, mùi thơm ngào ngạt, mùi rượu thuần hậu, hôm nay lại có ân cứu mạng, lập tức mời Huyết Ma cùng Hoắc Luân đến trên đỉnh của mình, tỏ lòng biết ơn.
Hoắc Luân vẫn còn do dự, ngược lại là Huyết Ma lập tức đồng ý.
So với với sự hào sảng của người ta, mình có vẻ có chút bụng dạ hẹp hòi rồi, đã không còn gì để nói, vậy cùng đi.
Trên ngọn núi, trong nhà sàn, trên bàn bày đủ thứ, Lý Thi Tình tự xuống bếp làm chút thức ăn, lấy ra vài hũ hoa nhưỡng, chiêu đãi hai vị ân nhân cứu mạng.
Tiệc chay, không có thịt, hơn nữa đồ ăn cũng là một ít kỳ hoa, Lý Thi Tình khéo tay, những đồ ăn từ hoa này cũng rất có tư vị, Huyết Ma cùng Hoắc Luân ăn cũng là tán dương không ngừng.
Rượu qua ba tuần, Hoắc Luân cùng Huyết Ma đều đã có vẻ ngà ngà, Lý Thi Tình cũng uống vài ngụm, khuôn mặt trắng noãn hiện lên chút đỏ ửng, trông rất đẹp mắt.
Từng có tình nghĩa kề vai chiến đấu trước đó, giờ phút này lại là một hồi nâng ly cạn chén, tự nhiên dần dần quen biết nhau rồi, Lý Thi Tình cùng Hoắc Luân tự báo tính danh, sau đó nhìn Huyết Ma.
Huyết Ma uống một ngụm rượu, đỉnh đạc nói: “Mạc Thắng!”
Rầm rầm, Hoắc Luân sợ tới mức lập tức đứng lên, trợn mắt nói: “Ma Thánh?”
Huyết Ma cười to, giống như sớm có sở liệu, đem tên của mình cẩn thận nói lại một lần, Hoắc Luân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười khổ ngồi xuống, vẫn còn có chút hãi hùng khiếp vía.
Mạc Thắng này đến từ một khối đại lục dưới trướng Bắc Ly Mạch, Dương Khai đã thôn phệ sạch sẽ địa bàn Bắc Ly Mạch, những Ma tộc kia tự nhiên cũng đều theo vào Tiểu Huyền giới.
“Cô nương không phải Ma tộc?” Mạc Thắng nhấp rượu, bỗng mở miệng hỏi.
Hoắc Luân chén rượu đến bên miệng liền dừng lại, cũng giương mắt hướng lại Lý Thi Tình. Trước đây không phát hiện xinh đẹp hàng xóm này có chỗ nào kỳ lạ, chỉ cảm thấy tên của nàng có chút phong thái dị vực, nhưng mới rồi vừa động thủ Hoắc Luân liền phát hiện trên người Lý Thi Tình không có ma khí, nàng sử dụng lại càng không phải Ma Nguyên, ngược lại lực lượng giống như là người trong Tinh Giới thi triển trong lời đồn.
Chỉ là hắn cũng chưa từng tới Tinh Giới, càng không tham gia lưỡng giới chiến, cho nên không dám khẳng định.
Ngược lại là Mạc Thắng nhanh mồm nhanh miệng, không e dè đem vấn đề này ra hỏi.
Lý Thi Tình mấp máy cặp môi đỏ mọng, nhìn Mạc Thắng, lại phát hiện đối phương có vẻ giống như chỉ thuận miệng hỏi, thần sắc thản nhiên, cũng không có ý hỏi sâu thêm, nhưng việc này cũng không cần phải giấu diếm gì, lập tức gật đầu nói: “Ta là Nhân tộc!”
“Nhân tộc!” Hoắc Luân chấn động, hàng xóm xinh đẹp này thật đúng là người Tinh Giới, chỉ có Tinh Giới mới có Nhân tộc.
Mạc Thắng lại không thấy giật mình, có vẻ như sớm có sở liệu,: “Nghe nói dưới trướng Ngọc Như Mộng Thánh Tôn có nhân tộc, gọi Dương Khai, rất được Thánh Tôn coi trọng, ngươi có biết hắn?”
Lý Thi Tình thản nhiên nói: “Có biết.”
Mạc Thắng rõ ràng có chút hứng thú đối với Dương Khai, lúc này phấn chấn, nói: “Nghe nói hắn tham dự Trụ Thiên chi chiến, đoạt cơ duyên Đại Đế, có phải thật vậy hay không?”
“Cái gì Trụ Thiên chi chiến?” Hoắc Luân vẻ mặt mờ mịt. Ngày đó sau Trụ Thiên chi chiến, Dương Khai trốn tới Vân Ảnh đại lục, nửa đường bắt Hoắc Luân lại, mượn sức hắn xuyên qua giới môn, cho nên Hoắc Luân cũng không biết chuyện này.
“Hoắc huynh không biết?” Mạc Thắng kỳ quái nhìn hắn.
Hoắc Luân lắc đầu.
Mạc Thắng lúc này đem Trụ Thiên chi chiến từ đầu đến cuối nói một lần, kỳ thật hắn cũng là được nghe đồn, bản thân cũng không tham dự trong đó, nhưng chuyện này khiến cả Ma vực nốn náo xôn xao, hiếm có người không biết.
Hoắc Luân nghe, không ngừng mà nuốt nước miếng.
Đại Đế cơ duyên... Đây là chuyện khủng khiếp bực nào, chủ nhân sáng tạo ra thế giới này có phúc vận lớn như thế? Chẳng trách lúc trước mình nhặt được di vật một vị Bán Thánh, nguyên lai thứ bị nuốt vào kia là Trụ Thiên đại lục, còn Bán Thánh kia, hiển nhiên là bị Minh Nguyệt Đại Đế giết, có thể nói, mình đã nhận được di trạch của một vị Đại Đế Tinh Giới .
Sau khi nói xong, Mạc Thắng lại quay đầu qua Lý Thi Tình nói: “Ngươi cùng hắn đều là Nhân tộc, có lẽ rất quen thuộc?”
Lý Thi Tình lặng yên, cầm lấy bình rượu rót cho hai người, lắc đầu nói: “Cũng không tính quen thuộc.”
Thấy nàng đối với đề tài này có ý bài xích, Mạc Thắng cùng Hoắc Luân cũng lặng im.
Tiệc rượu qua đi, Mạc Thắng đứng dậy, chỉ một ngọn núi khác nói: “Phong kia có chủ nhân hay không?”
Hoắc Luân lắc đầu: “Không có.”
Mạc Thắng cười to: “Vậy từ nay nó liền có chủ rồi.” Vừa nói, tay nắm một vò hoa nhưỡng còn chưa uống xong, để lên trên bả vai, nghênh ngang bay tới Phong vô chủ kia.
Hoắc Luân bật cười: “Mạc huynh tính cách thật đúng tiêu sái.” Vạn Hoa Cốc tam Phong đều có chủ rồi, mà đây là chuyện tốt, nếu là người xa lạ thì cũng thôi, nhưng hôm nay ba người đã có tình nghĩa kề vai chiến đấu, ngày sau nếu có gặp lại phiền toái gì, cũng có thể trông coi lẫn nhau. Hôm nay thế giới này không tính bình ổn, Sáng Thế mới bắt đầu, nhân tâm bất ổn, bọn đầu trâu mặt ngựa gì cũng có thể xuất hiện, hôm nay tới một Lực Ma, không chừng sau này lại tới những Thi Ma Cốt Ma nữa.
Mạc Thắng đi rồi, Hoắc Luân cũng không tiện ở lâu, cảm tạ Lý Thi Tình khoản đãi, cũng cáo từ rời đi.
...
Trong hư vô, Dương Khai cùng Trường Thiên sóng vai đứng, phương xa hư không, thân ảnh khổng lồ che cả bầu trời của Cổn Cổn đang không ngừng cắn nuốt đại lục.
Phía sau hai người, Ba Nhã ánh mắt thất thần nhìn qua Cổn Cổn, trong nội tâm rung động tột đỉnh.
Đây là lần đầu nàng thấy Cổn Cổn, lần đầu chứng kiến một khối đại lục như một khối bánh đang dần bị cắn nuốt, nào có thể không khiếp sợ?
“Nói tiếp!” Dương Khai nói, Ba Nhã mới hoàn hồn, cân nhắc câu từ, nói tiếp: “Sau trận chiến ấy, Lý Thi Tình liền cùng Hoắc Luân, Mạc Thắng ở lại Vạn Hoa Cốc, ba người cũng thường xuyên có qua lại, ở chung cũng hòa hợp.”
Dương Khai gật gật đầu: “Tra được Lực Ma kia từ đâu ra chưa?”
Về Lý Thi Tình, Dương Khai cũng có chút đau đầu, từ sau khi tận mắt thấy mình giết Minh Nguyệt Đại Đế, thái độ của Lý Thi Tình đối với mình đã chuyển hướng cực lớn, giống như cùng mình có đái thiên cừu hận gì vậy, lần trước trong thành cung Vân Ảnh đại lục còn ám sát mình kia mà.
Một tháng trước, Dương Khai về lại Vân Ảnh đại lục, mặc dù Lý Thi Tình không còn làm chuyện gì không khôn ngoan, nhưng thái độ lại lãnh đạm cực kỳ khủng khiếp.
Mà Vân Ảnh đại lục bị cắn nuốt, Lý Thi Tình cũng tiến vào Tiểu Huyền giới, về sau biết được, Lý Thi Tình đi một mình, ai cũng không biết nàng đi nơi nào.
Người bình thường nếu muốn tìm một người trong Tiểu Huyền giới bây giờ đã rất rộng lớn thật không dễ dàng, nhưng Tiểu Huyền giới vốn là địa bàn của Dương Khai, thần niệm quét qua, lập tức tìm được Lý Thi Tình.
Lại vận dụng thủ đoạn đưa Ba Nhã đến cách Lý Thi Tình không xa, mệnh nàng âm thầm chú ý an toàn Lý Thi Tình, có bất kỳ tình huống gì tùy thời báo lại.
Vì thế, Dương Khai lưu lại cho Ba Nhã một đạo không gian bí thuật phong ấn bên trong Không Linh Ngọc, nếu đến thời khắc quá nguy hiểm, Ba Nhã chỉ cần bóp nát Không Linh Ngọc, Dương Khai sẽ có chỗ cảm giác.
Vài ngày trước đó chuyện trong Vạn Hoa Cốc, Ba Nhã xem thanh thanh sở sở, lúc đó dù không có Mạc Thắng cùng Hoắc Luân đến, nàng cũng sẽ âm thầm ra tay trợ Lý Thi Tình giải quyết Lực Ma kia, cho nên cũng không tất yếu phải thông tri tới Dương Khai.
Về sau Hoắc Luân ra tay, lại thêm một Mạc Thắng bí ẩn, tự nhiên cũng không cần nàng bạo lộ.
Đến giờ, Dương Khai mới đem nàng từ Tiểu Huyền Giới triệu ra, hỏi thăm tình huống Lý Thi Tình.
Nghe Dương Khai hỏi, Ba Nhã nói: “Dưới mắt, Tiểu Huyền giới hội tụ Ma tộc từ mấy chục khối đại lục, ngư long hỗn tạp, không thể tra được cái gì.”
“Huyết Ma kia thì sao? Tên gọi là Mạc Thắng đó.” Dương Khai lại hỏi.
“Mạc Thắng là Ma Vương dưới trướng Bắc Ly Mạch.” Không thể tra ra lai lịch Lực Ma, nhưng trước đó Mạc Thắng tự nói qua lai lịch bản thân, muốn tra cũng đơn giản.
“Mạc Thắng...” Dương Khai híp híp mắt, “Ngươi cảm thấy, hắn là cơ duyên xảo hợp, hay là dụng tâm kín đáo?”
Ba Nhã trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Hẳn là cơ duyên xảo hợp a? Hơn nữa Mạc Thắng kia tính tình cũng không tệ lắm, hào sảng hào phóng vô cùng, trông không giống như người có tâm cơ.”
Dương Khai gật đầu nói: “Không phải dụng tâm kín đáo là tốt nhất, mật thiết chú ý, nhất là Mạc Thắng đó, có bất kỳ tình huống tùy thời báo lại.”
Mặc dù Lý Thi Tình đối với hắn sắc mặt không chút thay đổi, nhưng Dương Khai lại không thể mặc kệ nàng, vạn nhất Lý Thi Tình xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn thực không thể giao phó cùng Hoa Ảnh Đại Đế.
“Vâng.” Ba Nhã nghiêm mặt gật đầu.