Dương Khai đang muốn đem nàng vào Tiểu Huyền giới, đưa đến gần Vạn Hoa Cốc, Ba Nhã bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Mạc Thắng kia bóng lưng rất giống ngươi.”
Dương Khai hơi ngơ ngác, rồi cũng không nghĩ nhiều, dưới Không Gian pháp tắc, Ba Nhã đã biến mất.
“Phiền toái đến cửa rồi.” Đứng ở bên cạnh, Trường Thiên bỗng mở miệng, ngưng mắt nhìn hư không trước mặt, giống như có thể xuyên qua không gian cách trở, thấy rõ nghìn vạn dặm.
“Làm phiền tiền bối rồi.” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, phiền toái cũng nên tới rồi, đối với cái này hắn cũng không bất ngờ.
Thôn phệ địa bàn Bắc Ly Mạch tốn mất của hắn ba tháng, của Ngọc Như Mộng thì tầm một tháng, thời gian dài như thế, Ma vực chắc chắn sẽ có phần ảnh hưởng, Ma Thánh khác không có khả năng không hề phát giác.
Đã nhận ra bất ổn, tất nhiên là phải xuống điều tra, cho nên Dương Khai cũng sớm biết rõ, chỉ cần bên này mình vừa động thủ, không được bao lâu, nhất định sẽ phát sinh xung đột với Ma Thánh khác.
Nhưng có thể có bốn tháng yên ổn làm việc, hắn cũng rất thỏa mãn, đại lục dưới trướng Ngọc Như Mộng còn lại một nửa chưa thôn phệ, chỉ cần có thêm tầm một tháng là đại công cáo thành, đến lúc đó có thể bắt đầu nhắm tới địa bàn Ma Thánh khác.
Về phần có thể thôn phệ được bao nhiêu, vậy thì xem những Ma Thánh kia ứng đối như thế nào rồi.
“Chính ngươi cẩn thận, đừng để bị giết.” Thoại âm rơi xuống, Trường Thiên đã một cước bước ra, tái xuất hiện đã ở ngoài trăm dặm, lại một cước, lại là trăm dặm, cứ như vậy từng bước một biến mất trong tầm mắt Dương Khai.
Hắn vừa đi, Dương Khai cũng thúc dục Ma Nguyên hộ thân, đồng thời mở rộng diệt thế Ma Nhãn, giám sát tứ phương.
Hắn không biết có mấy Ma Thánh đến, nhưng có thể khẳng định là tuyệt đối không nhiều lắm, không chừng chỉ có một, dù sao thời gian của Ma Thánh quý giá, hơn nữa lần trước trong Trụ Thiên chi chiến bọn hắn phần lớn thần hồn bị thương, hôm nay khẳng định đều đang chữa thương, ai lại không có việc gì mà đi chạy loạn?
Mà Ma Thánh đến đây, khẳng định đều có địa bàn giáp giới với Bắc Ly Mạch hoặc Ngọc Như Mộng, cũng chỉ có mấy vị này, mới có thể trước nhất phát hiện dị thường.
Trong hư không, Trường Thiên ngừng chân, thần sắc lạnh nhạt nhìn phía trước, nhìn hồi lâu, mới mở miệng nói: “Tổ huynh độn pháp không tầm thường, nhưng một thân khí tức lại không thể giấu đi được, cách nghìn vạn dặm bổn tọa đều có thể thấy, trốn trốn tránh tránh có ý nghĩa sao?”
Một thân ảnh đột ngột hiển lộ cách Trường Thiên mười dặm, thân ảnh kia gầy còm, như một cỗ thi thể khô quắt, không thấy chút sinh cơ nào, da thịt trắng như tờ giấy, dữ tợn đáng sợ, mặt xanh nanh vàng, chính là một trong mười hai Ma Thánh Ma Vực, Thi Ma chi chủ, Tổ Liêu.
“Trường Thiên...” Tổ Liêu trông như cá chết, tròng mắt nhìn chằm chằm vào Trường Thiên, “Sao ngươi lại ở đây?”
Trường Thiên không đáp mà hỏi lại: “Bổn tọa vì sao không thể ở đây?”
Tổ Liêu không muốn dây dưa với hắn, quay đầu nhìn bốn phía: “Ở đây làm sao vậy? Còn có các đại lục dưới trướng Ngọc Như Mộng khác làm sao vậy, việc này có quan hệ thế nào với Nhân tộc kia?”
Ma Thánh không phải đồ đần, từng khối đại lục biến mất một cách bất thường, không phải có đại thần thông là không thể làm được. Phóng nhãn toàn bộ Ma vực, không ai có bổn sự như vậy, nhưng đoạn đường này truy tra xuống, lại phát hiện những đại lục kia đều có bị dấu hiệu cắn nuốt, thẳng đến khi tới nơi này, thấy Cổn Cổn, Tổ Liêu mới bừng tỉnh, hiểu rõ chân tướng.
Mà toàn thân Cổn Cổn tràn ngập chấn động không gian mãnh liệt, bốn phía nó, không gian càng là liệt ra đầy khe hở, hắn tự nhiên không khó liên tưởng đến Dương Khai.
Đối diện Trường Thiên không đáp, Tổ Liêu khóe miệng khẽ động, làm như muốn nhe răng cười thoáng một cái, lại không thể bật cười, làm cho người nhìn mà sốt ruột, thanh âm khô cằn lại lần nữa vang lên: “Xem ra ngươi là cùng một ruột với nhân tộc kia rồi, Trường Thiên, bản tôn khuyên ngươi đừng tự tìm đường chết, ngươi biết là địch cùng bọn ta sẽ có kết cục gì.”
“Điểm này, bổn tọa mấy vạn năm trước đã lĩnh giáo rồi.”
“Bản tôn muốn đi đối phó tiểu tử kia, ngươi tránh ra.”
Trường Thiên không nói lời nào, đưa tay ra trong hư không, một thanh trường kiếm đen kịt đã nằm trên tay, kiếm kia là Long Nha kiếm, là chính Long Nha của Trường Thiên luyện hóa mà thành, bén nhọn vô cùng, vô kiên bất tồi, phá vạn pháp.
Trường Thiên thái độ rất rõ ràng.
Không cần nói thêm gì nữa, Tổ Liêu kêu to một tiếng, trên người thi khí cuồn cuộn, bàn tay lớn vừa nhấc, ba chiếc quan tài đen kịt hiện ra trước mặt hắn, quan tài kia vừa xuất hiện, bên trong liền truyền đến từng đợt rầm rầm rầm tiếng vang, xoáy lên ngập trời sát khí, như thể bên trong có tuyệt thế hung vật gì đang muốn phá hòm mà ra.
Không đợi hắn lần nữa thi pháp, Trường Thiên đã một kiếm bổ tới, nơi mũi kiếm, Ma Nguyên hóa thành một đầu Hắc Long cực lớn dài tới trăm trượng.
Tiên hạ thủ vi cường!
Tổ Liêu thần sắc không đổi, hai tay bấm niệm pháp quyết, quan tài tràn ngập ma khí, rầm rầm rầm ba tiếng, hung vật trong quan gào lên thoát ra hòm, đều hình dung đáng sợ, mặt xanh nanh vàng.
Ba đầu hung vật ngửa mặt lên trời thét dài, mắt thường có thể thấy được sóng chấn điên cuồng khuếch tán ra ngoài, sau đó ngay ngắn nghênh tiếp Hắc Long, chỉ một thoáng, Thiên Băng Địa Liệt, chủ nhân Bách Linh đại lục cùng Thi Ma chi chủ chiến thành một đoàn.
Ngoài mấy vạn năm trước Trường Thiên cường thế quật khởi, nhóm Ma Thánh hiếm có cơ hội xuất thủ đánh lớn, gần đây nhất thì là Trụ Thiên chi chiến, nhưng lúc kia là Ma Thánh liên thủ tấn công Minh Nguyệt Đại Đế, thật sự không coi là ra hết sức.
Mà lúc này, Tổ Liêu cùng Trường Thiên đơn đả độc đấu, hai người cũng không phải là chưa từng giao thủ, mấy vạn năm trước, hai bên có giao thủ mấy lần, đều là bất phân thắng bại.
Mấy vạn năm sau, tình hình y nguyên như cũ, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Đột nhiên, Tổ Liêu cười lạnh: “Tiểu tử kia chết chắc rồi.”
Trường Thiên đâm ra một kiếm, nhàn nhạt đáp lại: “Là Xích Diễm đến rồi, hay là Mạc Khảm? Hay là... Cả hai đều đến rồi?”
Tổ Liêu, Xích Diễm, Mạc khảm, đều xem như hàng xóm Ngọc Như Mộng cùng Bắc Ly Mạch, nếu có ai phát hiện ra dị thường của các đại lục, vậy cũng chỉ có ba người bọn hắn rồi, Tổ Liêu đã hiện thân, như vậy hai người còn lại tối thiểu nhất cũng phải có một tới đây, chỉ có điều lại chưa xuất hiện, chắc là thừa dịp Trường Thiên bị kéo dài mà đi tìm Dương Khai.
Tổ Liêu nghe vậy thì lại khẽ giật mình: “Ngươi một chút cũng không lo lắng?”
Trường Thiên nói: “Có gì đáng lo lắng sao?”
Tổ Liêu co rụt mắt lại, cắn răng nói: “Không có khả năng, Ngọc Như Mộng cũng không bên người tiểu tử kia, điểm này chúng ta đã tra xét chắc chắn, không có Ma Thánh thủ hộ, hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.”
Trường Thiên bình tĩnh nói: “Hắn không chết được.”
Thời điểm hai người vừa nói chuyện vừa kịch chiến, Dương Khai bỗng biến sắc, nhìn về hư không: “Vị Thánh Tôn nào giá lâm? Không ngại hiện thân gặp mặt.”
Hư không vặn vẹo, Liệt Diễm phiên cổn, cách đó mười dặm, một đoàn ánh lửa hiện ra, trong ngọn lửa có bóng người, mặc dù là cách mười dặm, nhiệt độ cao cũng làm cho Ma Nguyên bên ngoài cơ thể Dương Khai không ngừng bốc hơi.
Viêm Ma chi chủ, Xích Diễm.
Trụ Thiên chi chiến Dương Khai được bái kiến toàn bộ các Ma Thánh, huống chi Xích Diễm đặc thù rõ ràng như thế, hắn tự nhiên là nhận ra, lập tức ôm quyền nói: “Nguyên lai là Xích Diễm Thánh Tôn, thất lễ.”
Xích Diễm quan sát kĩ Dương Khai, lại quay đầu nhìn thân ảnh cực lớn nơi phương xa đang thôn phệ đại lục, hai mắt như lửa, quát lên: “Tiểu tử ngươi đang giở trò quỷ gì, ngại mình sống quá lâu sao?”
Dương Khai làm ra một bộ khó hiểu: “Xích Diễm Thánh Tôn đang nói chuyện gì?.”
Xích Diễm cười lạnh: “Ngươi cũng đừng nói, bộ dáng nơi đây như vậy không liên quan đến ngươi.”
Dương Khai gật đầu nói: “Thánh Tôn nói không sai, đây đúng là bút tích của ta!”
“Ngươi thật to gan, lại dám thôn phệ đại lục Ma vực!” Xích Diễm gầm lên, trong tiếng gầm còn trộn lẫn thêm lực lượng thần hồn nóng rực, như lửa đâm vào thức hải Dương Khai, đốt cháy thần hồn của hắn.
“Thánh Tôn minh giám, Dương Khai làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, cũng là vì Ma vực mà suy nghĩ.” Dương Khai chắp tay, nho nhã lễ độ nói.
Xích Diễm hỏa diễm trong mắt nhảy mạnh lên một cái, không che dấu được kinh ngạc. Vừa rồi mặc dù hắn không có vận dụng toàn lực, nhưng một tiếng gầm này cũng không phải một tên Thượng phẩm Ma Vương có thể chịu nổi, theo hắn tính, Dương Khai tối thiểu nhất cũng phải trọng thương, nhưng tiểu tử này rõ ràng lại một chút xầy xước cũng không thấy có, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc rồi.
Một Thượng phẩm Ma Vương, có thể có tu vi thần hồn lợi hại như vậy? Hay là trên người hắn có bảo vật hộ thân.
Đè xuống nghi hoặc trong lòng, Xích Diễm cuồng tiếu: “Vì Ma vực mà suy nghĩ? Khẩu khí không nhỏ, ngươi là Ma tộc sao? Cũng dám dõng dạc như vậy.”
Dương Khai nghiêm mặt nói: “Việc này cũng không quan hệ ta có phải Ma tộc hay không.”
Xích Diễm hừ lạnh: “Uổng phí Ngọc Như Mộng vì ngươi tranh thủ một đường sinh cơ, không nghĩ tới ngươi lại muốn tự tìm đường chết, thật sự là uổng phí nàng một phen khổ tâm.”
Dương Khai lắc đầu nói: “Thánh Tôn lời này sai rồi, Như Mộng Thánh Tôn đối đãi với ta không tệ, ta tự nhiên muốn tặng quả đào, báo quả mận, cử động lần này chính là vì Ma vực mà chỉ một con đường sáng, khai một tương lai mới.” Không để hắn có cơ hội nói chuyện, Dương Khai tiếp tục nói: “Ma vực sụp đổ, giới môn bất ổn, đại lục dần dần biến mất, sớm muộn cũng sẽ hủy diệt, tiểu tử có bản lĩnh cải tạo pháp tắc Ma tộc, gom thành nhóm, tự nhiên là không thể tàng tư.”
“Cải tạo pháp tắc Ma vực, gom thành nhóm?” Xích Diễm hỏa diễm trên người sôi trào, hiển lộ rõ ràng tâm tình bất ổn, quay đầu nhìn Cổn Cổn nói: “Đó chính là thủ đoạn?”
“Đúng vậy!” Dương Khai gật gật đầu, “Tiểu tử cũng đã được Như Mộng Thánh Tôn cho phép, nếu không, tiểu tử nào dám diễu võ giương oai trên địa bàn nàng.”
“Ngọc Như Mộng đâu?” Xích Diễm quay đầu chung quanh.
“Không ở đây.” Dương Khai chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt tha thiết nhìn Xích Diễm: “Tiểu tử ở đây còn muốn thỉnh Xích Diễm Thánh Tôn giúp ta một tay, tiểu tử nguyện thề, sau khi chuyện thành công, tất hồi báo Thánh Tôn gấp đôi.”
“Giúp ngươi? Làm thế nào giúp ngươi?”.
“Để cho tiểu tử thôn phệ đại lục dưới trướng Thánh Tôn, chính là giúp ta.”
Xích Diễm không nói, chỉ âm lãnh nhìn hắn, người hơi nghiêng về phía trước, khí thế áp bách đến, thản nhiên nói: “Ngươi nói lại một lần!”
Dương Khai quả nhiên lặp lại một lần, vẻ mặt chân thành.