Dương Khai cười cười, nói tiếp: “Trước đó vãn bối nhận được tin tức, đại quân Ma tộc lưu lại Tinh Giới đã bị tiêu diệt hầu như không còn, không chết thì cũng bị thu phục. Hiện tại năm mươi bốn lộ quân của Tinh Giới đã tề tụ tại Tây Vực, bày trận trước thông đạo lưỡng giới, đang nghỉ ngơi lại sức, chỉ đợi thời cơ chín muồi sẽ gặp phản công trên quy mô lớn.”
“Tốt.” Đoạn Hồng Trần thần sắc chấn động, lộ ra vẻ mừng rỡ, nghe Dương Khai nói nửa ngày về nguy cơ của Tinh Giới, hiện tại rốt cuộc cũng có một tin tức tốt như vậy, chỉ có điều sau khi hô xong thì thần sắc hắn lại buồn bã: “Chiến hỏa không ngớt, sanh ly tử biệt, chỉ khổ vạn trượng hồng trần mà thôi.”
Dương Khai cũng thở dài: “Hai tộc chi tranh bao phủ lưỡng giới, không người nào có thể chỉ lo cho thân mình.”
Đoạn Hồng Trần gật đầu nói: “Về sau ta sẽ để cho Ô lão quỷ lưu lại một cánh cửa ngầm trong tinh vực của ngươi, nếu như thế cục Tinh Giới gặp nguy nan, nhớ thông tri cho lão phu một tiếng, một hồi náo nhiệt lớn như vậy, lão phu không muốn bỏ qua đâu.”
“Tốt, nếu như có chỗ nào rất cần tiền bối, vãn bối nhất định sẽ thông báo.”
Đoạn Hồng Trần lại nói: “Về phần tinh vực kia của ngươi, ta trông chừng giúp ngươi, nếu có thể không động thì ta sẽ tận lực không động, còn nếu như vạn nhất... Ta nói là vạn nhất, đến lúc đó có khả năng sẽ cần ngươi phối hợp một hai, bất quá ngươi yên tâm, có ta nhìn chằm chằm, Ô lão quỷ sẽ không dám tạo thêm sát nghiệt.”
“Ta tin tưởng tiền bối.” Dương Khai gật gật đầu, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Tiền bối bên này nếu như vô sự, vậy vãn bối xin cáo từ trước.”
“Đi thôi, hi vọng thời điểm gặp lại, ngươi có thể mang một ít tin tức tốt tới.”
Dương Khai đứng dậy, khom mình hành lễ, Mai Tửu Nhi thấy thế, cũng liền vội vàng đứng lên, ôm ấm trà kia trong ngực, cung kính lên tiếng bái biệt.
Đoạn Hồng Trần nhẹ nhàng phất phất tay, một cỗ lực lượng nhu hòa lập tức bao khỏa hai người, cảnh vật trước mắt họ bỗng hoa lên một trận, hai người đã một lần nữa trở về tinh không.
Phóng tầm mắt nhìn lại, sắc thái xanh thẳm trước đó đang nhanh chóng rút đi, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng. Cùng lúc đó, trước mặt hai người đột ngột xuất hiện một hành lang đen kịt, không biết đi thông đến nơi nào.
Dương Khai trong lòng hiểu rõ, hành lang hư không này có lẽ là cánh cửa ngầm mà Đoạn Hồng Trần lưu lại, thông qua hành lang này, liền có thể đi vào trong Tổ Vực để gặp mặt hắn.
Hành lang lóe lên rồi biến mất không thấy đâu nữa, bất quá Dương Khai lại có thể cảm giác được, nó vẫn y nguyên ở đằng kia, chỉ là nhìn không tới mà thôi, hơn nữa cho dù có người bên ngoài đi qua nơi này thì cũng sẽ trực tiếp xuyên qua, chỉ khi nào có người khóa chặt khí cơ của đoạn hành lang này thì mới có thể xuyên thẳng qua hư không.
Quay đầu lại , mỉm cười nhìn Mai Tửu Nhi, Dương Khai nói: “Ta cũng nên đi, hữu duyên gặp lại a.”
Mai Tửu Nhi khẽ giật mình, nhưng vẫn kịp phản ứng: “Đại nhân đây là muốn... Trở về?”
Dương Khai gật đầu: “Đúng vậy. Ngươi có tính toán gì không?”
Mai Tửu Nhi cúi đầu nhìn nhìn ấm trà trong ngực của mình, khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, nói: “Tìm một chỗ bế quan tu lụyện, sớm ngày trợ giúp đại nhân một tay!”
Dương Khai ha ha cười cười: “Vậy thì xin đa tạ trước rồi, ta nhớ trước đó ngươi đã từng nói ngươi ở Bích Vân tinh đúng không? Ta tiễn ngươi một đoạn đường a.” Nơi đây đã là khu vực biên giới của tinh vực, cảnh sắc hoang vu đến cực điểm, dựa vào tu vi hiện tại của Mai Tửu Nhi mà phi hành trong tinh không, e rằng cần phải bay hết mấy năm mới có thể trở về đến Bích Vân tinh.
Đang lúc nói chuyện, Dương Khai đưa lên một tay, điểm ngón tay lên trán của cô, tâm niệm vừa động, Mai Tửu Nhi liền đột ngột biến mất, trong nháy mắt trước khi biến mất, Mai Tửu Nhi vội vàng nói: “Đại nhân bảo trọng!”
Đưa tiễn xong Mai Tửu Nhi, Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, cất bước trong tinh không, dưới chân hắn phảng phất như có một chiếc cầu thang vô hình, vừa bước một bước thì liền tiến lên mười bậc, sau khi bước ra năm sáu bước, cả người hắn bỗng nhiên dung nhập vào trong hư không, không thấy bóng dáng đâu nữa.
...
Ba ngày sau, trong đại điện Lăng Tiêu Cung, Dương Khai thân mặc ngọc bào, đầu buộc ngọc quan, eo buộc mãng mang, tỏa ra khí độ của một vị nhất phái tông sư, ngồi ngay ngắn trên vị trí đầu não ở giữa đại điện.
Phía dưới bên trái của hắn, Hào Tự lớn tiếng bẩm báo: “Đại nhân không ở đây vài chục năm, Kỷ Tử Quân quy mô sơ thành, hiện nay quân đoàn sở hữu 37 vạn 8 ngàn 4 trăm 62 người, trong đó Đế Tôn trở lên khoảng chừng 290 người. Noi theo những quân đoàn khác, ty chức đem đại quân chia làm mười trấn, trong đó trung quân bao gồm hai vạn quân tinh nhuệ, bảo vệ soái kỳ, chỉ huy của trung quân là hai người Dương Tiêu Dương Tuyết!”
Nói đến đây, hai người Dương Tiêu Dương Tuyết ở dưới đại điện ứng tiếng đáp lại, chắp tay cùng một chỗ: “Ty chức bái kiến đại nhân!”
Vẻ mặt của Dương Tuyết còn có chút sắc thái nghiêm nghị, trong khi Dương Tiêu vẫn còn cười đùa tí tửng, không được đứng đắn cho lắm.
Dương Khai hơi gật đầu, giơ tay lên, một miếng đại lệnh bay ra, hắn trầm giọng nói: “Dương Tiêu Dương Tiêu nghe lệnh, giữ trung quân đại lệnh, theo bổn tọa ra trận giết địch, trừ ma vệ đạo.”
Dương Tiêu tiếp lệnh xong cũng trở nên đứng đắn hơn nhiều, trầm giọng quát: “Vâng!”
Khóe miệng của Hào Tự giật giật mấy cái, chắp tay nhìn qua Dương Khai, nói: “Đại nhân, trách nhiệm của trung quân là hộ vệ bên người đại nhân, liều chết bảo hộ sự an toàn của đại nhân, ra trận giết địch là những người khác.”
“Vậy sao?” Dương Khai che miệng ho nhẹ một tiếng, sửa lời nói: “Vây thì hai người các ngươi đi theo bên cạnh bổn tọa, tùy thời nghe lệnh.”
Dương Tiêu Dương Tuyết một lần nữa trầm giọng đáp lại một câu, sau đó mới lui ra.
Hào Tự tiếp tục nói: “Ngoài trung quân ra, còn có chín trấn Ưng - Ngưu – Hạt – Giao - Hồ - Xà - Hoa - Long - Phượng, trong đó Thiên Phượng trấn có ba vạn người, phụ trách giám quân, tổng trấn của Thiên Phượng trấn là Lưu Viêm, phó trấn là Tô Nhan!”
Hai đạo thân ảnh ứng tiếng ra khỏi hàng, một lớn một nhỏ, lớn thì đoan trang đại khí, nhỏ thì thân như lưu ly, hai mắt thanh tịnh, ngay ngắn chắp tay: “Bái kiến đại nhân!”
Dương Khai nhẹ gật đầu, quả thực là muốn làm cho qua chuyện, mở miệng nói: “Hai người các ngươi có trách nhiệm giám quân, vậy thì phải làm việc theo lẽ công bằng, không được có tư tình mà thiên vị, trên chiến trường, mặc kệ là người phương nào, kẻ mê hoặc lòng người, trảm! Không nghe lệnh Tôn Giả, trảm! Người dao động sĩ khí, trảm! Kẻ sợ chiến mà đào ngũ, trảm! Người tranh đoạt chiến công, trảm!”
“Vâng!” Lưu Viêm tiếp lệnh, cùng lên tiếng với Tô Nhan.
Đợi bọn họ lui ra về sau, Hào Tự lại mở miệng, giới thiệu chức trách của tám trấn và các tổng trấn tương ứng, thân là quân đoàn trưởng, Dương Khai tất nhiên là phải hiểu rõ những chuyện này như lòng bàn tay, ngày sau lên chiến trường mới có thể chỉ huy chính xác được.
Trong đó Phi Ưng trấn nhân số ít nhất, chỉ có rải rác mấy ngàn người, nhưng thực lực chỉnh thể lại không thể khinh thường, tổng trấn do Ưng Phi - một trong ba mươi hai lộ Yêu Vương ở Man Hoang Cổ Địa đảm nhiệm. Phi ưng trấn là trinh sát trấn, chịu trách nhiệm tìm hiểu tình hình động thái quân địch trên chiến trường. Mặc dù là đại quân người bình thường, nhưng những người có thể đảm nhiệm việc trinh sát thì đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cũng chỉ có nhóm người tinh nhuệ nhất này, mới có thể điều tra chính xác tình báo của địch nhân, hơn nữa còn mang tin tức quay về, điểm này, các lộ đại quân khác của Tinh Giới cũng không hề có ngoại lệ.
Ngoài ra còn có Thiên Long trấn, có thể nói là trấn cường đại nhất của Kỷ Tử Quân, không có hắn, tổng trấn của Thiên Long trấn là Chúc Tình, phó trấn là Chúc Liệt, cường giả trong Thiên Long trấn phần lớn đều là người hắn mang từ Long Đảo về, chỉ Đế Tôn cảnh thôi cũng đã hơn bốn mươi vị, chiếm khoảng một phần năm tổng số Đế Tôn cảnh của Kỷ Tử Quân.
Theo Hào Tự bẩm báo, bộ khung của Kỷ Tử Quân cũng dần dần rõ ràng, đại quân hơn ba mươi vạn người, phân làm mười trấn, trung quân bảo vệ xung quanh soái kỳ, tổng trấn hai người, không có phó trấn, phân biệt gồm hai người Dương Tiêu Dương Tuyết.
Phụ trách giám quân Thiên Phượng trấn, do Lưu Viêm Tô Nhan thống soái.
Phụ trách điều tra Phi Ưng trấn, do Ưng Phi thống soái.
Độc Hạt trấn tổng trấn Tạ Vô Vị, Hỏa Ngưu trấn tổng trấn Tê Lôi, Nộ Giao trấn tổng trấn Lệ Giao, Thiên Hồ trấn tổng trấn hồ Phỉ, Lạc Hoa trấn tổng trấn Đỗ Mật Nhi, Linh Xà trấn tổng trấn Xích Lụyện, Thần Long trấn tổng trấn Chúc Tình!
Nguyên một đám này đều là những gương mặt quen thuộc với hắn, nguyên một đám này đều là những bằng hữu, thân nhân, người nhà đã từng kề vai chiến đấu xuất sinh nhập tử với hắn, trong số những vị tổng trấn này, ngoại trừ hai người Dương Tiêu Dương Tuyết thực lực kém hơn một chút, thì không có người nào không phải là Đế Tôn cảnh tầng ba, không có người nào không phải là Thượng phẩm Yêu Vương!
Có thể nói, trong năm mươi lăm lộ quân đoàn của Tinh Giới, chưa từng có quân đoàn nào có đội hình xa hoa như thế, nếu so sánh phối trí chiến lực cao cấp với những quân đoàn khác, phối trí của Kỷ Tử Quân quả thực có thể nói xa xỉ.
Có thể làm được đến mức này này, ngoại trừ việc bản thân Dương Khai tích lũy đủ nhân duyên rộng rãi ở bên ngoài ra, còn có sự ủng hộ mạnh mẽ của Thất Vụ Hải bên kia, càng trọng yếu hơn nữa chính là sự cố gắng trong mười mấy năm qua của Hào Tự.
Dương Khai mười mấy năm qua mặc dù thân tại tinh vực, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả về tình huống Tinh Giới bên này, vì hắn vẫn có thể bắt được liên lạc với Lăng Tiêu Cung.
Theo báo cáo của Hoa Thanh Ti, Dương Khai biết rõ Hào Tự mười mấy năm qua đều hối hả ngược xuôi, bôn ba mệt nhọc vì sự tình của Kỷ Tử Quân.
Không nói tới những chuyện khác, chỉ nói riêng về các lộ Yêu Vương như Tạ Vô Vị, Tê Lôi, Ưng Phi, Hồ Phỉ, Đỗ Mật Nhi, Xích Lụyện, tuy nói bọn họ vốn hiệu lực cho Lăng Tiêu Cung, nhưng từ sau khi cuộc chiến lưỡng giới kết thúc, bọn họ đã rời khỏi Lăng Tiêu Cung, về lại dưới trướng Thánh Tôn của mình để nghe lệnh.
Nếu không có Hào Tự bôn ba, cực lực lôi kéo, chạy đi thuyết phục, đám người Loan Phượng sao lại cam lòng phóng xuất sáu vị Yêu Vương này? Lưu lại xuất lực cho quân đoàn của bản thân không phải tốt hơn sao?
Lệ Giao bên này ngược lại dễ nói hơn, hắn vốn thuộc Bính Thần quân, quân đoàn trưởng của Bính Thần quân là Băng Vân, mười mấy năm trước khi biết được Dương Khai đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng của Kỷ Tử Quân thì Băng Vân liền đưa Lệ Giao qua đây để trợ giúp hắn một tay.
Cường giả trên Long đảo thì không cần phải nhiều lời, Dương Khai lên kế hoạch kiến lập Kỷ Tử Quân, bọn hắn tất nhiên là muốn tới tìm nơi nương tựa, không có quân đoàn trưởng nào có thể lưu bọn họ, ngay cả Thất Vụ Hải bên kia cũng không thể làm gì bọn hắn.
Còn về cấp bậc tổng trấn.
Dưới tổng trấn còn có doanh lệnh, còn có vũ vệ, chức vũ vệ còn dễ nói, có thể do Đạo Nguyên cảnh tầng ba miễn cưỡng đảm nhiệm, nhưng là tổng trấn nhất định phải do Đế Tôn cảnh tọa trấn mới có thể phục chúng.
Vậy nguyên một đám Đế Tôn cảnh kia ở đâu ra? Còn không phải do Hào Tự lôi kéo tới.
Mười mấy năm qua, năm mươi bốn lộ quân đoàn đều bị Hào Tự chạy qua mấy lần, cơ hồ mỗi quân đoàn đều có người bị hắn kéo đi, cũng không phải những quân đoàn trưởng kia dễ nói chuyện, chỉ là vì tên Hào Tự này quả thực có chút mặt dày mày dạn, ỷ vào thân phận con trai Đại Đế của bản thân, dù hắn chơi trò vô lại thì cũng không có người nào có thể thu thập hắn.
Thất Vụ Hải bên kia không biết nhận được lời trách cứ của bao nhiêu quân đoàn trưởng, Lý Vô Y cũng không biết tìm Hào Tự nói chuyện bao nhiêu lần, Hào Tự ngoài mặt đáp đại, nhưng sau khi rời khỏi Thất Vụ Hải, hắn vẫn ngựa quen đường cũ, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Vài chục năm qua, quân đoàn trưởng của năm mươi bốn lộ gần như đều đã bị Hào Tự đắc tội hết mấy lần. Hiện nay, người mà những quân đoàn trưởng kia rất không vui nhất khi nhìn thấy đúng là tên này, có thể nói là sợ như mãnh hổ, tránh như rắn rết, khi nghe nói Hào Tự tới chơi, mặc cho ngươi có thực lực mạnh hơn hắn thì cũng phải tránh mặt, bằng không một khi hắn ngồi xuống thì sẽ mở miệng đòi những người quan trọng của ngươi.