Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3680: Sát



Hơn mười năm kiên nhẫn bận rộn, vì Kỷ Tử Quân gom góp nhiều nhân lực như vậy, khỏi cần phải nói, riêng phần này khổ lao, mọi người đều có thể nhìn thấy được, cũng không có ai dị nghị với chức vị Hào chưởng quân của hắn, cũng càng thêm bội phục Dương Khai lúc trước có mắt nhìn người, đem Hào Tự về Kỷ Tử Quân. Nếu không hiện tại đại quân làm sao có thể quy mô như thế?

Giờ này phút này, trên đại điện của Lăng Tiêu Cung, tinh anh của Kỷ Tử Quân tề tụ, Đế Tôn tụ tập, Yêu Vương san sát như rừng, là tình cảnh rầm rộ đến cỡ nào? Để có được cảnh tượng hiện tại, không thể bỏ qua công lao của Hào chưởng quân được!

Hào Tự lại nói: “Quân không kỳ không lập, quân kỳ đặt đâu, quân tâm liền hướng về đó, quân kỳ chỉ đâu, quân ta đánh đâu thắng đó, thỉnh đại nhân điểm kỳ!”

Năm mươi bốn lộ quân đoàn của Tinh Giới, từng quân đoàn đều có soái kỳ của mình, soái kỳ tượng trưng cho vị trí của quân đoàn trưởng. Một lá cờ này, là nơi đại quân ký thác tinh thần, Kỷ Tử Quân sơ thành, tự nhiên cũng nên có một phần, chỉ có điều những năm này Dương Khai một mực không ở tại Tinh Giới, việc này liền chậm trễ xuống, vừa vặn mượn cơ hội lần này xác định luôn.

Lăng Tiêu Cung cùng Hào Tự bên này đã sớm có chuẩn bị, sau khi nói xong, bên ngoài đại điện liền có mười vị đệ tử Lăng Tiêu Cung tiến vào, mỗi người đều bưng lấy một lá cờ, đợi đến khi bọn họ đã vững chân trong đại điện, liền phân làm hai hàng, vù vù một tiếng, tung ra lá cờ trong tay, sau đó giơ lên cao.

Hào Tự nói: “Đây là ty chức cùng các vị tổng trấn sau khi đã tuyển chọn tỉ mỉ, đã lựa ra mười lá cờ này, đại nhân cảm thấy cái nào tốt, chúng ta liền dùng cái đó làm soái kỳ!”

Dương Khai hơi gật đầu, đứng lên, hai tay chắp sau lưng, đi tới trước mười lá cờ kia, cẩn thận suy nghĩ.

Không thể không nói, vì soái kỳ này, Hào Tự cùng nhóm tổng trấn quả thực hao tổn không ít tâm tư, dù sao thứ này ngày sau có thể xem là biểu tượng của Kỷ Tử Quân, không thể quá rực rỡ, nhưng phải đủ uy phong, còn cần có một ít ý nghĩa tượng trưng, làm cho người xem vừa nhìn vào liền biết đây là soái kỳ của Kỷ Tử Quân, quả thực làm cho người ta cảm thấy khó nghĩ.

Hoa văn trên từng lá cờ đều không giống nhau, Dương Khai một đường nhìn qua, Hào Tự đứng ở một bên mở miệng giải thích, đồ án trong những lá cờ này tượng trưng cho điều gì.

Dương Khai thỉnh thoảng lại gật đầu.

Nhưng khi hắn xem xong tất cả, cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, ngược lại có hơi chau mày một chút.

Hào Tự thấy thế thì nói: “Đại nhân nếu như cảm thấy có chỗ nào không hài lòng, ty chức sẽ để bọn hắn đi sửa chữa thêm, sửa đến khi nào người hài lòng mới thôi.”

Dương Khai nói: “Cũng không phải là không hài lòng.” Nói thực ra, mười lá cờ này đều rất không tồi, bất kỳ lá cờ nào cũng có thể chọn làm soái kỳ, nhưng Dương Khai vẫn cảm giác thiếu một chút gì đó.

“Vậy thì lá cờ nào hợp ý đại nhân nhất?”

Dương Khai lắc đầu nói: “Kỷ Tử Quân chúng ta khác với những quân đoàn khác, sáng lập trễ nhất, nhưng thực lực chỉnh thể lại mạnh nhất, ngày sau nhất định là một trong những chủ lực trên chiến trường, gánh vác trách nhiệm trọng đại, soái kỳ cần sự khác biệt với những quân đoàn khác, cần phải đủ nổi bật...” Vừa nói dứt lời, hai mắt hắn bỗng nhiên tỏa sáng, đưa tay nói: “Cầm giấy bút đến đây!”

Hào Tự thấy thế, lập tức nháy mắt ra dấu, lúc này liền có đệ tử Lăng Tiêu Cung tiến đến chuẩn bị.

Mười vị đệ tử nâng kỳ theo thứ tự lui ra, không bao lâu sau, lại có mấy tên đệ tử chạy vội vào, trong đó có hai người đứng cầm lấy hai đầu của một lá cờ trắng bình thường, lơ lửng trên không trung, còn có các đệ tử khác chuẩn bị tốt bút mực, đứng ở bên cạnh Dương Khai.

Dương Khai xắn tay áo lên, đứng ở trước lá cờ trắng, nhưng lại không lập tức hạ bút, mà sắc mặt tỏ vẻ trang nghiêm, ngưng mắt nhìn về phía lá cờ trắng phía trước.

Tạ Vô Vị ngồi bên cạnh Hoa Thanh Ti thấy thế thì thấp giọng nói: “Đại nhân tinh thông hội họa chi đạo sao?”

Hoa Thanh Ti lắc đầu, lặng lẽ truyền âm: “Chưa từng nghe qua.” Trên khuôn mặt đẹp của cô hiện lên một tia u sầu, âm thầm cầu nguyện Dương Khai tuyệt đối đừng dẫn lửa thiêu thân là tốt nhất.

Soái kỳ tượng trưng cho thể diện cho Kỷ Tử Quân, nếu như Dương Khai vẽ lung tung một trận, vậy thì sẽ ném đi thể diện của Kỷ Tử Quân. Cô cũng biết tính tình của cung chủ nhà mình khá là tiêu sái, nhưng loại sự tình này quả thực là không thể qua loa.

Đang lúc lo lắng, cô bỗng nhiên cảm giác được nhiệt độ trong đại điện đột ngột hạ xuống, một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc lan tràn khắp toàn thân cô, theo bản năng thúc dục Đế nguyên trong cơ thể. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại, cô bất ngờ phát hiện thần sắc của Dương Khai đang cực kỳ chuyên chú, sát cơ vô hình cơ hồ ngưng kết thành thực chất, bao trùm tứ phương, khiến cho mỗi người trong đại điện đều cảm giác như có vô số cây kim đâm lên người mình.

Dương Khai đưa tay ra nhấc lên cây bút dính đầy mực, ngòi bút hạ xuống trên tờ giấy trắng, hành vân lưu thủy một phen, bất quá chỉ hai hơi thở sau thì đã thu công. 

Đem bút giao cho tên đệ tử đứng ở một bên, thân thể của Dương Khai bỗng nhiên lui về sau mấy bước, đứng ở xa xa nhìn xem kiệt tác của mình thế nào, sau đó cười hắc hắc nói: “Ân, như thế này đi.”

Một đám người tâm ngứa khó nhịn, không biết Dương Khai rốt cuộc vẽ thứ gì trên lá cờ trắng mà lại thoả mãn như thế, nên cả đám đều thò đầu ra nhìn qua nhìn lại một phen.

Hào Tự là người đứng gần, thấy rõ ràng, khóe mắt hắn không khỏi nhảy lên. Hắn vốn muốn nói gì đó, bất quá lông mày đang nhíu chặt lại của hắn rất nhanh liền giãn ra, sau đó phất phất tay cho hai tên đệ tử giơ lá cờ trắng lên cao.

Hai người lần lượt thay nhau giơ cao lá cờ trắng trên đỉnh đầu, đứng đối mặt với mọi người.

Vô số cường giả trong đại điện lúc này mới nhìn thấy rõ Dương Khai rốt cuộc vẽ thứ gì lên lá cờ trắng kia.

Vậy mà chỉ có một chữ, một chữ “Sát” to lớn! (). Không thể nói là một chữ sát xinh đẹp, thế nhưng bút lực hùng hồn, khi phóng tầm mắt nhìn lại, chữ Sát kia phảng phất hóa thành đao quang kiếm ảnh, đổ ập xuống những người nhìn vào.

Mọi người đều cảm thấy rùng mình một trận.

Hào Tự hợp thời nói: “Nguyện theo đại nhân ra trận giết địch, khu trừ quân giặc, bảo vệ gia viên của chúng ta!”

Đại điện mọi người ngay ngắn hướng đứng dậy, chắp tay quát: “Nguyện theo đại nhân ra trận giết địch, khu trừ quân địch, bảo vệ gia viên của chúng ta!”

Dương Khai cười to: “Tốt! Nếu chư vị đều không có dị nghị, vậy thì việc này cứ quyết định như vậy đi, soái kỳ của Kỷ Tử Quân chúng ta chính là Sát Tự kỳ, chức trách của Kỷ Tử Quân chúng ta là giết sạch hết thảy yêu ma dám can đảm xâm lấn Tinh Giới của chúng ta, để cho Ma tộc biết rằng Tinh Giới không phải là địa phương mà bọn hắn có thể đến!”

Cẩn tuân hiệu lệnh của đại nhân!”

Lời này vừa dắt, một đạo thân ảnh uyển chuyển nhảy ra từ trong đám người, chắp tay nói: “Khởi bẩm đại nhân, ty chức nguyện vì đại nhân chưởng kỳ, kỳ còn người còn, kỳ mất người vong!”

Dương Khai quét mắt qua đi, phát hiện người nhảy ra vậy mà là Phục Linh, nha đầu kia xuất thân từ Long Đảo, bản thân còn là Thất giai Tử Long, biên chế tất nhiên ở trong Thần Long trấn, mà chưởng kỳ thì lại là trách nhiệm của trung quân, không có quan hệ gì với cô, cô nhảy ra vào lúc này, hiển nhiên là có chút tư tâm.

Dương Khai ha ha cười cười, đang muốn bảo cô lui ra thì Hào Tự lại nói: “Đại nhân, chưa chắc không thể, Thần Long chưởng kỳ, tăng thêm uy thế của Kỷ Tử Quân ta!”

Dương Khai nhìn hắn một cái, nghĩ nghĩ, cũng là đạo lý này, lúc này gật đầu nói: “Ngươi đã có lòng như thế, vậy thì bổn tọa liền phong ngươi làm Kỷ Tử Quân chưởng kỳ sử, chưởng quản đại kỳ, đại kỳ không ngã, Kỷ Tử Quân Bất Diệt!”

Đại nhân yên tâm, ty chức định thề sống chết bảo vệ đại kỳ!” Phục Linh đại hỉ, tiếp nhận lá cờ trắng trên tay hai vị đệ tử kia, vui vẻ rạo rực chạy ra ngoài.

Dương Khai chỉ là định ra bộ dạng của đại kỳ, soái kỳ chính thức vẫn còn cần phải lụyện chế.

Biên chế, chức trách, soái kỳ đã định, sau đó đã không còn việc gì rồi, Dương Khai nhìn khắp bốn phía, cất cao giọng nói: “Ma tộc dư hoạn đã trừ, năm mươi bốn lộ đại quân tề tụ tại Tây Vực, thiên đại náo nhiệt như vậy làm sao có thể thiếu Kỷ Tử Quân chúng ta được, tất cả tổng trấn hiện tại sau khi trở về liền kiểm kê bố trí quân lực của mình, sáng sớm ba ngày sau, binh tiến Tây Vực, theo bổn tọa giết vào Ma vực... Trừ ma!”

Trừ ma! Trừ ma! Trừ ma!” Đại điện ồn ào một trận, mấy tên Yêu Vương là người thét hăng say nhất, thiếu chút nữa đã làm cho đại điện lật ngược lại a.

...

Ba ngày nhàn rỗi, Dương Khai cùng mấy vị phu nhân, cùng cha mẹ hưởng niềm vui gia đình.

Lần này tiến quân Tây Vực, trong mấy vị phu nhân, ngoại trừ Hạ Ngưng Thường thân mang trách nhiệm lụyện đan không thể đi cùng, còn lại ba vị phu nhân khác đều lên trận, trong đó Tô Nhan tại Thiên Phượng trấn, Tuyết Nguyệt thân ở trung quân, yêu nữ Phiến Khinh La trong Linh Xà trấn, nghe lệnh dưới trướng Xích Lụyện.

Không thể không nói, vài chục năm không gặp, bản thân mấy vị phu nhân cũng đều tiến bộ mười phần, Tuyết Nguyệt cùng Phiến Khinh La, Hạ Ngưng Thường trước sau đều đã tấn chức Đế Tôn, Tô Nhan mặc dù cảnh giới không tăng lên, nhưng thực lực lại có sự tăng cường thật lớn. Trong đó tuy có nguyên nhân linh khí dày đặc tại Tinh Giới, nhưng cũng có nguyên do tư chất của bản thân chúng nữ bất phàm, dù sao thì tính từ hồi ở hạ vị diện tinh vực, chúng nữ cũng đều đã là người nổi bật trong đó, tư chất tốt hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.

Thực lực của cha mẹ cũng có điểm tăng trưởng, bất quá Dương Khai vì lo lắng nên không để cho bọn hắn lên chiến trường. Trên chiến trường kia, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết, là Đế Tôn cảnh tầng ba, Ngụy Đế Bán Thánh thì sao? Ai cũng không thể chắc chắn một khắc sau người chết không phải là mình, hoàn cảnh hung ác như thế, Dương Khai làm sao có thể để cho Nhị lão tham dự trong đó? Nếu như thật sự để cho bọn hắn ra trận, Dương Khai chắc chắn sẽ không còn tâm tư đi thống soái đại quân, e rằng thời thời khắc khắc đều muốn ở bên cạnh thủ hộ bọn họ.

Dương Tứ Gia cùng Đổng Tố Trúc cũng biết lần này chia ly, thời điểm gặp lại e rằng sẽ là ngày lưỡng giới chi tranh kết thúc, mặc dù tất cả đều cảm thấy không nỡ và lo lắng, nhưng đều không biểu hiện ra ngoài, ngược lại miễn cưỡng cười vui, hưởng thụ thời khắc an bình khó có được.

Ba ngày thời gian, thoáng một cái đã qua.

Ba ngày sau, nắng sớm chưa lên, trên một tòa băng nguyên cách Lăng Tiêu Cung hơn mười dặm, gió lạnh thấu xương, bông tuyết bay múa, hơn ba mươi vạn người tề tụ trên băng nguyên, nhân số tuy nhiều, nhưng lại lặng ngắt như tờ.

Tập hợp địa điểm cũng đã sớm được định ra, dù sao nhiều người như vậy, Lăng Tiêu Cung cũng không chứa được, dứt khoát tập kết trên băng nguyên này luôn.

Hơn ba mươi vạn người giờ phút này chia thành mười hàng ngũ, nhân số của từng hàng người có nhiều có ít, ít thì mấy ngàn người, nhiều thì mấy vạn người, tất cả đều nhìn về phương hướng của Lăng Tiêu Cung.

Một lát sau, một đạo lưu quang từ bên kia bay nhanh đến, khi nó lọt vào trong tầm mắt bọn họ, đạo lưu quang kia vẫn còn cách đó hơn mười dặm, nhưng vài giây sau thì liền đến một nơi gần đó, tốc độ cực nhanh, kéo theo một đạo quang mang thật dài trên bầu trời.

Hào quang tán đi, lộ ra thân ảnh của Dương Khai.

Cung nghênh quân đoàn trưởng đại nhân!” Những tiếng hô hoán vang lên giống như sơn băng hải khiếu bùng nổ trong nháy mắt, khiến cho thiên địa dao động trong thoáng chốc, bông tuyết đang rơi xuống cũng vì thế mà dừng lại trong không trung, sau đó bỗng nhiên vỡ nát ra.

Một tiếng động ầm ầm vang lên, một mặt đại kỳ đỏ như máu dài đến trăm dặm bỗng nhiên được trải ra trên bầu trời, gió lạnh gào thét, cờ xí tung bay, huyết hồng chi sắc nhúc nhích, dưới ánh trăng phảng phất như có máu tươi chảy xuôi, khi chợt liếc nhìn lên phía trên thì phảng phất như bầu trời đang đổ máu.

Trên lá cờ chỉ có một chữ “Sát” to lớn, ngoài ra thì không có vật gì khác. Nhưng chữ này lại phảng phất như sống lại, sát khí trùng thiên kia khiến cho Minh Nguyệt cũng ảm đạm đi vài phần.

Lá cờ treo ở sau lưng Dương Khai, che đậy thiên mạc. Dương Khai đứng trước lá cờ đó, thân hình của hắn nhỏ bé giống như con sâu cái kiến, nhưng cũng to lớn như thiên địa vô cùng.