Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3828: Ngày Đại Hỉ



"Ây. . ." Dương Khai sờ lên cái mũi: "Ta nghĩ lại một chút, ta hẳn là người nhà chú rể, nên đi qua chỗ Ôn điện chủ bên kia mới đúng." Nói xong, hắn liền quay người muốn rời đi.

Một bàn tay của Ngọc Như Mộng đập lên bả vai hắn: "Người có thể đi, hạ lễ lưu lại."

Dương Khai bỗng nhiên quay đầu: "Ngươi đứng ở bên nào?"

Ngọc Như Mộng cười lạnh: "Hôm nay tỷ muội chúng ta đều là người nhà cô dâu!"

Dương Khai im lặng, chỉ có thể để lại hạ lễ đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này mới có thể thoát thân.

Không được gặp tân nương, vậy thì cũng chỉ có thể đi gặp tân lang. Tân lang đang ở trên một tòa linh phong khác, cũng không xa, Dương Khai đi mấy bước liền tới nơi.

Hạ Sanh, Tiêu Bạch Y đang ở ngoài cửa chờ đợi, trong phòng chỉ có một mình Ôn Tử Sam.

Mắt thấy đám người này lại muốn hành lễ, Dương Khai đưa tay ra hiệu dừng lại, rồi đẩy cửa vào. Sau đó, hắn liền nhìn thấy Ôn Tử Sam đang ngồi ngay ngắn ở đó, trên người mặc một bộ áo sam màu đỏ, trước ngực có một quả cầu lớn, vẻ mặt buồn thiu, thở dài thở ngắn, trông có vẻ tâm thần bất định và vô cùng khẩn trương.

Ngẩng đầu nhìn thấy Dương Khai, hắn liền vội vàng đứng lên: "Hư Không đại nhân tới."

Dương Khai đi đến trước mặt hắn, nhấn người hắn xuống, ngồi xuống ở một bên, có hơi hăng hái đánh giá hắn: "Ôn điện chủ không vui sao?"

Ôn Tử Sam nhíu nhíu mày, biểu lộ có hơi cổ quái nói: "Rất vui."

"Hay là không thích?" Dương Khai hỏi lại.

Ôn Tử Sam lắc đầu: "Ở chung nhiều năm như vậy, nào có đạo lý không thích."

"Đã vui vẻ lại còn ưa thích, vậy vì sao điện chủ còn lo lắng trăm bề, tâm tình bất an như vậy?"

"Ai." Ôn Tử Sam thở dài, mặt mo có hơi đỏ lên: "Dù sao nàng cũng là do ta một tay nuôi nấng, cũng không biết làm như vậy, đối với nàng mà nói là tốt hay là xấu."

Dương Khai cười nói: “Ta mới đi sang Tử Trúc Phong một chuyến."

Ôn Tử Sam khẩn trương hỏi lại: “Tình huống bên kia như thế nào?"

Dương Khai sờ lên cái mũi: "Không gặp được Cao sư tỷ, bị mấy vị phu nhân nhà ta cản lại, nói là tân nương trước khi bái đường thành thân không được gặp khách nam."

"Ha ha ha!" Ôn Tử Sam cười to, gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc đó.

Dương Khai nói tiếp: "Mặc dù không thể nhìn thấy Cao sư tỷ, nhưng ta có thể cảm giác được, nàng cũng cực kỳ chờ mong, cực kỳ cao hứng. Cho nên điện chủ ngươi cũng không nên sầu mi khổ kiểm như vậy, nếu như để cho nàng nhìn thấy, có lẽ nàng sẽ rất thương tâm đó."

Ôn Tử Sam nói: "Thế nhưng ta lo lắng a, ngày thường ở chung không thể so sánh với sinh hoạt vợ chồng. Nếu như sau này nàng phát hiện Ôn mỗ ta không tốt, vậy thì nàng có thể ghét bỏ ta hay không." 

Đôi mắt của Dương Khai lập tức hiện lên một tia hiểu rõ: "Nguyên lai điện chủ lo lắng nàng cưới nhầm người, chứ không phải lo lắng về sự tự do của bản thân." Hắn khẽ cười một tiếng rồi nói: "Ở chung nhiều năm như vậy, điện chủ có chỗ nào tốt, chỗ nào không tốt, nàng chắc chắn là rõ ràng hơn bất kỳ ai. Nếu như nàng ghét bỏ ngươi, đã sớm chê bai, sao lại có thể vui vẻ như bây giờ được?"

"Về lý là thế. . ." Ôn Tử Sam gật đầu, vẫn còn có hơi lo được lo mất.

"Còn nữa, nếu như trước đây kế hoạch của Mạc Thắng thành công, thì bây giờ đâu còn Tinh Giới càn khôn này nữa? Những người như chúng ta đều nghe theo mệnh trời, nguy cơ luôn luôn tới đột nhiên như vậy. Bây giờ Tinh Giới mặc dù coi như bình ổn, nhưng ai biết ngày sau sẽ biến thành quang cảnh gì, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lại hứng chịu đủ loại tai ương, đợi đến khi đó, những sự tình chưa làm đều sẽ lưu lại rất nhiều tiếc nuối."

Ôn Tử Sam cười nói: "Ý của ngươi là nhân sinh đắc ý đều nên vui mừng?"

Dương Khai nhún nhún vai: "Vì sao lại không chứ?"

Ôn Tử Sam thở phào một hơi: "Chỉ cần nàng không chê liền tốt."

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Hạ Sanh: "Điện chủ, giờ lành đã điểm, đã đến lúc đón nương tử của người."

"Biết." Ôn Tử Sam đáp lại một tiếng.

Dương Khai đưa tay cầm lấy một bầu rượu trên bàn, rót hai chén, tự mình cầm một chén, đưa một chén cho Ôn Tử Sam: "Điện chủ, buổi tiệc lát nữa sợ là ta không có cách nào tham gia, chén này chúc hai vị ngày sau tương kính như tân, ân ái hòa thuận." 

Thân phận của hắn hiện đã không giống như xưa, mặc dù cũng rất muốn tham dự một hồi náo nhiệt này, nhưng nếu như thật sự qua đó, e rằng việc vui đang yên đang lành cũng sẽ trở nên câu nệ, vì vậy hắn dứt khoát không lộ mặt. Hạ lễ đã đưa đến cho Cao Tuyết Đình bên kia, Ôn Tử Sam bên này cũng đã gặp mặt, đã đủ rồi.

Ôn Tử Sam uống cạn rượu trong chén, nặng nề để ly xuống: "Ta đi!"

Sau đó hắn xoay người, mặc kệ ngàn vạn người nói, ta vẫn cứ một mực đi tới!

Đội ngũ đón dâu vô cùng náo nhiệt, thổi sáo đánh trống một đường tiến về phía Tử Trúc Phong.

Dương Khai ẩn thân vào trong hư không, Đoạn Hồng Trần, Chiến Vô Ngân cùng Mạc Hoàng, Hoa Linh Lung cũng đều ẩn nấp ở đây mà quan sát. Dương Khai quay đầu nhìn qua, hỏi: "Những người khác đâu?"

"Đều đang chữa thương." Đoạn Hồng Trần trả lời, sau khi đánh với Đại Ma Thần một trận, mặc dù cuối cùng thắng, nhưng lực lượng cao cấp của Tinh Giới bên này, gần như người người trọng thương. Sau trận đại chiến, bọn họ lại vội vàng ổn định Tinh Giới, xử lý một chút sự tình tạp nham, thẳng đến gần đây mới có thời gian rảnh trở về chỗ của mình để bế quan chữa thương.

Lần này chữa thương, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể xuất quan.

Mấy người Đoạn Hồng Trần cũng có tổn thương trong người, hiện tại việc vui qua đi, cũng nên đi bế quan thôi. Có thể tưởng tượng được, trong tương lai mấy trăm năm hay thậm chí là trong vòng ngàn năm, cục diện của Tinh Giới sẽ là tạm thời không có Đại Đế.

Bất quá mấy vị Đại Đế kia mặc dù không tới, nhưng chúc lễ lại không đưa thiếu một phần nào, Ôn Tử Sam không có mặt mũi lớn như vậy, nhưng Đoạn Hồng Trần có.

Cao Tuyết Đình do Ôn Tử Sam một tay nuôi nấng, mà Ôn Tử Sam lại là do Đoạn Hồng Trần một tay nuôi nấng, quan hệ giữa bọn họ giống như cha con vậy.

Chiến Vô Ngân nói: "Dương Khai, sau này Tinh Giới e rằng phải giao cho ngươi đến chăm sóc."

Trong tất cả các Đại Đế hiện tại, chỉ có mình Dương Khai là không việc gì. Đúng là không trật đi đâu được, sau khi luyện hóa Bất Lão Thụ, mặc dù hắn cũng bị thương nghiêm trọng trong trận chiến với Đại Ma Thần, nhưng năng lực khôi phục của tinh hoa Bất Lão Thụ đúng là quá mạnh, trải qua mấy tháng này, hắn đã sớm hoàn hảo như lúc đầu.

Bất quá Dương Khai cũng cảm giác rõ ràng được, mặc dù mình luyện hóa Bất Lão Thụ, nhưng cũng không thật sự thành tựu Bất Tử Bất Diệt Chi Thân gì đó. Những truyền thuyết liên quan tới Bất Lão Thụ, có lẽ có thành phần khuếch đại trong đó. 

Nếu như hắn thịt nát xương tan thêm mấy lần nữa, Dương Khai đoán chừng mình e rằng cũng sẽ chết thật. Nói một cách khác, tinh hoa của Bất Lão Thụ có giới hạn, không có khả năng mãi mãi che chở hắn.

"Chư vị yên tâm."

Đoạn Hồng Trần nặng nề thở dài, nhìn qua đón dâu đội ngũ phía dưới, khuôn mặt đầy vẻ ngưng trong.

Dương Khai ngạc nhiên: "Hồng Trần đại nhân có sao không?"

Đoạn Hồng Trần đau lòng nhức óc nói: "Sớm biết năm đó ta cũng nhặt nuôi một tiểu nữ oa."

Dương Khai lập tức im lặng. 

Tử Trúc Phong phi thường náo nhiệt, đội ngũ đón dâu qua năm quan chém sáu tướng, thật vất vả mới cướp được tân nương ra ngoài, đưa vào trong kiệu hoa, sau đó lại một đường thổi sáo đánh trống, tiến về phía chính điện của Thanh Dương Thần Điện. 

Thấy thế, Đoạn Hồng Trần sửa sang lại quần áo nói: "Lão phu đi."

Hôm nay Ôn Tử Sam thành thân, cao đường như hắn tất nhiên là phải ra sân tiếp nhận quỳ lạy. Vì thế, hắn còn cố ý giả dạng một chút, nào còn bộ dạng lôi thôi ngày xưa, mà ngược lại, trông hắn có vẻ rực rỡ hẳn lên. Trong lúc nói chuyện, hắn đã hóa thành một đạo hồng quang bay xuống phía dưới.

Chiến Vô Ngân nói: "Dương Khai, chúng ta cũng đi về trước, chuyện Tinh Giới bên này giao cho ngươi, nếu có địa phương nào cần chúng ta xuất lực thì cứ tới tìm chúng ta." 

Dương Khai ôm quyền, nghiêm mặt nói: "Sau này còn gặp lại."

Thân hình lắc lư vài cái, mấy vị Đại Đế đều không thấy bóng dáng đâu nữa.

Phía dưới trái lại, lại có từng đạo thân ảnh phi nhanh đến, Dương Khai ngưng mắt nhìn lại, lập tức bật cười. Người tới không phải người ngoài, đúng là mấy vị phu nhân của mình, lấy Ngọc Như Mộng cầm đầu, nhóm Chúc Tình, Tô Nhan đều theo sát phía sau.

Bọn họ nhìn nhau không nói gì, cùng một chỗ quay đầu nhìn xuống phía dưới.

Vào thời khắc này, đội ngũ đón dâu đã đem tân nương đi đến chính điện, giọng nói của Lý Vô Y chợt vang lên.

Lễ thành thân hôm nay, người đảm nhiệm chủ trì, chính là vị đệ nhất nhân dưới Đại Đế này. Hắn cũng bị người ta trang điểm thành một thân đỏ hồng, trong có vẻ vui tươi đến cực điểm.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!

Chương trình trọn vẹn xong xuôi, toàn bộ Thanh Dương Thần Điện đều sôi trào, mở tiệc cưới, rất nhiều tân khách nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình.

Bên cạnh hắn chợt vang lên tiếng nức nở, Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phiến Khinh La lại đang đỏ mắt, nhẹ nhàng khóc, một bên khóc một bên nhìn mình, trong đôi mắt đẹp như thanh tuyền của Yêu Mị Nữ Vương hình như còn có một tia cảm xúc khác.

Dương Khai kinh hãi, đang muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng chỉ thấy những nữ tử bên cạnh đều giống như Phiến Khinh La nhìn về phía mình. Hạ Ngưng Thường cũng nhấp nhẹ đôi môi đỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ chờ mong.

Dương Khai lập tức minh bạch chuyện gì xảy ra, duỗi ra hai tay trái phải, kéo mấy cô nàng lại: "Không thì chúng ta cũng thành thân."

Lời này vừa ra, hai mắt của chúng nữ rõ ràng toát lên vẻ cảm động.

Trước đây một mực ở chung như thế, cũng không có cảm thấy điều gì. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người khác thành hôn, bọn họ cũng không khỏi sinh lòng hướng tới.

Mặc dù trong lòng cũng muốn, nhưng Ngọc Như Mộng lại xùy một tiếng, nói: "Bớt đi."

Dương Khai ngạc nhiên: "Như Mộng ngươi không muốn gả cho ta?"

Ngọc Như Mộng lặng lẽ nhìn qua hắn: "Mấy tỷ muội chúng ta tất nhiên là nguyện ý gả cho ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, những người khác làm sao bây giờ hay không?"

"Cái gì mà những người khác? Đâu còn người nào khác?" Dương Khai không hiểu đáp.

Tô Nhan buồn bã nói: "Cơ Dao sư tỷ. . ."

Dương Khai lập tức đỏ mặt.

Phiến Khinh La liếc mắt trông lại, nói tiếp: " Nha đầu Mạc Tiểu Thất kia."

Dương Khai ho nhẹ một tiếng.

"Còn có Nhược Tích cô nương. . ."

Dương Khai vò đầu.

Ngón tay ngọc nhỏ dài của Ngọc Như Mộng đâm vào lồng ngực của hắn: "Dương Khai, ngươi thật sự lợi hại a!"

Dương Khai bị nàng đâm đến mức phải liên tiếp lui về phía sau, cười khan nói: "Các ngươi nói Cơ Dao thì cũng thôi đi, Tiểu Thất cùng Nhược Tích thật sự không có gì với ta hết."

"Tốt, vậy thì chỉ nói Cơ Dao." Ngọc Như Mộng nhẹ nhàng cười lạnh: "Nếu như ngươi thành thân với chúng ta, Cơ Dao sẽ không thương tâm hay sao? Ngươi có chắc chắn có thể làm cho nàng tham dự với chúng ta hay không?"

Dương Khai nghiêm túc nghĩ nghĩ, thật đúng là không có điểm nắm chắc này. Quan hệ của hắn và Cơ Dao cũng có chút lén lút, không để cho người khác thấy được, nhưng Cơ Dao lại chưa bao giờ yêu cầu hắn thứ gì.

Tô Nhan nói: "Vẫn nên chờ phu quân thuyết phục Cơ Dao sư tỷ thật tốt, sau đó lại tính tiếp việc này."

"Có khả năng là cần thời gian thật lâu."

Tô Nhan mỉm cười nói: "Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, có hay không thì cũng không sao."

Dương Khai cảm thán một tiếng: "Có các ngươi, cả đời này đều thỏa mãn."

Chân tình phát ra từ tận đáy lòng, giống như có thể hòa tan huyền băng cứng rắn nhất trên đời, khuôn mặt của mấy vị nữ tử đều biến một mảnh nhu tình mật ý.

Ngọc Như Mộng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Mấy người các ngươi có thể có chút tiền đồ hay không, ít nhất cũng phải có chút lập trường của mình chứ, chớ bị hắn một câu. . . Ngô. . . Tên hỗn đản nhà ngươi!"