Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3829: Con Đường Tương Lai



Lăng Tiêu cung, trên chủ phong Lăng Tiêu Phong, trong sương phòng, trên giường lớn có những thân ảnh đang nằm ngổn ngang lộn xộn. Dương Khai gian khổ rút ra một cánh tay của mình ra khỏi đó, phủ thêm một bộ y phục, đi đến bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, không khí tươi mát liền ùa vào.

Đêm qua có mưa, sau cơn mưa, Lăng Tiêu Phong bị che phủ trong mây mù, lầu các xa xa như ẩn như hiện.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, bất chợt có một tấm thân ấm áp tiến lên, hai tay ôm lấy eo của hắn, Tô Nhan khẽ nói: "Lần này muốn bế quan bao lâu?"

"Hẳn là không bao lâu, bất quá sau khi xuất quan, e rằng ta sẽ phải đi ngay."

Thân thể của Tô Nhan nhẹ nhàng run lên một cái.

"Yên tâm, sẽ trở lại." Dương Khai xoay người, ôm lấy nàng vào lòng.

"Ừm, chúng ta chờ ngươi." Tô Nhan gật đầu.

"Thật sự là không nỡ a." Dương Khai hôn lên cái trán của nàng. Trải qua một đời này, rất nhiều lần ly biệt, lại đoàn tụ mấy lần, hắn vốn cho rằng đã triệt để dàn xếp xong xuôi, không cần phải chạy ngược chạy xuôi nữa, ai biết được từ đầu tới cuối vẫn là một cục diện như vậy.

Nhưng mà vì Tinh Giới, hắn lại không thể không như vậy.

Trước đó sau khi từ Thanh Dương Thần Điện trở về Lăng Tiêu cung, Dương Khai có đi tìm Trương Nhược Tích hỏi thăm một chút về sự tình Thế Giới Thụ. Trương Nhược Tích cũng chưa từng nghe qua về thứ này, truyền thừa của nàng mặc dù có không ít ký ức liên quan tới tiên tổ, nhưng đây dù sao cũng chỉ là truyền thừa, cũng không hoàn toàn đầy đủ. Có lẽ bản thân Thiên Hình biết về Thế Giới Thụ, nhưng ký ức mà Trương Nhược Tích lấy được lại là tàn phá, bất quá mặc dù không biết, nhưng ký ức đó cũng chỉ cho hắn một phương hướng để tiến tới. 

Trong thế giới bên ngoài càn khôn kia, có một thế lực khổng lồ nắm trong tay một địa phương gọi Tinh Thị, trong đó chỉ cần có đầy đủ tài nguyên, có thể mua được bất kỳ đồ vật gì mà ngươi muốn. Đi đến Tinh Thị kia, có lẽ sẽ tìm được tin tức liên quan tới Thế Giới Thụ. 

Tinh Giới bây giờ tàn phá không chịu nổi, mặc dù có vô số sinh linh được chuyển tới từ tinh vực hạ vị diện giúp cho nó khôi phục sức sống, tích súc Linh Thụy, nhưng liệu việc này có thể có hiệu quả hay không, ai cũng không nói chắc được. Mà dù cho có hiệu quả, thì chí ít cũng cần chờ đợi ngàn năm vạn năm. 

Cự Thần Linh A Đại ở bên ngoài nhìn chằm chằm Tinh Giới, tùy thời có thể biến Tinh Giới thành đồ ăn, Dương Khai cũng không dám cam đoan đối phương sẽ tuyệt đối nghe lời hắn. 

Cho nên ngoài việc để cho Tinh Giới tự mình sửa chữa ra, hắn còn phải nghĩ biện pháp để mau chóng khôi phục sức sống cho Tinh Giới.

Thế Giới Thụ chính là đầu mối duy nhất mà hắn biết bây giờ. 

Trừ cái đó ra, chính hắn cũng nghĩ tới việc nhảy ra khỏi sự trói buộc càn khôn này, đi thăm thú thế giới bên ngoài một lần. Chỉ một tên Đại Ma Thần bị thương liền khiến cho Tinh Giới gần như bị hủy diệt, nếu như sau này lại có một nhân vật cường đại khác đến đây, vậy thì Tinh Giới lấy gì để ngăn cản? Chỉ có tự cường mới là đường ra tốt nhất, trông chờ vào việc những tồn tại cường đại kia vĩnh viễn không tới Tinh Giới? Đó hiển nhiên là chuyện không thực tế.

Bên ngoài càn khôn, có Võ Đạo cao hơn, có lực lượng mạnh hơn, bất kể là vì mong muốn của bản thân, hay là do tình thế bức bách, thì việc rời khỏi Tinh Giới, tiến đến thế giới càng đặc sắc hơn kia cũng là chuyện mà hắn bắt buộc phải làm.

Đã có sự quyết đoán trong lòng, vậy thì không cần phải chần chờ, bất quá trước đó hắn phải xử lý sự tình ở Tinh Giới một chút đã.

Khẩn yếu nhất chính là bế quan tiêu hóa những gì đoạt được trong một trận chiến cuối cùng. Cảnh giới bây giờ của Dương Khai có thể xem như là đã đến mức cực hạn của Đế Tôn cảnh, được Càn Khôn thế giới Tinh Giới chèo chống, vấn đỉnh Đại Đế tôn sư. Thế nhưng đúng như lời Đại Ma Thần nói, Đại Đế cũng không phải là cảnh giới càng cao hơn, cảnh giới phía trên Đế Tôn cảnh là Khai Thiên cảnh. 

Nhảy ra khỏi sự trói buộc của càn khôn, thể nội tự thành một phương thế giới, khai thiên tích địa, chính là Khai Thiên cảnh.

Khai Thiên cảnh, cho dù không có Càn Khôn thế giới che chở, cũng có thể phát huy ra lực lượng mạnh hơn Đại Đế. Đây là lực lượng thuộc về bản thân, không phải do thiên địa gia trì.

Dương Khai đã từng trải nghiệm cảm giác khai thiên tích địa, tại thời điểm hắn nuốt vào Thiên Địa Nguyên Dịch kia, hắn trong minh minh có một loại cảm giác hỗn độn sơ khai, thiên địa sơ thành.

Cảm giác này cực kỳ khó có được, trừ phi thật sự từng kinh lịch qua sự biến hóa của một thế giới vừa mới ra đời, nếu không căn bản là không có cách nào cảm nhận được.

Thế giới bên ngoài càn khôn quả thực rộng lớn, nhưng việc một thế giới mới được đản sinh ra cũng là cực kỳ hiếm thấy. Mà Thiên Địa Nguyên Dịch, chỉ có tại thời điểm thiên địa mới sinh ra mới có thể xuất hiện, hơn nữa theo quá trình thiên địa trưởng thành, Thiên Địa Nguyên Dịch từng sinh ra cũng sẽ dần dần biến mất. 

Tinh Giới Thiên Địa Nguyên Dịch sở dĩ có thể được bảo tồn lại, chính là nhờ có Thiên Địa Bí Cảnh như Huyền Thiên điện. Nếu như không có chỗ bí cảnh kia giữ lại một bộ phận nguyên thủy nhất của thế giới này, vậy thì Thiên Địa Nguyên Dịch cũng sẽ không còn tồn tại.

Nhưng loại trải nghiệm cảm giác khai thiên tích địa kia đối với Dương Khai bây giờ mà nói cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Loại trải nghiệm này chỉ có tại thời điểm hắn tấn thăng Khai Thiên cảnh thì mới có thể mang đến cho hắn rất nhiều chỗ tốt, nhưng hắn từ bây giờ đến lúc tấn thăng kia, cũng không biết cần bao lâu. 

Theo lời Trương Nhược Tích nói, muốn thành Khai Thiên cảnh, cần tập hợp đủ lực lượng của Âm Dương Ngũ Hành, bởi vì bất kỳ thế giới nào cũng đều lấy lực lượng Âm Dương Ngũ Hành làm cơ sở để diễn sinh ra. Chỉ khi nào tập hợp đủ nhiều lực lượng này, mới có hi vọng khai thiên tích địa trong cơ thể mình, triệt để thoát khỏi sự trói buộc của càn khôn.

Quá trình từ cực hạn Đế Tôn cảnh đến Khai Thiên cảnh là một quá trình tích lũy dài dằng dặc, không có ai là ngoại lệ. Hơn nữa, quá trình tích lũy này càng hùng hồn vững chắc, về sau khi tấn thăng Khai Thiên cảnh thì thực lực sẽ càng cường đại.

Cho dù cùng là Khai Thiên cảnh, nhưng cách biệt thực lực giữa hai bên đôi khi cũng cực kỳ xa xăm. Trong thế giới bên ngoài càn khôn kia, hai tên Khai Thiên cảnh chiến đấu, chỉ cần một chiêu nửa thức liền có thể phân ra thắng bại, đây cũng không phải là sự tình ly kỳ gì.

Ngưng tụ tích lũy lực lượng Âm Dương Ngũ Hành, chủ yếu lấy đạo ấn của bản thân làm căn cơ. Sự tồn tại của đạo ấn, chính là tiêu chí lớn nhất để phân chia Đế Tôn cảnh bình thường và cường giả có hy vọng đột phá Khai Thiên cảnh.

Phóng nhãn khắp toàn bộ Tinh Giới, người có được đạo ấn, cũng chỉ có chư vị Đại Đế. Những người khác như Lý Vô Y, cũng không có đạo ấn thuộc về bản thân, có được đạo ấn, mới có tư cách cảm ngộ đạo pháp, mới có quyền lợi thăm dò huyền bí của Khai Thiên cảnh.

Mà đạo ấn, thì chính là tinh hoa do một người cả đời tu luyện ngưng tụ mà thành. Ví dụ như Dương Khai bây giờ nếu như không sử dụng sức mạnh, thì nhìn hắn hoàn toàn không khác gì người bình thường.

Trước đó khi hắn thôi động lực lượng thì liền xuất hiện ma khí sâm nhiên, bây giờ dấu hiệu này cũng mất đi, tất cả ma khí và thần niệm trong cơ thể hắn đều đã ngưng luyện thành đạo ấn, hóa thành lực lượng tinh khiết nhất.

Ngưng tụ lực lượng Âm Dương Ngũ Hành, lấy đạo ấn làm căn cơ, Dương Khai vốn còn không có đầu mối gì, bất quá có một câu nói của Trương Nhược Tích đã làm hắn thức tỉnh.

Tạm thời không nói tới những lực lượng khác, ít nhất trong Ngũ Hành kia, Dương Khai đã có được Mộc lực lượng, nơi phát ra Mộc lực lượng kia, chính là Bất Lão Thụ!

Phóng nhãn khắp tam thiên thế giới, Bất Lão Thụ cũng là Thiên Địa Chí Bảo. Đại Ma Thần trong trận chiến cuối cùng sau khi nhìn ra Dương Khai đã luyện hóa Bất Lão Thụ thì liền ghen tỵ đến mức muốn phát điên, từ đó có thể thấy được sự quý giá của Bất Lão Thụ.

Theo như lời Trương Nhược Tích nói, Bất Lão Thụ trong tam thiên thế giới kia, là một trong những sự lựa chọn tốt nhất để ngưng tụ Mộc lực lượng, lựa chọn tốt hơn Bất Lão Thụ gần như không tồn tại.

Hơn nữa Dương Khai đã luyện hóa nó, làm giảm bớt đi quá trình luyện hóa.

Dương Khai sau khi biết được chuyện này thì không khỏi có hơi mừng rỡ như điên. Trước đó hắn luyện hóa Bất Lão Thụ cũng là vì bất đắc dĩ, lúc đó hắn bị Đại Ma Thần đánh thịt nát xương tan, không có biện pháp khác, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, lơ đãng luyện hóa thành công, ai ngờ bây giờ còn có chỗ tốt như vậy.

Mà lần này bế quan, một là vì tiêu hóa đủ loại thu hoạch trong trận đại chiến trước đó, hai là ngưng tụ Mộc lực lượng trong Ngũ Hành.

Luyện hóa lực lượng Ngũ Hành, Dương Khai trước đó từng có kinh nghiệm. Lúc còn sinh sống trên Ám tinh trong Hằng La tinh vực, hắn từng tu luyện qua một bộ bí thuật, gọi là Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, cũng cần luyện hóa Ngũ Hành lực lượng. Lúc đó, hắn còn có một khối Thái Dương Chân Kim to bằng nắm đấm trẻ con, bất quá vì luyện hóa Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, cái đó về cơ bản đã bị tiêu hao hết.

Uy lực của Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm quả thực không tầm thường, chỉ cần có đầy đủ vật liệu luyện hóa, gia tăng sự khống chế của bản thân đối với lực lượng Ngũ Hành, vậy thì uy lực của bí thuật này liền gần như không có điểm tận cùng.

Bất quá về sau khi tới Tinh Giới, tiếp xúc với Võ Đạo cấp độ cao hơn, hắn đã dần dần vứt bỏ bí thuật Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm này. Bây giờ xem ra, đó đúng là một quyết định sai lầm.

Nếu như trước đó hắn tích lũy đủ nhiều lực lượng Ngũ Hành, nói không chừng hiện tại hắn sẽ tấn thăng Khai Thiên cảnh nhẹ nhàng hơn một chút. Bất quá nghĩ lại, tại thời điểm ngưng tụ đạo ấn, tất cả lực lượng của mình đều bị dung luyện vào trong đạo ấn, cho dù trước đó tích lũy nhiều, e rằng cũng sẽ không làm nên trò trống gì.

Bây giờ xem ra, nếu có cơ hội thích hợp, bí thuật này có lẽ còn có thể trở thành một đại sát chiêu của mình. Bất quá trước đó, mình phải tích lũy lực lượng Ngũ Hành mới được.

Cũng may là có Trương Nhược Tích, nếu không Dương Khai quả thực không biết tương lai mình sẽ đi về đâu, bây giờ ít nhất cũng đã có phương hướng chính xác. 

Ngưng tụ lực lượng Âm Dương Ngũ Hành, thời điểm ban đầu không cần đặc biệt chọn lựa, chỉ khi nào bắt đầu tuyển định một loại lực lượng Ngũ Hành, như vậy tiếp theo liền phải làm theo từng bước.

Tỉ như nói Dương Khai bây giờ lựa chọn ngưng tụ lực lượng hành Mộc đầu tiên, như vậy tiếp đó hắn phải ngưng tụ lực lượng hành Hỏa, bởi vì Ngũ Hành tương sinh tương khắc, chỉ có Mộc sinh Hỏa. Lựa chọn lực lượng Ngũ Hành khác để ngưng tụ cũng không phải không được, bất quá làm nhiều công ít, thậm chí nếu như Dương Khai lựa chọn ngưng tụ lực lượng hành Kim, vậy thì có lẽ sẽ còn ảnh hưởng đến sự ổn định của đạo ấn, bởi vì Kim khắc Mộc.  

Bất quá đây đều là sự tình sau này cần suy tính, trên tay Dương Khai bây giờ cũng không có đồ vật để ngưng tụ những lực lượng Ngũ Hành khác. Nếu đã minh bạch huyền bí của Khai Thiên cảnh, vậy thì nên tận lực chọn lựa con đường tấn thăng tốt nhất, trở thành người khai thiên mạnh nhất. 

Đại môn ầm ầm đóng lại, Trấn Long Thạch rơi xuống, rất nhiều cấm chế cùng nhau mở ra, Dương Khai đi vào trong mật thất, ngăn cách hết thảy với ngoại giới.

Hiện tại bắt đầu, liền muốn bế quan, vài chục năm sau, thậm chí vài trăm năm sau, nơi này chính là chỗ bế quan của hắn.

Chuyện bên ngoài đã được an bài thỏa đáng, tuy nói các Đại Đế và hai đại trưởng lão Long tộc đều đang trong trạng thái bế quan, Thái Nhạc cũng đang tu dưỡng chữa thương, nhưng Tinh Giới cũng không phải không có lực lượng lưu thủ. 

Trương Nhược Tích đang ở trong trạng thái nửa bế quan, tùy thời có thể thức tỉnh. Còn có Ngọc Như Mộng tọa trấn Tinh Giới, có nàng ở đây, chỉ cần không phải là cường giả cấp bậc Đại Ma Thần đến Tinh Giới, vậy thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Hơn nữa nhiệm vụ trấn an A Đại cũng giao cho nàng. Trước khi Đoạn Hồng Trần bế quan, đã cố ý lưu lại rất nhiều tử tinh luyện hóa thành quân cờ giao cho Dương Khai, Dương Khai đều chuyển giao cho Ngọc Như Mộng, phân phó nàng cứ cách một đoạn thời gian thì đi đút cho A Đại mấy miếng, để cho gia hỏa này không đói bụng tới mức quên đi ước định với hắn. 

Sau trận đại chiến gần như hủy thiên diệt địa, toàn bộ Tinh Giới bỗng nhiên yên tĩnh xuống, vô số cường giả truy đuổi tìm con đường làm mình càng mạnh hơn, vô số sinh linh bắt đầu sinh sôi nảy nở ở các nơi trong Tinh Giới.

Nhoáng một cái, 50 năm đã qua.