Dải lụa bảy sắc tung bay, Lan phu nhân nhẹ nhàng phóng đi, hư ảnh của Tiểu Càn Khôn thế giới sau lưng nàng ta chớp hiện bất định. Uy thế khi Khai Thiên Lục phẩm ra tay vô cùng phi phàm, dải lụa bảy sắc kia chợt đến chợt đi, quất cho Kim Ô phải lảo đảo, phẫn nộ gáy to. Mặc dù đôi lúc nó sẽ phản kích lại, nhưng đều bị Lan phu nhân sớm tránh đi.
Hồng lão đám người thấy thế thì đại hỉ, trong lòng biết rõ Lan phu nhân không nói dối. Đầu Kim Ô này quả thật là đã dầu hết đèn tắt, nếu không hung thú uy danh hiển hách như nó sao lại biểu hiện bất lực như vậy được? Một mình Lan phu nhân cũng có tư cách quần nhau với nó, mặc dù thoạt nhìn đang ở thế hạ phong, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nào thua được.
Chỉ dựa vào lực lượng của một mình Lan phu nhân mà đã có thể ép nó đến mức này, nếu như tất cả mọi người trong đại điện đồng loạt ra tay, vậy thì đầu Kim Ô này làm sao sống nổi?
Nghĩ đến đây, Hồng lão chợt hô to: “Lan phu nhân, lão phu tới giúp phu nhân!”
Thân thể to mập của hắn phiêu phiêu bay ra ngoài, lăng không vỗ xuống một chưởng. Nguyên Tiểu Man, Trương Khải, Quý Thiên Tinh theo sát sau lưng hắn, tế ra bí bảo của mình, ầm ầm xông tới chỗ của Kim Ô.
Những Khai Thiên Hạ phẩm còn lại thấy mấy vị Khai Thiên Trung phẩm đều đã ra tay, liền không do dự nữa, nhao nhao bắt kịp tiết tấu.
Chỉ trong thoáng chốc, một trận chiến nổ ra trong đại điện, bí bảo bí thuật tề phi, tràng diện náo nhiệt đến cực điểm.
Ở trong một góc của đại điện, Dương Khai ẩn thân dưới Vô Ảnh Sa trừng mắt nhìn xem cuộc chiến này, trong lòng cảm khái ngàn vạn lần. Đầu Kim Ô này mạnh mẽ đến cỡ nào, đồng sinh đồng tử với nhật nguyệt, hiện tại cũng rơi vào tình cảnh hổ lạc đồng bằng, rồng gặp nước cạn như vậy thôi. Thời gian mạnh mẽ vô cùng, những tồn tại dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể chống lại được sức
mạnh của thời gian, rồi cũng sẽ đến lúc bị nó bắt lấy thôi.
Kim Ô vốn đã nỏ mạnh hết đà, một lần bộc phát cuối cùng kia lại bị bí bảo của Lan phu nhân ngăn cản, sức lực đã không còn lại bao nhiêu. Nhưng cho dù như thế thì Lan phu nhân vẫn không phải là đối thủ của nó. Có điều Khai Thiên cảnh còn sống trong đại điện ít nhất cũng còn tới ba mươi người, trong đó còn có bốn năm vị Khai Thiên Trung phẩm. Mọi người liên thủ, Kim Ô lập tức rơi xuống hạ phong, chiếu theo tình hình này, chuyện nó vẫn lạc ở chỗ này chỉ là sự tình sớm hay muộn mà thôi.
Dương Khai chắt lưỡi, không biết rốt cuộc chỗ tốt ở nơi này sẽ rơi vào tay ai. Thi thể Kim Ô giá trị liên thành, mặc dù hắn cũng không biết thi thể của Kim Ô rốt cuộc có thể làm được gì, nhưng thứ tốt này tuyệt đối không kém hơn Thái Dương Chân Kim bao nhiêu đâu.
Bi ai a... Thực lực không đủ, cũng chỉ có thể đứng ở một bên xem cuộc vui thôi. Gặp được một hồi náo nhiệt như vậy mà mình lại không thể kiếm được chút đỉnh nào, lúc này Dương Khai thực sự cảm thấy bản thân mình rất cần thêm sức mạnh a.
Trong chiến trường, mặc dù Kim Ô rơi xuống hạ phong, nhưng Kim Ô Chân Hỏa này quả thực lợi hại, dù là ai thì cũng không dám khinh thường đụng vào. Mỗi khi Kim Ô Chân Hỏa tràn ra, tất cả mọi người đều không thể không lui về phía sau, cũng để cho Kim Ô có một
chút thời gian thở dốc.
Nửa canh giờ sau, một tiếng hét thảm chợt vang lên, lại có một tên Khai Thiên Hạ phẩm tránh né không kịp, bị Kim Ô Chân Hỏa đánh trúng, lập tức bị bốc hơi mất nửa người. Đồng bạn của hắn lập tức mang hắn ra khỏi chiến trường, chỉ có điều đoán chừng là sẽ không có kết cục gì tốt.
Thời gian trôi qua, toàn thân Kim Ô đã tràn ngập những vết thương, huyết dịch chảy xuôi giống như nham tương, khi rơi xuống mặt đất, liền đốt ra nguyên một đám lỗ thủng ở dưới đó.
Hơn ba mươi vị Khai Thiên cảnh đã vẫn lạc hơn bốn năm vị, những người còn lại cũng đều thở dốc, không còn sức lực. Chẳng những Khai Thiên Hạ phẩm như thế, mà ngay cả tình huống của Khai Thiên Trung phẩm cũng không tốt gì. Thực lực của bọn hắn mặc dù cường đại hơn một chút, nhưng áp lực mà bọn hắn gánh chịu cũng không phải thứ mà Khai Thiên Hạ phẩm có thể so sánh. Ai nấy cũng đều dốc hết toàn lực, ngay cả khuôn mặt của Lan phu nhân cũng trắng bệch đi.
Trong tất cả mọi người, nàng là người gánh vác áp lực lớn nhất. Kim Ô hình như căm tức nàng trước đó làm hư mất chuyện tốt của nó, cho nên có tới một nửa số lượng công kích nhắm về phía nàng. Nếu không phải thực lực của bản thân Lan phu nhân không tầm thường,
trên người lại có không ít bí bảo, vậy thì e rằng đã sớm chống đỡ không nổi rồi.
Vào giờ phút này, Hồng lão bỗng nhiên phấn chấn hô to: “Mọi người ráng kiên trì một chút, đầu nghiệt súc này sắp không xong rồi.”
Cặp mắt của Kim Ô đã biến thành một mảnh mờ đục, đâu còn thần thái như trước nữa. Trên người nó có vô số vết thương lớn nhỏ, uy thế ngập trời cũng rơi xuống đáy cốc, quả thực là đã đến thời điểm cuối cùng của tính mạng. Thế nhưng nó vẫn sừng sững không ngã, con ngươi màu vàng nhạt đảo qua toàn trường, dòng máu Thượng
Cổ hung thú ngạo nghễ chảy trong người khiến nó cho dù đã đến thời khắc hấp hối, nhưng nó vẫn không coi những người kia ra gì.
Lan phu nhân lách mình tiến đến, dải lụa bảy sắc tụ thành một đoàn, lăng không quất xuống.
Kim Ô muốn tránh đi, nhưng lại không còn khí lực để tránh nữa. Dải lụa bảy sắc trực tiếp quất lên trên cổ của nó, mơ hồ có tiếng xương cốt đứt gãy vang lên. Lãnh trọn đòn tấn công mạnh mẽ này, Kim Ô bị đánh văng đi, bay tới một góc của đại điện.
Sau một kích này, Lan phu nhân cũng hơi lảo đảo một chút, suýt chút nữa là đã cắm đầu xuống đất.
Oanh một tiếng, Kim Ô ngã trên nền đất, trượt đi một khoảng thật
xa, đến nửa ngày sau vẫn không thấy động tĩnh.
Mặc dù vậy, vẫn không có ai dám khinh thường tiến lên điều tra, chủ yếu là do trước đó bọn họ đã ăn phải thiệt thòi khi Kim Ô giả chết rồi. Cho nên trước khi xác định được liệu nó có chết hẳn hay chưa, không có ai dám giẫm lên vết xe đổ lúc trước, vạn nhất nó lại phun ra một đoàn Kim Ô Chân Hỏa, vậy thì ai cũng không thể ngăn cản được.
Những tiếng ồ ồ thở dốc vang vọng trong đại điện, gần như không hẹn mà gặp, tất cả mọi người đều bắt đầu lấy ra Linh Đan trong Không Gian giới chỉ rồi nhét vào trong miệng, nhanh chóng luyện hóa, khôi phục lại lực lượng của mình.
Ở trước mắt bao người, Kim Ô nằm ở bên kia, không hề nhúc nhích.
Cùng lúc đó, Dương Khai đang ẩn nấp thân hình bỗng nhiên co giật da mặt, trong lòng thầm chửi mẹ nó. Thật không thể tin được, vị trí của con Kim Ô kia chỉ cách nơi hắn ẩn thân không đến ba thước, hắn cũng không ngờ Lan phu nhân lại đánh bay đầu Kim Ô kia đến chỗ này.
Chuyện này có chút lúng túng, giờ phút này hắn muốn đi thì cũng đã không còn kịp nữa rồi. Ánh mắt của mọi người trong đại điện đều đang nhìn chằm chằm về phía này, vô số đạo thần niệm giao hội ở chỗ này, nếu như hắn hành động, vậy thì sẽ lập tức bạo lộ hành tung.
Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như Kim Ô đã chết rồi, vậy thì lát nữa những người kia nhất định sẽ đến đây điều tra. Mình đứng gần mục tiêu như vậy, sợ là sẽ không gạt được cảm giác của mấy vị Khai Thiên Trung phẩm kia, người ta hỏi tới, mình nên giải thích thế nào đây?
Khi hắn còn đang do dự không thôi, Kim Ô trước mặt hắn lại bỗng nhiên nhẹ nhàng nhúc nhích, sau đó chậm rãi, kiên định đứng lên.
Dương Khai chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác mát lạnh lan từ đỉnh đầu xuống đến tận bàn chân, lông tơ cả người đều dựng ngược lên. Đừng nhìn bộ dạng thê thảm của Kim Ô hiện tại mà coi thường, nếu như nó muốn giết mình, vậy thì đúng là dễ như giết chết một con kiến vậy.
Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, tốt nhất là đừng có phát hiện ra mình!
Sợ cái gì thì cái đó tới, đầu Kim Ô kia cũng không biết là bị đánh đến mức đầu óc choáng váng hay như thế nào, nhưng khi nó đứng dậy, nó lại không quay mặt nhìn về phía đám người Lan phu nhân, mà lại quay mặt nhìn về phía Dương Khai đang ẩn thân.
Ngay sau đó, con Kim Ô kia chợt cúi đầu, con ngươi màu vàng nhạt yên lặng nhìn qua Dương Khai.
Hai bên cách nhau bất quá ba thước, Dương Khai thậm chí có thể
cảm nhận được nhịp thở của nó. Bốn mắt đối mặt, Dương Khai cũng biết con Kim Ô này nhất định là đã phát hiện ra mình rồi.
Vô Ảnh Sa không thể gạt được Lan phu nhân, vậy thì làm sao có thể che mắt một đầu Đại Kim Ô đã trưởng thành được cơ chứ?
Cố gắng tỏ ra vô hại, Dương Khai chân thành nặn ra một nụ cười khó coi với con Thượng Cổ hung thú kia...
Kim Ô chợt há miệng, một cỗ khí tức nóng rực tràn ngập trong miệng nó, mơ hồ có thể thấy được ánh lửa hiện ra, khí tức tử vong chực chờ chụp vào đầu kẻ đối diện.
Con mẹ mày! Dương Khai giận tím mặt, mình tạm thời nhân nhượng đối phương vì lợi ích toàn cục, chỉ mong nó bỏ qua cho mình, vậy mà đối phương lại công kích mình vô tình như vậy!
Nguy cơ sinh tử trước mắt, không đợi cho Kim Ô Chân Hỏa của đối phương kịp phun tới chỗ mình, Dương Khai đã đưa tay tế ra một cọng lông vũ Kim sắc trước. Hắn rót một thân lực lượng của mình vào trong đó, sau đó kim quang đại phóng, một cỗ khí tức hung lệ lập tức ầm ầm khuếch tán ra.
Đám người Lan phu nhân đang đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy Kim Ô một lần nữa đứng lên thì sắc mặt đều đại biến.
Bọn hắn một mực phòng bị Kim Ô lặp lại chiêu cũ, hiện tại xem ra,
một kích trước đó quả thực không lấy được tính mạng của Kim Ô, nhưng cũng đã đánh nó gần chết, vậy thì cổ lệ khí bạo phát ra vào lúc này là thứ gì đây chứ?
Trong ánh mắt run rẩy của bọn họ, chỉ thấy một đầu kim kê phảng phất như được phóng đại vô số lần bỗng nhiên xuất hiện. Thân ảnh của đầu kim kê kia cực lớn, kim quang trên người nó khiến người ta
phải nhắm chặt mắt lại. Nó gần như che đậy toàn bộ bầu trời, uy thế không kém hơn Kim Ô một chút nào, khiến cho mỗi người ở đây đều cảm thấy vô cùng kinh sợ.
“Diệt Mông!” Hồng lão nghẹn ngào kinh hô. Trương Khải. Quý Thiên Tinh thiếu chút nữa là đã trừng nổ tròng mắt, Nguyên Tiểu Man, Lan phu nhân cũng khẽ nhếch cặp môi đỏ mọng của mình lên...
Đầu óc của đông đảo Khai Thiên cảnh ở đây đều biến thành một mảnh Hỗn Độn, bọn họ quả thực không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, Diệt Mông sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Trước đó làm gì thấy bóng dáng của nó đâu, nó vào đây bằng cách nào vậy?
Bất quá rất nhanh chóng, Lan phu nhân liền phát hiện ra điểm không đúng, khẽ quát: “Không phải bản thể, chỉ là một đạo thần thông!” Mặc dù không phải bản thể, nhưng thứ kia cũng không phải là thứ mà bọn hắn có thể chống lại vào giờ phút này được.
Diệt Mông cúi đầu, quan sát Kim Ô, nương theo những tiếng kêu cô cô kỳ quái, cái mỏ bén nhọn của nó liền mãnh liệt mổ xuống.
Răng rắc một tiếng, cái đầu của Kim Ô bị đục mở một lỗ thủng cực lớn, thân thể của Kim Ô lung la lung lay vài cái, rồi ầm ầm ngã xuống đất, sinh cơ hoàn toàn biến mất, lần này nó đã thật sự chết hẳn rồi.
Nếu như Kim Ô và Diệt Mông cùng ở trạng thái toàn thịnh gặp mặt nhau, vậy thì Diệt Mông có khả năng không phải là đối thủ của Kim Ô. Nhưng Đại Kim Ô ở nơi đây vốn đã lâm vào tình cảnh dầu hết đèn tắt, không còn sống được bao lâu nữa. Mặc dù nó đã bày kế diệt sát không ít Khai Thiên cảnh ngấp nghé bảo vật của nó, nhưng nó cũng vì vậy mà tiêu hao cực lớn, sau đó lại phải chiến đấu với đám người Lan phu nhân trong một khoảng thời gian thật lâu, nên nó làm gì còn sức lực nào nữa.
Một kích này của Diệt Mông, căn bản là không có cách nào ngăn cản, nó chết thì cũng chẳng có gì lạ.
Sau khi đánh chết Kim Ô, thân ảnh của Diệt Mông liền nhanh chóng tiêu tán, hóa thành điểm điểm kim quang, biến mất không thấy đâu nữa. Uy thế ngập trời cũng theo đó tan biến không còn sót lại chút gì.
“ n?” Hồng lão trừng mắt, ngạc nhiên nhìn về nơi Kim Ô ngã xuống. Ở góc bên kia, có một tên thanh niên đang đứng bên cạnh thi thể
Kim Ô, trông hắn có vẻ hơi xấu hổ, vì vậy Hồng lão đành phải lên tiếng trước: “Ngươi là người phương nào?”
Trước đó căn bản là chưa từng nhìn thấy người này, hơn nữa khí tức trên người tên thanh niên này... cũng quá yếu đi, căn bản còn không phải là Khai Thiên cảnh.
Dương Khai to đầu rồi..
Bị ép bất đắc dĩ phải tế ra lông vũ Diệt Mông đưa cho mình, Vô Ảnh Sa cũng đã mất đi tác dụng ẩn nấp, thân hình của hắn tất nhiên là sẽ hiển hiện ra.
Vẫn một mực nấp kỹ, nhưng đến thời khắc cuối cùng thì lại bại lộ, Dương Khai cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Bất quá hiện tại cũng không phải là thời điểm cân nhắc chuyện này, đã bạo lộ, vậy thì cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian thoát thân thôi. Nghĩ đến đây, Dương Khai nghiêm túc chắp tay: “Lan phu nhân!”
Đám người Hồng lão nghe thấy vậy thì liền quay đầu nhìn về phía Lan phu nhân, bọn họ còn tưởng rằng hai người quen biết lẫn nhau.
Ai ngờ Dương Khai sau khi dời đi lực chú ý của bọn hắn, liền tế ra Như Ý Túi, trực tiếp thu Kim Ô thi thể vào trong túi, sau đó lắc mình một cái, lập tức biến mất ngay tại chỗ.