Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3917: Đoạt Xong Liền Chạy



Không biết thi thể của Kim Ô rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng Dương Khai cũng không ngại nhiều, cứ đoạt trước đã rồi tính sau. Dù sao đây cũng là chiến lợi phẩm mà hắn phải hao phí một cọng lông vũ của Diệt Mông thì mới có thể lấy được, sao hắn có thể từ bỏ vô ích như vậy được? 

Trước đó khi hắn mang Ti Thần đại tướng quân đi tìm thân nhân, Diệt Mông đã ban thưởng cho hắn ba đạo kim linh. Trong tình cảnh thực lực của hắn còn yếu gà như thế này, ba đạo kim linh này đúng là vô cùng trân quý, có thể nói là ba tấm bùa bảo mệnh của hắn. Nếu không phải gặp phải sự tình bất đắc dĩ, vậy thì Dương Khai cũng không nỡ sử dụng nó ở chỗ này. 

Nhưng khi đối mặt với công kích đến từ Kim Ô, dù hắn không nỡ thì 

cũng phải dùng, nếu không thì hắn chết chắc. 

Thân hình lắc lư vài cái, Không Gian pháp tắc tuôn ra, hơn nữa còn có một chuyện làm cho Dương Khai kinh hỉ xảy ra, đó là lực lượng phong tỏa thiên địa trước đó cũng đã nối gót đi theo đầu Kim Ô kia, cho nên hắn đã có thể thuận lợi thúc dục bí thuật thuấn di. 

Cũng không có cách nào xác định phương vị, cứ chạy trước rồi tính sau. 

Chuyện này giống như chọc vào một tổ ong vò vẽ, đông đảo Khai Thiên cảnh trong đại điện vốn đang trừng lớn hai mắt, ngay sau đó liền vừa sợ vừa giận. Bọn hắn hao tâm tổn trí, cố sức tử đấu cùng Kim Ô, bỏ ra một cái giá cực lớn, thậm chí còn thiệt mạng hết mấy người, mới có thể xử lý xong đầu Kim Ô kia. Thế nhưng hiện tại, bọn hắn lại bị một tên tiểu tử không biết chui từ đâu ra chiếm tiện nghi? 

Nếu như người nọ thực sự rất mạnh thì cũng thôi đi, thực lực không bằng người, vậy thì đành chịu. Mấu chốt nằm ở chỗ tiểu tử kia còn không phải là Khai Thiên cảnh, vậy mà lại có lá gan đoạt thức ăn trước miệng cọp như vậy? 

Đám người Hồng lão cực kỳ phẫn nộ, mặc dù tất cả bọn họ đều có thu hoạch, tất cả đều được phân một khối Thái Dương Chân Kim, nhưng thứ tốt thì ai lại chê ít. Trên thực tế, thi thể của đầu Đại Kim

Ô trưởng thành kia có khả năng còn quý giá hơn cả Thái Dương Chân Kim đấy. 

“Thật can đảm!” Hồng lão phẫn nộ quát một tiếng, thần niệm cường đại như thủy triều trút xuống, lập tức xác định được phương vị của Dương Khai. Thân thể to mập của hắn hơi nhoáng lên một cái, lập tức biến mất tại chỗ, nhanh chóng đuổi theo kẻ kia. 

Hai người Trương Khải, Quý Thiên Tinh cũng không nói một lời, chỉ chăm chăm thi triển bí thuật, sau đó biến mất không thấy đâu nữa. 

Nguyên Tiểu Man quay đầu nhìn qua Lan phu nhân: “Lan tỷ tỷ, không truy sao?” Nói xong, nàng cũng không đợi cho Lan phu nhân kịp trả lời, cả người liền giống như là mũi tên phóng lên trời, ầm ầm phá vỡ nóc nhà, trực tiếp đánh ra một đoạn thông đạo thông với ngoại giới, hơn nữa còn có một đám Khai Thiên Hạ phẩm theo sát phía sau nàng ta. 

Trong đại điện, Lan phu nhân đưa tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, thần sắc cổ quái ngẫm nghĩ... 

Nàng đương nhiên biết rõ tên thanh niên kia, trước đó hắn đã trú tại Đệ Nhất Khách Điếm bốn tháng, cũng có thể xem như là khách nhân của Đệ Nhất Khách Điếm, hình như hắn tên là Dương Khai. Về sau cũng không biết hắn làm thế nào mà lại có thể tiến vào trong Kim Ô

Thần Cung, hơn nữa còn ẩn nấp sau một cái thông đạo. Lúc ấy nàng cũng không lật tẩy đối phương, dù sao người này bất quá cũng chỉ là một tên gia hỏa muốn kiếm chút lợi ích mà thôi, trên người hắn có một kiện bí bảo có thể giúp hắn ẩn nấp thân hình, nhưng với nhãn lực của Khai Thiên Lục phẩm như nàng thì chỉ cần liếc một cái là có thể xem thấu. Không thân chẳng quen, nàng cũng không thèm quản chuyện của người khác. Nàng không vạch trần hắn cũng bởi vì Đệ Nhất Khách Điếm từ trước đến nay đều là hòa khí sinh tài, chưa bao giờ chủ động kết thù cùng người khác. 

Ai mà biết... tên này lại thật sự nhặt được tiện nghi, hơn nữa còn là một cái tiện nghi vô cùng lớn! 

Kim Ô thi thể kia còn quý giá hơn cả Thái Dương Chân Kim Thất phẩm mà nàng lấy được rất nhiều. Ngẫm lại liền cảm thấy có ý tứ, có nhiều Khai Thiên cảnh ở chỗ này như thế, vậy mà một tên Đế Tôn như hắn lại có lá gan làm ra sự tình như vậy sao? Hắn không sợ cầm đồ vật nóng sẽ phỏng tay hay sao? 

“E rằng ngươi có mạng cầm, nhưng không có mạng mang đi a!” Lan phu nhân thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía thông đạo nối thẳng ngoại giới bị Nguyên Tiểu Man phá vỡ ra trên đỉnh đầu mình, thân thể mềm mại của nàng nhoáng một cái liền xông lên trên kia. 

Vào thời khắc này, Dương Khai giống như đang bị lửa đốt ngay mông

vậy, Không Gian pháp tắc bao trùm lấy thân thể hắn, giúp hắn điên cuồng chạy thục mạng. Trong khi đó, sau lưng hắn lại là một đoàn Khai Thiên cảnh nối đuôi nhau như một con rắn, kẻ cầm đầu đương nhiên là mấy tên Khai Thiên Trung phẩm như Hồng lão. 

Nhìn bộ dạng hổn hổn hển hển của bọn hắn, người ngoài nhìn vào có khi còn cho là Dương Khai đã bới móc mộ phần tổ tiên của bọn hắn lên! 

Đây là lần đầu hắn bị Khai Thiên cảnh truy kích, hơn nữa còn là nhiều Khai Thiên cảnh như vậy. Gần như toàn bộ Khai Thiên cảnh trong mấy đại vực gần đây đều đang đuổi theo hắn, Dương Khai cũng xem như là đã khắc sâu sự khó chơi cùng cường đại của Khai Thiên Trung phẩm. 

Hắn mặc dù dựa vào Không Gian pháp tắc, thoát thân rời đi trước một bước, nhưng khi còn chưa chạy được quá xa, hắn liền cảm giác được vài đạo khí cơ ở xa xa tập trung vào mình. Không cần phải nói, vài đạo khí cơ tập trung vào mình này chắc chắn là của mấy tên Khai Thiên Trung phẩm kia. 

Thuấn di mấy lần, mặc dù kéo ra được một chút khoảng cách, nhưng hắn vẫn không có cách nào thoát khỏi đám người kia. 

Hơn nữa sau ba phen bốn bận, đám người Hồng lão hình như cũng

đã phát giác ra Không Gian pháp tắc của Dương Khai, nên bọn hắn truy kích càng hung ác hơn. Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng được kéo gần lại, thực lực của Dương Khai xét cho cùng là vẫn còn kém một chút, tốc độ của hắn làm sao so với Khai Thiên cảnh được? 

Cũng may không gian thần thông có ưu thế trong việc đào vong, nếu không phải dựa vào điểm này, vậy thì Dương Khai đã sớm bị bắt rồi. 

Trong đám người ở phía sau, Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương của Đại Nguyệt Châu đều tỏ vẻ cổ quái đến cực điểm, lặng lẽ dùng thần niệm truyền âm để trao đổi. 

“Sư huynh, người kia là Dương Khai sao? Ta không có nhìn lầm đúng không?” Đào Dung Phương cho tới giờ khắc này vẫn không dám tin vào một màn mà mình đã chứng kiến trong đại điện, nàng vẫn không rõ Dương Khai làm thế nào xuất hiện ở chỗ đó được. 

Ngụy Khuyết lặng lẽ gật đầu: “Đúng vậy, là hắn.” 

“Hắn làm sao...” 

“Ta cũng không biết, bất quá lần này hắn gặp phiền toái lớn rồi.” Ngụy Khuyết sắc mặt ngưng trọng, thở dài nói: “Hồ đồ a, đã có phương pháp ẩn thân, vậy thì một mực trốn đi là được, vì sao lại bạo lộ hành tung, còn... Còn... Ai!”

Trong loại tình cảnh đó, đừng nói là Dương Khai ngay cả Khai Thiên cảnh cũng không phải, dù là hắn lâm vào cục diện như vậy thì cũng không dám cướp đoạt thi thể của Kim Ô. Đoạt lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này, không phải là muốn chết hay sao? Hiện tại tốt rồi, mười mấy tên Khai Thiên cảnh cùng nhau truy kích, đây là tràng diện đồ sộ đến cỡ nào, mặc dù tiểu tử kia tinh thông Không Gian pháp tắc, nhưng e rằng cũng không có biện pháp tìm được đường sống a. 

“Quả thực đáng tiếc, cách làm người của tiểu tử kia cũng không tệ lắm, A Duẩn cũng may nhờ có hắn một đường hộ tống nên mới có thể tìm được chúng ta.” Đào Dung Phương cũng thở dài dằng dặc một tiếng. 

“Hắn còn có ân cứu mạng đối với chúng ta!” Ngụy Khuyết nói. 

Đào Dung Phương khó hiểu nói: “Hắn có ân cứu mạng với chúng ta vào lúc nào?” 

“Trước đó khi Kim Ô giả chết phục sinh, ngươi không phải là rất hiếu kỳ vì sao ta bỗng nhiên kéo ngươi lui về sau hay sao? Có lẽ tiểu tử này chính là người đã lặng lẽ truyền âm cho ta, nói cho ta biết Kim Ô có khả năng còn sống... Hiện tại ngẫm lại, nếu không phải được hắn nhắc nhở kịp lúc vào lúc đó, vậy thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng được!”

Nhớ lại tràng cảnh ngay lúc đó, Ngụy Khuyết không khỏi rùng mình một cái. Trong nháy mắt Kim Ô Chân Hỏa kia bộc phát, Khai Thiên cảnh ở đó thoáng cái liền chết mất một nửa, nếu như hắn và Đào Dung Phương không kịp lui lại, vậy thì hắn cũng không dám cam đoan là mình vẫn còn sống. 

“Lúc kia hắn đang ở đó sao?”: Đào Dung Phương lắp bắp kinh hãi nói. 

Ngụy Khuyết bật cười: “Ta cũng không biết hắn đi vào đó bằng cách nào, hơn nữa còn ẩn nấp thân hình tài tình như vậy, đoán chừng là nhờ công lao của bí bảo kia. Chỉ có điều tình huống lúc ấy, kẻ trong cuộc thì mê man, kẻ bàng quan thì tỉnh táo, ngay cả đám người Lan phu nhân cũng đều bị Thái Dương Chân Kim hấp dẫn, không còn ai chú ý tới sự dị thường của đầu Kim Ô kia.” 

Đào Dung Phương nghĩ mà sợ, nói: “Nếu nói như thế, vậy chúng ta đúng là thiếu hắn một mạng. Sư huynh, ân cứu mạng không thể không báo, hiện tại hắn chọc phải phiền toái, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.” 

Ngụy Khuyết đau đầu nói: “Tất nhiên là không thể không giúp, nhưng việc này cũng không dễ giúp a... Khoan nói chuyện khác, tranh thủ đuổi kịp hắn đi rồi tính tiếp, tiểu tử này cũng chạy nhanh thật, thật muốn đánh gãy cái chân của hắn ra ghê.”

Đào Dung Phương cười khúc khích: “Nếu như hắn có thể một mực chạy nhanh như vậy thì cũng không tệ, ít nhất có thể cam đoan không bị người ta đuổi kịp, nhưng e rằng lát nữa hắn cũng sẽ đuối sức thôi.” 

Hai người vừa nói chuyện, vừa ra sức đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa hai người và mấy vị Khai Thiên Trung phẩm kia lại dần dần bị kéo dãn ra. Cũng may tầm nhìn trong tinh không cũng không tệ, nên hắn cũng không sợ bị mất dấu. 

Đúng vào lúc này, ở phía trước bỗng vang lên một tiếng gầm vang vọng Hoàn Vũ, dù cho đứng cách đó thật xa thì vẫn có thể nghe được nhất thanh nhị sở. 

“Tiểu tử ở phía trước kia, muốn sống thì dừng lại cho lão phu, bằng không đợi đến lúc lão phu đuổi kịp ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi lần lượt nếm thử cực hình trên nhân gian, làm cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!” 

Nếu không bị ép đến mức bất đắc dĩ thì Hồng lão cũng sẽ không mở miệng uy hiếp một tên Đế Tôn cảnh như vậy, rất mất thân phận a. Tên thanh niên kia thật sự chạy rất nhanh, hơn nữa đối phương còn chiếm tiên cơ, ngay từ đầu đã bỏ xa đám đông một khoảng dài, nếu khoảng cách giữa hai bên gần hơn một ít, vậy thì hắn đã có thể ra tay quấy nhiễu hư không bên người tên tiểu tử kia, làm cho đối

phương không có cách nào thuấn di bỏ chạy, đến lúc đó thì hắn sẽ có thể bắt kịp đối phương một cách rất dễ dàng. Còn vào thời điểm này, với khoảng cách hiện tại, cho dù hắn ra tay quấy nhiễu thì e rằng cũng sẽ không mang lại bao nhiêu hiệu quả, đối phương vẫn cứ thế thuấn di đi được thôi. 

Trong lúc nói chuyện, vẻ phẫn nộ lộ rõ trên khuôn mặt hắn. 

Dương Khai đang trốn chạy ở phía trước không thèm để ý tới hắn, dừng lại vào lúc này mới đúng là đầu óc có bệnh. Nói đúng ra, hắn hiện tại cũng có hơi hối hận, đúng ra mình không nên nhặt củ khoai lang phỏng tay này a. Nhưng sau khi xem náo nhiệt một hồi lâu, tám khối Thái Dương Chân Kim đều không có phần của mình, sau đó lại còn phải vận dụng một cọng Diệt Mông kim linh, điều này làm cho hắn bốc lên ý nghĩ không thể làm ăn lỗ vốn như vậy được, vì vậy trong một khoảnh khắc đầu óc nóng lên, hắn đã đoạt lấy thi thể của đầu Kim Ô kia. 

Đoạt thì cũng đã đoạt rồi, hiện tại không còn đường lùi nữa. Mấy vị Khai Thiên Trung phẩm đuổi theo mình, vậy thì hắn sẽ đưa cho ai? Dù ai đắc thủ đi chăng nữa thì những người còn lại cũng đều sẽ không bỏ qua mình. 

Làm gì cũng bị căm thù, dứt khoát ăn hôi tới cùng, bởi vì có cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm a!

Thấy Dương Khai không để ý tới mình, Hồng lão càng thêm phẫn nộ, ngoài miệng hét lớn: “Tiểu tử ngươi muốn chết!” 

Trong lúc nói chuyện, thân thể to mập của hắn bỗng ầm ầm bành trướng, thoáng cái liền hóa thành một đầu quái vật khổng lồ cao hơn mười trượng, bàn tay lớn của hắn thò ra, chụp tới Dương Khai đang ở xa xa bên kia. 

Cảm nhận được uy áp kinh người đánh úp tới, Dương Khai giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau hình như có một bàn tay khổng lồ che trời bao phủ lấy mình... 

Sau đó, rất may là đối phương đã bắt hụt! 

Dương Khai rụt rụt cổ, nhịn xuống xúc động muốn chửi thề, thật sự là bị dọa sợ không nhẹ, cả người đều ướt đẫm mồ hôi. 

Hồng lão vốn có thương tích trên người, sau khi vận dụng bí thuật này, hình như tiêu hao không ít, bỗng kịch liệt ho khan một trận, tốc độ truy kích đại giảm. 

Nguyên Tiểu Man lướt qua người hắn, vứt lại một câu: “Già rồi thì bớt bớt lại, thò cái tay dài ra như vậy để làm gì?” 

Nhìn theo thân ảnh nhanh chóng rời đi của nàng ta, Hồng lão thiếu chút nữa là đã bị chọc tức chết! 

“Tiểu ca phía trước, có thể chờ ta một xíu hay không, ngươi chạy

nhanh quá a!” Nguyên Tiểu Man vừa bay vừa duyên dáng gọi to, âm thanh ngọt ngào đến phát ngán, khiến cho Trương Khải cùng Quý Thiên Tinh ở cách đó không xa đều nhíu mày không thôi. 

“Tiểu ca đừng có chạy, ngươi có thể chạy đi đâu a, Hoàn Vũ này tuy lớn, nhưng không có nơi cho ngươi dung thân, chờ đến khi bọn hắn đuổi kịp ngươi, e rằng ngươi sẽ không có kết cục gì hay ho đâu.” 

Trương Khải cùng Quý Thiên Tinh quay đầu nhìn nàng, âm thầm cười lạnh, nếu như ngươi đuổi kịp hắn thì hắn sẽ có kết cục tốt sao.