Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4462: Rốt cuộc là ai



Hôi Cốt Thiên Quân cúi đầu nói: "Là do chúng ta khinh địch." 

Hoàng Tuyền Thiên Quân ánh mắt thâm u lẳng lặng nhìn hắn, làm cho Hôi Cốt sợ hãi trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình bị đối phương nhìn ra sơ hở gì đó rồi sao? 

Nếu như thân phận của mình bị bại lộ, vậy thì xong dời. Hắn tuy là Lục Phẩm, nhưng lại có chỗ không bằng Hoàng Tuyền Thiên Quân và Kim Cương Thiên Quân đang đứng bên cạnh hắn, huống hồ nơi này còn là tổng đàn của Tội Minh, trừ hắn ra còn có tám vị Lục 

Phẩm tụ tập ở đây, một khi thân phận bại lộ thì thứ chờ đợi hắn chỉ có cái chết. 

"Các ngươi bị mai phục ở nơi nào? Mang ta đi xem một chút." 

Trong lúc Hôi Cốt Thiên Quân lo được lo mất, Hoàng Tuyền bỗng nhiên mở miệng nói. 

Hôi Cốt thầm biết không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể kiên trì đáp ứng đối phương. 

Một lúc sau, một nhóm ba bóng người phóng lên cao, bay thẳng về một hướng. 

Trên đường dẫn Minh Chủ Tội Minh và một vị Phó Minh Chủ đi điều tra dấu vết chiến trường, Hôi Cốt Thiên Quân nhiều lần muốn đưa tin cho Dương Khai, đáng tiếc là không thể làm được. 

Hắn không biết Hoàng Tuyền có lưu lại gì đó trên chiến trường hay không. Hắn mơ hồ cảm thấy mình sắp gặp phải phiền toái nên liền âm thầm quyết định, nếu thế cục thật sự không ổn, mình sẽ lập tức 

nghĩ biện pháp chạy thoát thân, có lẽ sẽ còn có một chút hi vọng sống. 

Nửa ngày sau, ba người đi tới chỗ chiến trường trước đó, phóng tầm mắt nhìn tới, trên mặt đất vẫn còn những vết máu khô khốc, tứ phía lưu lại vết tích giao thủ của cường giả Khai Thiên Cảnh, từng cổ thi thể đã sớm không còn sinh cơ nằm la liệt khắp nơi. 

Kim Cương Thiên Quân tiến lên một bước, đi tới trước mặt một người, cẩn thận điều tra một chút, sắc mặt ngưng trọng nói: "Vô Niệm huynh..." 

Người này đương nhiên là Vô Niệm Thiên Quân đã chết trước đó, chỉ có điều vào giờ phút này, cái đầu của hắn đã bị người ta ấn vào lồng

ngực. 

Hoàng Tuyền Thiên Quân không nói gì, chỉ liếc qua chiến trường một cái, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm giác xung quanh. 

Hôi Cốt đứng sau lưng hắn, ánh mắt phiêu hốt, thầm nghĩ nếu lúc này mình đánh lén Hoàng Tuyền Thiên Quân thì có thể đánh chết hắn tại đây hay không... 

Nếu như có thể giết chết Hoàng Tuyền thì chỉ còn lại một mình Kim Cương Thiên Quân. Mặc dù hắn không phải là đối thủ của tên kia nhưng vẫn có lòng tin chạy trốn được, cũng không phải tất cả Khai Thiên Lục Phẩm đều biến thái giống như Dương Khai. 

Nhưng nếu đánh ra một đòn không trúng, vậy thì sẽ rơi vào sự vây công của hai vị cường giả Lục Phẩm hàng đầu, với trạng thái của hắn bây giờ, Cửu Tử Nhất Sinh! 

Khi hắn còn đang phân vân bất định thì Hoàng Tuyền Thiên Quân bỗng nhiên mở mắt, cau mày nói: "Có ba tên Lục Phẩm từng lưu lại khí tức ở chỗ này!" 

Ba người? 

Hôi Cốt Thiên Quân không khỏi ngẩn ra, trong đầu nghĩ lấy đâu ra ba người? Lúc ấy nơi này ngoại trừ Tội Minh ra thì cũng chỉ có một mình Dương Khai, chẳng lẽ lúc sau có thêm hai người tới đây?

Đây đúng là trời giúp ta! Tâm tình hắn không khỏi buông lỏng đi không ít, vội vàng nối tiếp những gì Hoàng Tuyền Thiên Quân đã nói: "Lúc ấy có một người cuốn lấy ta, hai người khác liên thủ đối phó Vô Niệm huynh, kết quả là..." 

Đôi mắt của Hoàng Tuyền Thiên Quân chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Những người từ Động Thiên Phúc Địa này mới tới đây mà dám làm vậy, đúng là quá mức càn rỡ, lấn ta như vậy, thật sự coi Tội Minh ta không người sao?" 

Hắn quay đầu nhìn về phía thi thể của Vô Niệm, trầm giọng nói: "Vô Niệm huynh hãy yên tâm, bổn minh nhất định sẽ báo thù rửa hận cho ngươi!" 

Phân phó Kim Cương Thiên Quân mang theo thi thể của Vô Niệm, ba người lại theo đường cũ trở về. 

“Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.” 

... 

Trong chỗ ẩn thân, Lộ Cảnh tò mò nhìn bốn người cùng đi theo Dương Khai, mặc dù không biết mấy người này là ai, nhưng hắn vẫn cảm nhận được thực lực cường đại của bốn người này. 

Đây đều không phải là người mà hắn có thể trêu chọc, nhất là hai gia hỏa Ma Khí uy nghiêm kia, nhìn qua là có lẽ là đệ tử xuất thân từ

Vạn Ma Thiên. 

"Tự mình tìm nơi nghỉ ngơi, có tin tức, ta sẽ tự động thông báo cho các ngươi xuất thủ." Dương Khai nói một tiếng, sau đó liền bước về chỗ của mình. 

Duẫn Tân Chiếu sau lưng hắn cười hắc hắc, nói: "Đừng để cho chúng ta chờ quá lâu, chúng ta cũng không quá kiên nhẫn đâu." 

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, lười để ý đến hắn. 

Sau lưng truyền tới tiếng cười trầm thấp của Duẫn Tân Chiếu, trông có vẻ rất là đắc ý. 

"Mạc Thắng, thu dọn bên kia một chút." Bùi Văn Hiên phân phó nói. 

"Dạ, Bùi sư huynh!" Tên Khai Thiên Ngũ Phẩm một mực đi theo sau lưng Bùi Văn Hiên cung kính kêu lên, sau đó đi tới một bên sơn động, Ma Khí quấn quanh bàn tay, rất nhanh mở ra một Động Phủ đơn sơ ở chỗ đó. 

Một bên khác, Dương Khai ngồi xếp bằng, sắc mặt kinh nghi bất định. 

Tên Khai Thiên Ngũ Phẩm một mực đi theo bên người Bùi Văn Hiên tên là Mạc Thắng? Là mình nghe lầm, hay lại do âm tiết tương tự? 

Đại ma thần cũng tên là Mạc Thắng, bất quá bị hắn và chư vị Đại Đế Tinh Giới liên thủ chém chết, rốt cuộc tên Ô Quảng kia thi triển Phệ

Thiên chiến pháp chiếm đoạt nhục thân của Mạc Thắng, phản khách vi chủ, cũng coi như là một loại phương thức đoạt xá khác. 

Sau đó Ô Quảng rời khỏi Tinh Giới, một mực không thấy bóng dáng. 

Ô Quảng người này, hùng tài đại lược, tư chất hơn người, nếu không phải như thế thì cũng không thể nào tự mình khai sáng ra công pháp nghịch thiên như Phệ Thiên chiến pháp. Ban đầu khi ở trong Tinh Giới, hắn được công nhận là Tinh Giới đệ nhất nhân, trong cuộc chiến Chư Đế ở Toái Tinh hải, Đại Đế chết dưới tay hắn nhiều không kể xiết. 

Dương Khai không có ấn tượng gì tốt với Ô Quảng, người này tính tình tàn bạo, thủ đoạn tàn khốc, tuyệt không phải là người lương thiện, khi hắn rời khỏi Tinh Giới, đi ra ngoài càn khôn tìm tòi võ đạo cao siêu hơn, Dương Khai cũng từng thở phào nhẹ nhõm. 

Nói thật, nếu để cho Ô Quảng ở lại Tinh Giới, vậy thì hắn thật sự không yên tâm. 

Sau khi rời khỏi Tinh Giới, Dương Khai cũng chưa từng nghĩ tới việc tìm kiếm tin tức của Ô Quảng, hai người không có bao nhiêu giao tình, mặc kệ hắn sống chết ra sao đi. 

Ai ngờ ở chỗ này lại đụng phải một gia hỏa tên là Mạc Thắng, còn vừa đúng lúc xuất thân từ Vạn Ma Thiên! Nhưng hình dáng của

người này lại không liên quan chút nào với Mạc Thắng và Ô Quảng. Người này... Rốt cuộc là ai? 

Hắn rốt cuộc là người có tên là Mạc Thắng, hay là Ô Quảng đang che giấu thân phận? 

Dương Khai chợt nhớ lại, người này trước đó đi theo Đề Tranh đến Phá Toái Thiên, Đề Tranh gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên vẫn lạc, nhưng sao hắn vẫn còn sống sót đến bây giờ? 

Không hiểu, cũng không tiện tùy tiện dò xét, Dương Khai chỉ có thể ôm lấy một bụng nghi hoặc. 

Cục diện bây giờ có hơi khó chịu, Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên đánh vỡ thế nội ứng ngoại hợp của mình và Hôi Cốt, nhưng mình lại không thể nào giết người diệt khẩu được. 

Nếu mình không tiện động thủ, vậy thì cũng chỉ có thể mượn đao giết người! 

Ở trên Tội Tinh này, kẻ có bản lãnh giết chết hai người này, số lượng cũng không ít, thế lực Tội Minh này khá phù hợp với yêu cầu của hắn. Hắn bắt đầu tập trung tinh thần, một kế hoạch mơ hồ chậm rãi hiện lên trong đầu Dương Khai. 

Nếu như hết thảy thuận lợi, không bao lâu sau, Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên đều sẽ phải chết trên Tội Tinh này. 

Thời gian trôi qua, Hôi Cốt làm nội ứng bên kia không ngừng đưa tới tình báo, Dương Khai dẫn Duẫn Tân Chiếu và bốn người Bùi Văn Hiên tiếp tục xuất thủ mấy lần, mỗi một lần đều có thu hoạch. 

Tên Khai Thiên Ngũ Phẩm tên là Trang Vi kia, Kim Hoàn trên cổ tay hắn đã rực rỡ gần bằng Dương Khai, thậm chí còn hiểm hiểm sắp vượt qua. 

Tiến triển thuận lợi như vậy làm cho Trang Vi vui mừng quá đổi, nửa năm trước, bốn người bọn họ tìm kiếm khắp nơi, thật vất vả mới góp nhặt được chừng ba mươi vì sao, nhưng từ sau khi gặp được Dương Khai, trong khoảng thời gian không tới một tháng ngắn ngủi này, hắn đã có được toàn bộ thu hoạch như trước đó. 

Giờ hắn mới hiểu được, số sao của Dương Khai rốt cuộc từ đâu ra. 

 m thầm tính toán, nếu như có thể khiến cho Doãn sư huynh và Bùi sư huynh ra tay giết chết Dương Khai, vậy thì hắn sẽ an vị ở chức thủ khoa. Trong lòng ôm lấy hy vọng cực lớn để đoạt được hạng nhất trong lần luận đạo đại hội này, Trang Vi mỗi một lần hành động đều tích cực hơn bất kỳ ai. 

Trang Vi bên này thu hoạch to lớn, kế hoạch của Dương Khai cũng đang thong thả tiến hành, từ bây giờ đến khi luận đạo đại hội kết

thúc còn khoảng chừng năm tháng, thời gian coi như sung túc, cho nên hắn cũng không cần phải cuống cuồng. 

Ngược lại tên gia hỏa gọi là Mạc Thắng kia, Dương Khai nhiều lần dùng lời nói dò xét, nhưng lại không có chút thu hoạch nào, quả thực không thể nào nhận ra được thân phận của hắn. Sau mấy lần, Dương Khai dứt khoát không quan tâm đến hắn nữa, tránh việc để lộ ra chân tướng gì đó. 

Một ngày nọ, Dương Khai lại một lần nữa nhận được tin tức do Hôi Cốt Thiên Quân đưa đến, mới nghe xong tin tức, Trang Vi liền xuất hiện nơi cửa hang, ân cần hỏi: "Có tin tức gì mới à?" 

"Không sai, ngày mai sắp có một đội tuần tra của Tội Minh được điều động, hai vị Ngũ Phẩm dẫn đầu, tổng cộng mười hai người!" Dương Khai gật đầu. 

"Rất tốt!" Trang Vi toét miệng cười nói, liếc mắt nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, tán thưởng nói: "Ngươi cũng rất tốt, yên tâm, sau lần luận đạo đại hội này, ta sẽ cầu tình trước mặt Doãn sư huynh và Bùi sư huynh cho ngươi, oan gia nên giải không nên kết mà!" 

"Vậy thì xin cảm ơn nhiều." Dương Khai khẽ cười một tiếng. 

Trang Vi gật đầu một cái, xoay người, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý. Hắn cũng biết, Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên bây giờ chẳng qua

chỉ là đang lợi dụng nội tuyến trong tay Dương Khai, chỉ chờ đến lúc luận đạo đại hội này sắp kết thúc là sẽ xuống tay với hắn. 

Dù sao đến khi đó thì nội tuyến trong tay Dương Khai cũng không còn hữu dụng nữa, giết chết Dương Khai thì còn có thể lấy được chiến tích khổng lồ trong tay đối phương, vừa nãy nói như vậy chẳng qua chỉ là để trấn an hắn mà thôi, hắn sao lại vì một ngoại nhân mà chọc cho Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên không vui được. 

Hôm sau, một nhóm bốn người rời khỏi chỗ ẩn thân dưới sự dẫn đường của Dương Khai, sau đó chạy thẳng về một hướng. 

Hôi Cốt Thiên Quân đảm nhiệm chức hộ pháp trong Tội Minh, quyền cao chức trọng, lợi dụng quyền lực trong tay để dò xét, thậm chí còn điều chỉnh tuyến đường điều tra của Tội Minh đội tuần tra, đây đúng là việc dễ như trở bàn tay. 

Những người của Tội Minh bị giết trước đó, đều là do Hôi Cốt Thiên Quân đưa tới tin tức từ bên trong, nếu không phải vậy thì Tội Tinh này lớn như vậy, Dương Khai cũng không biết nên đi nơi nào để tìm người. 

Dương Khai chợt hạ xuống một sơn cốc bốn bề toàn là núi. "Chính là chỗ này?" Trang Vi hỏi một tiếng. 

"Một hồi lâu sau, đội tuần tra liền sẽ tới, chuẩn bị sẵn sàng đi."

Dương Khai cũng không giải thích nhiều. 

Mọi người đã trải qua loại tình huống này thật nhiều lần, dĩ nhiên là cũng thông thạo, ai nấy cũng đều thi triển pháp quyết che giấu khí tức, ẩn thân chỗ tối, bình tĩnh mai phục. 

Hoàng Tuyền Quật, tổng đàn Tội Tinh, Hôi Cốt đang phòng thủ, chợt nghe trong Hoàng Tuyền Quật vang lên một tiếng chuông trầm muộn, thần sắc của hắn không khỏi biến đổi. 

Tiếng chuông vang này rõ ràng là lệnh triệu tập của Minh Chủ, không phải gặp chuyện trọng đại thì sẽ không gõ, từ khi Hôi Cốt gia nhập Tội Minh này đến tận bây giờ, đây là lần đầu hắn nghe thấy. 

Phân phó thủ hạ tiếp tục phòng thủ, hắn vội vã đi về phía đại điện nghị sự. 

Sau khi đến đại điện, dõi mắt đảo qua, chỉ thấy quần hùng hội tụ trong điện, Khai Thiên Lục Phẩm có tới hơn bốn người, Minh Chủ Hoàng Tuyền Thiên Quân ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu não, ở hai bên trái phải phía dưới hắn, hai vị Phó Minh Chủ, Kim Cương Thiên Quân và Liệt Hỏa Thiên Quân đang ngồi đó. 

Hôi Cốt Thiên Quân thi lễ với Minh Chủ, Phó Minh Chủ một cái, sau đó tìm tới vị trí của mình để ngồi xuống. 

Chẳng biết tại sao, hắn chợt có một loại cảm giác hơi bần thần,

giống như có sự tình cực kỳ không ổn nào đó sắp phát sinh.