Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4465: Là Ngươi



"Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!" Duẫn Tân Chiếu gầm thét trong nội tâm, hắn vốn muốn mượn nội ứng của Dương Khai để cướp lấy danh đầu trong luận đạo đại hội, ai ngờ lại bị người ta vây khốn ở đây, hiện tại sợ là khó thoát khỏi tai kiếp. 

Xuy... 

Một tiếng vang nhỏ bỗng nhiên vang lên từ phía sau, Duẫn Tân Chiếu chợt quay đầu, sau đó khuôn mặt chợt hiện lên thần sắc kinh hoàng cực độ. 

Ở cách đó không xa, Minh Chủ Tội Minh Hoàng Tuyền Thiên Quân tay cầm một thanh trường kiếm sắc bén xuyên qua buồng tim của Trang Vi, thế giới vĩ lực cuồng bạo tỏa ra, trong nháy mắt liền khiến cho Trang Vi máu thịt be bét, nội tạng nát bấy. 

"Doãn sư huynh... Cứu... Cứu ta!" Trang Vi há mồm kêu lên, ngoài 

miệng phun ra mảnh vụn nội tạng, sinh cơ nhanh chóng tiêu tan. 

Hoàng Tuyền Thiên Quân rút kiếm, lúc kiếm quang thoáng qua, cái đầu của Trang Vi bay vút lên trời, máu tươi nơi cần cổ phun ra như suối. 

Kim quang chói mắt bay ra từ Kim Hoàn nơi cổ tay Trang Vi, tràn vào nơi cổ tay của Hoàng Tuyền Thiên Quân, ở chỗ đó có một cái vòng đen nhánh, vốn không có vật gì, nhưng sau khi kim quang tràn vào, cái vòng đó liền sáng lên mấy chục vì sao chỉ trong nháy mắt. 

Toàn bộ chiến tích của Trang Vi trong đoạn thời gian đều bị chuyển lên trên người Hoàng Tuyền Thiên Quân. 

Phủi xuống máu tươi trên trường kiếm, Hoàng Tuyền Thiên Quân khẽ mỉm cười: "Hai vị tiểu hữu muốn chết như thế nào?" 

Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên đều lạnh cả người. 

... 

Phốc... 

Dương Khai miệng phun máu tươi lảo đảo rơi xuống đất, mặc dù phá vỡ được hư không để bỏ chạy, nhưng công kích của mấy vị Khai Thiên Lục Phẩm vẫn theo Không Gian Liệt Phùng truy kích tới, cho dù hắn da dày thịt béo thì cũng bị đánh cho hộc máu liên tục. 

Mạc Thắng ở bên cạnh cũng quỵ người xuống đất, khí tức phù trầm

bất định, Hôi Cốt Thiên Quân một mực bị hắn giữ trên tay ngã xuống một bên, nằm yên không nhúc nhích, bất quá mặc dù khí tức suy yếu nhưng hắn vẫn còn chưa chết. 

Hắn bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng mà Khai Thiên Lục Phẩm sinh cơ cường đại, nhất thời cũng không chết được. 

"Ô Quảng!" Dương Khai cắn răng nhìn tên gia hỏa gọi là Mạc Thắng này. 

"Ngươi đang nói gì, ta nghe không hiểu!" Mạc Thắng toét miệng cười một tiếng, ngồi xếp bằng dưới đất, thúc giục lực lượng chữa thương. 

"Còn giả bộ!" Dương Khai cắn răng, nếu không phải hắn biểu lộ ra thủ đoạn vào phút chót, vậy thì Dương Khai cũng không dám chắc người trước mắt này chính là Ô Quảng, bất kể là khí tức hay là thân hình của người này thì cũng đều hoàn toàn bất đồng với Ô Quảng trong ấn tượng của hắn. 

Chỉ có người cực kỳ am hiểu hắn mới biết, trong cục diện Cửu Tử Nhất Sinh vừa rồi, chỉ có người am hiểu Không Gian Pháp Tắc thì mới có hy vọng chạy thoát thân. 

Người này không quản không hỏi, trực tiếp kéo theo Hôi Cốt Thiên Quân đến tìm hắn, rõ ràng muốn Dương Khai dẫn hắn trốn chung. 

Nếu đối phương thật sự là Khai Thiên Ngũ Phẩm của Vạn Ma Thiên,

vậy thì hắn sao lại làm thế? Khi đó đối với một người xuất thân từ Vạn Ma Thiên thì chỗ dựa duy nhất chỉ có Bùi Văn Hiên mới đúng. 

"Ngươi còn dám không thừa nhận?" Dương Khai giơ thương chỉ hắn: "Có tin ta mô ̣t thương đâm chết ngươi hay không!" 

Mạc Thắng yên lặng nhìn hắn một hồi, đưa tay đẩy ra Thương Long Thương, hắc hắc cười nhẹ nói: "Nếu ngươi đã chắc chắn như vậy, vậy thì cần gì phải buông lời dò xét?" 

Dương Khai thất thần: "Thật sự là ngươi sao?" 

Mặc dù có niềm tin rất lớn rằng người trước mắt này chính là Ô Quảng, nhưng khi hắn chính miệng thừa nhận, Dương Khai vẫn còn có hơi không dám tin. 

Dưới thần niệm cảm giác của hắn, người này làm gì có một chút khí tức nào Ô Quảng? 

"Quả nhiên là người tốt sống không lâu, gieo họa di ngàn năm!" Dương Khai chậc chậc một tiếng. 

"Như nhau, ngươi cũng không phải là thứ tốt gì." Ô Quảng nhẹ nhàng cười lạnh. 

Hai người mắt đối mắt trong chốc lát, rồi cùng nhau cười hắc hắc. 

Ô Quảng bỗng nhiên thu lại nụ cười: "Đừng cười, cười nữa thì người này sẽ chết thật."

Dương Khai vỗ đầu một cái, vội vàng đi tới bên người Hôi Cốt Thiên Quân, dò xét thương thế của hắn. Một lát sau, Dương Khai lông mày ngưng trọng, Hôi Cốt Thiên Quân chuyến này bị thương không nhẹ, mặc dù tạm thời không có nguy cơ mất mạng chi ưu, nhưng nếu bỏ 

mặc không quan tâm thì kết quả e rằng cũng chẳng tốt đẹp gì. 

Vội vàng lấy ra một ít dược vật chữa thương nhét vào miệng hắn, sau đó lại thúc giục bí thuật Nguy Nga Trường Thanh, chỉ trong thoáng chốc, một cây cổ thụ hiện lên sau lưng Dương Khai, chi thụ thõng xuống, điểm điểm huỳnh quang màu xanh quanh quẩn, sinh cơ tràn đầy dồi dào. 

Tấn thăng Lục Phẩm, Dương Khai cũng khống chế thần thông Hành Mộc này nhẹ nhàng hơn. Cổ thụ sau lưng không quá to lớn, chỉ bao phủ phương vị của ba người, tạo thuận lợi cho việc chữa thương. 

Ô Quảng mở mắt nhìn một chút, sau đó không chú ý nữa. 

Có điều rất nhanh sau đó, Dương Khai liền phát hiện ra có gì đó không đúng, xét theo lực lượng phát ra từ chỗ của Ô Quảng, người này không phải là Ngũ Phẩm, mà là Lục Phẩm! 

Dương Khai khiếp sợ! 

Cũng không phải nói đến việc Ô Quảng thành tựu Lục Phẩm làm cho người ta kinh sợ, người này thiên phú tài tình xuất chúng, lại rời

khỏi Tinh Giới trong khoảng thời gian dài như vậy, còn vào thế lực đứng đầu như Vạn Ma Thiên, thành tựu Lục Phẩm cũng không phải là việc quá đáng khen. 

Khen là khen hắn giấu giếm tu vi của mình như thế nào? 

Trước đây Dương Khai cũng có cảm thụ qua lực lượng của hắn khi động thủ, rõ ràng chỉ là Ngũ Phẩm mà thôi. 

Hơn nữa, nếu Vạn Ma Thiên đã để cho hắn tham gia luận đạo đại hội, vậy chứng tỏ trong mắt cao tầng Vạn Ma Thiên, hắn chẳng qua chỉ là Ngũ Phẩm, có thể bỏ qua! 

Ô Quảng nhất định có một bộ pháp môn hoặc là bí bảo che giấu tu vi gì đó cực kỳ thượng thặng, nếu không đã sớm để lòi đuôi chuột ra rồi. 

Sau một nén nhang, Dương Khai đã thay Hôi Cốt Thiên Quân ổn định thương thế của bản thân chợt đứng lên, nói: "Hỗ trợ coi chừng một chút, ta dẫn Lộ Cảnh tới đây." 

Hôi Cốt đã bạo lộ, chỗ ẩn thân trước đó không an toàn, nếu như Tội Minh đi đến chỗ ẩn thân bên kia, vậy thì Lộ Cảnh nhất định sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. 

Người này liên quan tới một phần tài nguyên hành Dương Lục Phẩm, Dương Khai tất nhiên là không thể nào bỏ mặc được.

Ô Quảng mở mắt nhìn hắn, nhưng không nói chuyện. 

Không lên tiếng chính là không có ý kiến, Dương Khai lắc mình rời đi, chưa tới một canh giờ sau, hắn liền đi tới chỗ ẩn thân trước đó, sau khi chắc chắn không có mai phục, hắn mới đem Lộ Cảnh từ bên trong ra ngoài, một lần nữa trở về nơi ẩn thân mới. 

“Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.” 

Nhìn qua Hôi Cốt Thiên Quân khí tức yếu ớt, cả người đẫm máu, Lộ Cảnh bị dọa cho giật mình. 

Ô Quảng thì lại không thấy tăm hơi đâu, nhưng hắn có lưu lại một mai ngọc giản, Dương Khai cầm ngọc giản kia lên dò xét một phen, sau đó liền hận nghiến răng nghiến lợi! 

Hắn vốn còn tính toán sau khi dắt Lộ Cảnh về sẽ hỏi dò Ô Quảng một chút về phương pháp che giấu tu vi ảo diệu kia, ai ngờ người này đã chạy đi từ sớm. 

Dương Khai âm thầm cảm thấy hắn không muốn bạo lộ quan hệ với mình ở trước mặt người khác, bị ép vào thế bất đắc dĩ, Dương Khai cũng chỉ có thể bỏ đi ý định. 

Bây giờ đã biết hắn ở Vạn Ma Thiên, ngày sau lại tìm cơ hội tiếp xúc cũng không muộn. 

Ở cách đó chừng ngàn dặm có một đoàn Hắc Vân quay cuồng, sau

đó bỗng nhiên đáp xuống trước mặt một tiểu đội sáu người, hiển lộ ra thân ảnh của Ô Quảng. 

Tiểu đội sáu người kia bao gồm hai Ngũ Phẩm, bốn Tứ Phẩm, khi nhìn thấy có người cản đường thì không khỏi cả kinh. Nhưng khi nhìn lại, thấy người cản đường cả người toàn là máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua một cái liền biết là đã bị thương, trong lúc nhất thời trố mắt nhìn nhau. 

Tên Ngũ Phẩm dẫn đầu ôm quyền nói: "Thì ra là sư huynh của Vạn Ma Thiên, dám hỏi sư huynh có việc gì không?" Dựa vào động tĩnh của ma vân quay cuồng mới vừa rồi, người tới chắc là một Ngũ Phẩm. 

Cho nên mặc dù nhận ra Ô Quảng xuất thân từ Vạn Ma Thiên, một đội người tham dự này cũng không quá mức khẩn trương, dù sao bọn họ cũng có tới hai vị Ngũ Phẩm tọa trấn. 

Ánh mắt tham lam của Ô Quản quét qua sáu người này, nhẹ nhàng cười khẽ: "Trói buộc lâu như vậy, rốt cuộc có thể buông tay buông chân." 

"Sư huynh nói cái gì?" Ngũ Phẩm dẫn đầu chau mày, bị Ô Quảng nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, ánh mắt kia giống như thấy được thức ăn mỹ vị ngon miệng nào đó nên không nhịn được thèm nhỏ dãi ra vậy.

"Sinh mệnh kết thúc chẳng qua chỉ là bắt đầu luân hồi, Tử Vong cũng không phải số mệnh duy nhất." 

"Sư huynh?" Khai Thiên Ngũ Phẩm kia càng nhíu mày lợi hại hơn, vừa nói chuyện vừa đưa mắt ra hiệu với đồng bạn. 

"Thay vì giãy giụa chịu khổ với chúng sinh ở nơi này, không bằng quy về Tử Vong, được giải thoát." 

"..." Sáu người biểu tình quái dị nhìn Ô Quảng, trong đầu nghĩ người này chẳng lẽ là kẻ ngu? Tự nhiên nói cái gì vậy? 

"Các ngươi rất may mắn, gặp phải ta, hòa làm một thể với ta đi, ta sẽ ban cho bọn ngươi sự Vĩnh Sinh!" Ô Quảng giang ra hai cánh tay, sau lưng bốc lên khói đen cuồn cuộn, biến thành một tấm màn đen che trời, chợt bao trùm lấy sáu người kia. 

Thiên địa yên tĩnh. 

Cũng không bao lâu sau, Ma Vân lại một lần nữa thu liễm, lộ ra thân ảnh của Ô Quảng, sáu người kia thì lại hoàn toàn không thấy tăm hơi. Hắn liếm liếm môi, sắc mặt tái nhợt nhiều hơn một huyết sắc. Hắn quay đầu nhìn về một hướng khác, thân hình thoắt một cái, biến thành một đoàn Hắc Vân cuồn cuộn mà đi. 

Ở nơi ẩn thân, Hôi Cốt từ từ tỉnh lại, không nhịn được mà ho nhẹ mấy tiếng, suy nghĩ hỗn độn dần trở nên rõ ràng, hồi tưởng lại hết

thảy những thứ phát sinh đó trước, lại giương mắt nhìn thấy Dương Khai đang ngồi ở một bên, ân cần nhìn mình. 

"Đại nhân!" Hôi Cốt giùng giằng muốn đứng dậy. 

Dương Khai nhấn hắn xuống: "Ngươi bị thương không nhẹ, nghỉ ngơi cho khỏe, tạm thời không nên loạn động." 

"Đa tạ Đại nhân." Hôi Cốt lại ho khan mấy tiếng, mặt đầy xấu hổ nói: "Đại nhân thứ tội, lần này là thuộc hạ làm việc bất lợi." 

Dương Khai lắc đầu một cái: "Hoàng Tuyền Thiên Quân kia không phải là kẻ vớ vẩn, lần này không phải là do ngươi sai, chỉ đáng tiếc cho Bạch Mao!" 

"Bạch Mao ..." Hôi Cốt Thiên Quân sắc mặt thống khổ, cắn răng nói: "Mối thù của Bạch Mao, một ngày nào đó thuộc hạ sẽ đích thân trả đủ." 

Dương Khai gật đầu nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn, nơi này tạm thời coi như an toàn, ngươi ở lại tịnh dưỡng, ta đi ra ngoài một chuyến." 

Nói xong đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của Lộ Cảnh: "Coi chừng Hôi Cốt một chút, ta đi một lát rồi sẽ trở lại." 

Lộ Cảnh gật đầu, hắn cũng biết khai thiên Tứ Phẩm ở trên Tội Tinh này quả thực không phát huy ra tác dụng gì, đi theo Dương Khai thì

cũng chỉ là cản trở mà thôi. 

Nguyện vọng duy nhất của hắn bây giờ chính là có thể còn sống rời khỏi Tội Tinh. 

Mấy canh giờ sau, Dương Khai trở lại sơn cốc bị mai phục trước đó, mặc dù đã qua một ngày, nhưng vẫn có thể thấy đủ loại vết tích đại chiến lưu lại nơi đây. 

Trên mặt đất có không ít vết máu, nhưng không thấy một cỗ thi thể nào. 

Có điều dựa vào tình cảnh trước đó để suy đoán, Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên lâm vào trong vòng vây nặng nề, hai người này sợ là khó thoát tai kiếp. Cho dù là hắn ở trong tình hình đó thì cũng chỉ có thể nghe ngóng rồi chuồn, chớ đừng nói chi là người khác. 

Dương Khai rất nhanh liền hết nhức đầu! 

Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên đều có thù với hắn, bây giờ chết trên tay Tội Minh cũng là điều hắn hy vọng thấy. 

Mặc dù quá trình không quá giống với những gì hắn đã thiết kế, nhưng kết quả lại không có gì khác nhau, cũng coi như hắn thành công mượn đao giết người. 

Còn Trang Vi kia, người này trước đó lấy được còn nhiều sao hơn cả mình, bây giờ chắc là đã chết đến mức không thể chết lại. Với chiến

tích mà hắn lấy được bây giờ, có lẽ trong số những người tham dự luận đạo đại hội, không có người nào có thể đánh đồng với hắn, chỉ cần có thể ổn định thành tích trước mắt, đoạt được danh đầu không thành vấn đề.