Khi một người đắm chìm trong chuyện nào đó không thể nào tự
kềm chế, là lúc người đó không phát hiện được thời gian trôi qua.
Dương Khai vào Càn Khôn điện bế quan lĩnh hội huyền bí trong đó, ấn chiếu cảm ngộ trên Không Gian Chi Đạo, không những chưa phát giác có buồn tẻ, ngược lại càng thích thú.
Càn Khôn điện cũng không hổ là tạo vật cực kỳ cổ lão, Càn Khôn đại trận cực kỳ rườm rà huyền diệu, rất nhiều chỗ mới lạ thường thường để Dương Khai hưng phấn quá đỗi, gặp một hiểu ba, lòng có sở ngộ,
có thể để hắn chầm chậm tăng lên tạo nghệ trên Không Gian Chi Đạo.
Ròng rã năm năm, Dương Khai mới miễn cưỡng lướt xong toàn bộ đại trận Càn Khôn một lần, phát hiện rất nhiều tổn hại, những nơi tổn hại này chính là chỗ khuyết thiếu đại trận, phải thôi diễn tu bổ, đại trận mới có thể khôi phục công hiệu ngày xưa.
Thôi diễn thứ này cũng hao phí tâm lực không nhỏ, Dương Khai thiện tinh kiệt lự, dốc hết tâm huyết, mỗi lần phá một cửa ải khó, tạo nghệ trên Không Gian Chi Đạo càng tiến một phần.
Nhưng mặc kệ có thích thú cỡ nào, buồn tẻ sống một mình qua ngày như vậy, cũng làm cho người rất cảm thấy áp lực, tịch liêu không gì sánh được, nếu không có đầy đủ tâm tính kiên ổn, chỉ sợ muốn nổi điên.
Cho nên thỉnh thoảng, Dương Khai sẽ xuất quan nghỉ ngơi một hai, thả lỏng người, khổ nhàn kết hợp mới càng có hiệu suất.
Mỗi lần hắn xuất quan, kim giáp đại tướng chắc chắn sẽ trước tiên đến trước mặt hắn, đại khái là lo hắn có nhu cầu gì.
Nhưng người này thật sự là khúc gỗ, Dương Khai còn nhiều lần thử trò chuyện vài câu, đều không ngoại lệ, không được bất kỳ đáp lại nào.
Sau dần cũng không trông cậy hắn đáp lại mình, có đôi khi hào hứng, thuận miệng nói một mình vài câu, có đôi khi một mình trong Càn Khôn điện tiêu điều hành tẩu, kim giáp đại tướng nhắm mắt theo đuôi, tựa như nô bộc.
Còn có một số thời điểm, phân phó hắn đi tìm chút rượu ngon thức ăn ngon đến, tự ngồi tự uống.
Kim giáp đại tướng này cũng chưa từng có nửa lời oán giận, mặc kệ Dương Khai có nhu cầu gì, đều tận tâm tận lực thỏa mãn, ban đầu Dương Khai còn có chút tiếc nuối, cảm thấy có phải đã quá làm phiền người ta hay không, dần dần biến thành yên tâm thoải mái.
Lần này xuất quan, Dương Khai để hắn chuẩn bị một bàn thịt rượu.
Ngay phía trước Càn Khôn điện đại điện, Dương Khai tiện tay lấy một khối ụ đá rồi ngồi xuống, tự rót tự uống, kim giáp đại tướng đứng cách đó không xa, người thẳng tắp như thương, nhìn không chớp mắt.
Uống mấy ngụm rượu, Dương Khai hào hứng, lẩm bẩm: "Năm năm, tra được 1,135 chỗ sơ hở, hai năm thôi diễn, bây giờ mới tu bổ bảy chỗ mà thôi, tínhtheo tốc độ này, muốn hoàn toàn tu bổ đại trận nơi đây, không có trăm năm đều là hy vọng xa vời."
Trăm năm. . . Không dài cũng không ngắn, đối với phàm phu tục tử đủ để qua hết cả đời, còn đối với võ giả Khai Thiên cảnh, chỉ như một cái búng tay.
"Kim huynh!" Dương Khai ngẩng đầu nhìn kim giáp đại tướng kia, hắn cũng không biết người ta tên là gì, thuận miệng gọi một tiếng, người ta cũng không có gì dị nghị, mặc kệ hắn, "Chỉ sợ phải mệt nhọc ngươi ở chỗ này giúp ta nhiều năm, ngươi yên tâm, trăm năm
là tốc độ thôi diễn bình thường, chỗ thứ nhất ta bỏ ra thời gian nửa năm, chỗ thứ hai lại chỉ cần năm tháng, chỗ thứ ba bốn tháng, về sau khẳng định sẽ càng lúc càng nhanh, cố gắng cũng sẽ không mất bao nhiêu thời gian."
Kim huynh quả nhiên vẫn im miệng không nói, hoàn toàn như trước đây.
Dương Khai uống cạn bầu rượu kia, lúc này mới phủi mông đứng dậy, quay người vào trong đại điện: "Ta tiếp tục làm việc, ngươi nghỉ ngơi đi."
"Vì sao ngươi không đi mấy chỗ Càn Khôn điện khác?" Phía sau bỗng truyền tới một thanh âm xa lạ.
Dương Khai quay đầu, cực kỳ ngạc nhiên nhìn thẳng kim giáp đại tướng, trên dưới xem kĩ, tròng mắt đều trợn lồi cả ra.
Một hồi lâu, mới nhịn không được cười lên: "Nguyên lai không phải Kim huynh, là Kim sư tỷ!"
Cho đến hôm nay kim giáp đại tướng này mở miệng, Dương Khai mới biết đây không phải nam tử như mình luôn nghĩ, mà là nữ nhân, mà lại thanh âm thanh thúy êm tai, cực kỳ êm tai, rất ngon.
Nữ nhân có một ưm ưm tốt như thế, dáng dấp tất nhiên sẽ không kém :D.
Kinh ngạc được một lát, Dương Khai chậm rãi lắc đầu: "Ta biết ý của sư tỷ, 3000 thế giới, có mấy chỗ Càn Khôn điện bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, không thể sử dụng nữa, nhưng mấy chỗ Càn Khôn điện tổn hại sẽ không hoàn toàn giống nhau, nếu ta đi mấy chỗ khác, nói không chừng hoàn toàn không cần hao tâm tổn trí phí sức thôi diễn."
"Nhưng nếu như vậy, sao ta không trực tiếp tìm một chỗ Càn Khôn điện hoàn hảo không chút tổn hại mà cẩn thận nghiên cứu? Kể từ đó, bất kỳ chỗ tổn hại nào đều có cái mà so sánh, có phương án giải quyết rõ ràng."
Kim sư tỷ không nói.
Dương Khai nói tiếp: "Sở dĩ không làm như vậy, là bởi vì nếu không tự hành thôi diễn là không có ý nghĩa, một vị bắt chước cổ nhân, là đi đường xưa, chính mình thôi diễn ra, mới thật sự là thuộc về mình." Hắn cúi đầu rất nhẹ một cái, ánh mắt vô ý thức liếc mắt nhì ngựcn Kim sư tỷ.
Cọ. . . Hàn quang lóe lên, phối kiếm bên hông Kim sư tỷ ra khỏi vỏ.
Dương Khai rụt cổ lại, lập tức chui vào trong Càn Khôn điện, giọng nói mờ mịt truyền ra: "Đa tạ sư tỷ chiêu đãi rượu ngon, lần sau xuất quan mong sư tỷ chuẩn bị cho ít thịt tươi."
Đại điện đóng lại, Dương Khai chột dạ, thầm nói nữ nhân này sao mà trực giác nhạy cảm như vậy, vừa rồi hắn nghĩ nữ nhân ngực to mà không có não, khiến nàng nổi sát cơ, nữ tử Đại Chiến Thiên thật là đáng sợ.
Thứ vừa Kim sư tỷ nói, hắn không phải là chưa từng nghĩ tới, nhưng mà lại bị bác bỏ ngay. Đi đường xưa của cổ nhân, xác thực đỡ tốn thời gian công sức, nhưng đối với sự tinh tiến trên Không Gian Chi Đạo của riêng hắn lại không có bao nhiêu lợi ích, nếu sớm nhìn được tất cả tinh diệu của Càn Khôn đại trận, chỉ có thể nói là lấy đá trên núi ngọc, nhưng nếu mình tự thôi diễn sơ hở trong đó, tự tạo dựng giải quyết chi pháp, vậy thu hoạch lấy được tất nhiên không nhỏ.
Nếu không có như vậy, Dương Khai há lại sẽ ở chỗ này chịu mệt nhọc.
Thêm nữa, chỗ sơ hở thứ nhất hắn tốn nửa năm mới thôi diễn ra giải quyết chi pháp, nhưng đến chỗ thứ ha lại chỉ cần năm tháng, chỗ thứ ba bốn tháng, vthời gian ề sau càng lúc càng ngắn, đến cuối cùng, rất nhiều sơ hở hắn chỉ cần nhìn trúng đã có phương án giải quyết.
Lại qua ba năm, hơn một ngàn chỗ sơ hở đã toàn bộ thôi diễn hoàn tất. Dương Khai ngồi ngay ngắn chỗ trung tâm Càn Khôn đại trận, thiên địa vĩ lực không ngừng kích động, cẩn thận cắt tỉa lại Càn
Khôn đại trận mà mình tạo dựng một lần, xác định không có vấn đề, lúc này mới xuất quan.
Kim sư tỷ như bình thường lách mình đến trước mặt hắn.
Dương Khai trông hơi có vẻ mỏi mệt, nhưng con ngươi lại thần thái sáng láng, đưa nàng một viên ngọc giản: "Làm phiền sư tỷ chuẩn bị vật liệu trong này."
Kim sư tỷ tiếp nhận, cũng không hỏi nhiều, quay người rời đi.
Mấy ngày sau, cũng không thấy Kim sư tỷ đâu, hiển nhiên là đang chuẩn bị những tài liệu kia.
Càn Khôn điện nơi đây mặc dù bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, không còn sử dụng được, nhưng lại có một chỗ Tinh Thị, mà vật liệu Dương Khai cần mặc dù quý giá, nhưng cũng không phải thứ gì quá mức trân quý, lấ nội tìnhy Đại Chiến Thiên, muốn tìm được cũng không cần quá lâu.
Nghỉ ngơi mấy ngày, khôi phục tinh thần, Dương Khai lách mình đi tới chỗ hư không, nhắm mắt ngưng thần, song quyền chầm chậm đảo ra. phía trước
Mười năm bế quan lĩnh hội trong Càn Khôn điện, tu bổ sơ hở Càn Khôn đại trận, để hắn phóng ra một bước dài trên Không Gian Pháp Tắc chi đạo.
Nhiều năm tu hành, Dương Khai phân pháp tắc chi đạo ra thập đại cấp độ, từ thấp tới cao, theo thứ tự là chạm đến da lông, sơ khuy môn đình, đăng đường nhập thất, xe nhẹ đường quen, dung hội quán thông, siêu quần bạt tụy, kỹ quan quần hùng, đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hóa, vang dội cổ kim!
Phân chia như vậy cực kỳ đối với võ giả tu hành cũng có một định vị rõ ràng, Dương Khai đã truyền loại phân chia này xuống Hư Không Địa cùng Lăng Tiêu cung.
Lúc trước nói về việc này với Từ Linh Công, Từ Linh Công đối với loại phân chia này cũng rất là tán thưởng, nói thẳng Dương Khai có hi vọng khai sáng một bộ hệ thống tu hành pháp tắc, nếu pháp này thật có thể phổ cập ra, nhất định công trạng lớn lao! Dương Khai cũng ổn thỏa lưu danh sử sách, về sau sẽ có người cầm bộ hệ thống này để so sánh tu hành, đều sẽ nghĩ đến người khai sáng nó!
Dựa theo hệ thống bộ tự hành này phân chia, dĩ vãng Không Gian Chi Đạo của Dương Khai chỉ là tầng thứ bảy, kỹ quan quần hùng, như vậy bây giờ đã mò tới bậc cửa tầng thứ tám, đăng phong tạo cực.
Cấp độ trên Không Gian Chi Đạo tăng lên, Dương Khai lại sinh ra một tia cảm ngộ mịt mờ.
Từng quyền đảo ra, Không Gian Pháp Tắc tràn ngập không ngớt, hư
không quanh thân đều biến hóa vặn vẹo.
Dương Khai cảm thấy mình giống như là bị vây trong kén nhộng, nếu có thể phá kén mà ra, đó chính là một tầng thiên địa khác, nhưng từ đầu đến cuối không đột phá nổi gông cùm xiềng xích kia, nên luôn bị đè nén đến cực điểm.
Một bóng người vàng óng chẳng biết lúc nào xuất hiện cách đó không xa, lẳng lặng nhìn qua động tác của hắn, nhìn từ vị trí ngoại nhân, động tác lúc này của hắn cực kì buồn cười buồn cười, một quyền lại một quyền, không có quy luật chút nào, lúc nhanh lúc chậm, tựa như lão nhân gia đang đánh quyền tu thân dưỡng tính, không có chút lực uy hiếp nào có thể nói.
Nhưng chính là từng quyền nhìn như không có chút lực uy hiếp nào đó, lại chấn động hư không, uy năng vô tận.
Kim sư tỷ quan sát hồi lâu, bỗng nhiên nhấc lên trường kích trong tay, thiên địa vĩ lực bừng bừng, thân hóa lưu quang, hung ác một kích đâm tới Dương Khai.
Xuất thủ không lưu tình chút nào, chân chính là toàn lực ứng phó, như muốn thừa dịp Dương Khai phân tâm mà giết hắn.
Thiên địa vĩ lực hung mãnh bành trướng, như biển cả bốc lên, Dương Khai chợt quay đầu, lấy song quyền kháng lại trường kích tập sát kia,
thôi động Tiểu Càn Khôn, thiên địa vĩ lực quanh quẩn song quyền.
Trong hư không vô thanh vô tức va chạm, hai bóng người giao thoa triền cmn miên, quần áo Dương Khai nhanh chóng rách rưới, trên áo giáp Kim sư tỷ ánh lửa văng khắp nơi.
Nữ tử này lại không có vẻ muốn dừng tay, giữa lúc quay người trường kích hóa thành kích ảnh, bao phủ Dương Khai, sát cơ tràn trề, hung ác không gì sánh được.
Dương Khai lại lui, song quyềnvẫn như vừa rồi vậy, lúc nhanh lúc chậm, nặng nhẹ không đồng nhất nện trên trường kích, hóa giải thế công lăng lệ của đối phương.
Hai bóng người hóa thành con quay, xoay tròn, chớp mắt đã bay ra khỏi ngàn vạn dặm, hai người cu ̃ng trong nháy mắt giao thủ vô số lần, đánh túi bụi.