Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4788: Đại Hoang Kinh



Công pháp đặc thù kia tên là Đại Hoang Kinh, mỗi một nhà động 

thiên phúc địa đều có, cho nên cũng không phải là thứ quá cơ mật. 

Nghe nói lúc ban đầu Đại Hoang Kinh được khắc trên một tấm bia đá to lớn, bị tiền bối của các đại động thiên phúc địa đoạt được. 

Nếu là người bình thường, thì tự nhiên là không có khả năng có cơ hội lĩnh hội Đại Hoang Kinh, nhưng Dương Khai khác với võ giả bình thường, trên danh nghĩa hắn là con rể của  m Dương Thiên, về mặt thân phận hắn là Đại Đế của Tinh Giới, bởi vì Tinh Giới có Thế Giới Thụ, cùng các đại động thiên phúc địa đều có thiên ti vạn lũ liên hệ, trước đó tại trong việc giải quyết mặc đồ của Lang Gia, hắn càng góp rất nhiều công sức. 

Mặc dù bây giờ Dương Khai chỉ là một vị lục phẩm nho nhỏ, nhưng hắn đã biết được và tham dự rất nhiều cơ mật của 3000 thế giới này. 

Cho nên theo Lý Nguyên Vọng, để Dương Khai quan sát Đại Hoang Kinh cũng không có vấn đề gì. 

Nhưng hắn có một yêu cầu, đó chính là mặc kệ Dương Khai tìm hiểu ra thứ gì từ trong Đại Hoang Kinh thì đều phải chia sẻ cho Lang Gia. 

Dương Khai tự nhiên là đồng ý. 

Hắn chỉ là muốn biết vì sao sau khi người tu hành Đại Hoang Kinh tấn thăng thượng phẩm Khai Thiên , tốc độ thời gian trôi qua trong tiểu thế giới của bọn họ sẽ gia tăng nhanh chóng như vậy, nếu thật là tìm hiểu ra thì hắn cũng không có gì phải giấu diếm. 

Nơi cất giữ Đại Hoang Kinh chính là cấm địa, xung quanh có rất nhiều cấm chế đại trận bao trùm, tại trong Lang Gia, ngoại trừ Thái Thượng cùng số ít mấy vị thất phẩm cao tầng, thì người khác tuyệt đối không được phép đặt chân. 

Lúc Lý Nguyên Vọng đem Dương Khai dẫn đến nơi này, Dương Khai lập tức thấy được 

một tấm bia đá to lớn, tấm bia đá kia có phong cách cổ xưa, vừa nhìn đã biết nó tồn tại từ thời xa xưa, trên tấm bia đá khắc lít nha lít nhít chữ nhỏ. 

"Lúc đầu Đại Hoang Kinh được phát hiện ở nơi nào đã không thể nào biết được, đây cũng không phải là bản gốc, là hàng giả mà tổ tông

nhái theo bản gốc, ngay cả kích thước lớn nhỏ của tấm bia đá cũng không khác nhau, chỉ vì để con cháu có thể lĩnh hội công pháp này tốt hơn. Chỉ tiếc qua nhiều năm như vậy, mặc dù các đại động thiên 

phúc địa có người tài ba xuất hiện lớp lớp, nhưng vẫn không tìm hiểu rõ ràng được huyền diệu của nó." 

Các đại động thiên phúc địa đều biết chỗ tốt cùng tai hại của việc tu hành Đại Hoang Kinh, nhưng vì sao lại như vậy, thì không ai hiểu được, cho nên trước đó Lý Nguyên Vọng mới có thể nói là bắt chước lời người khác. 

Dương Khai gật gật đầu, dời về ánh mắt phía nơi khác. 

Cách tấm bia đá Đại Hoang Kinh không xa, có một loạt nhà lá đặc biệt dễ thấy, không chỉ như thế, tại dưới tấm bia đá, càng là có mấy bóng người đang ngồi tĩnh tọa, tất cả đều ngẩng đầu nhìn chữ nhỏ trên tấm bia đá, bình tĩnh xuất thần. 

Trong mấy người này, có thanh niên, có thiếu niên, càng là có một đứa bé chỉ mới 10 tuổi. 

Nghe được động tĩnh, những người kia nhao nhao quay đầu trông lại, rồi đứng dậy, khom mình hành lễ: "Gặp qua chưởng giáo!" 

Lý Nguyên Vọng khẽ gật đầu, phất tay ra hiệu bọn hắn cứ tự nhiên, rồi mới đối Dương Khai giải thích nói: "Những người này chính là đệ

tử tu hành Đại Hoang Kinh của Lang Gia." 

Dương Khai hiểu rõ, tính toán đâu ra đấy nơi đây chỉ có năm người mà thôi, có thể thành công tấn thăng Khai Thiên hay không, có thể thành tựu thất phẩm hay không, có thể tại sau khi chết đem tiểu thế giới chuyển hóa thành Tiểu Nguyên giới hay không, đều là từng cửa ải to lớn, chỉ cần thất bại ở một cửa ải thì cố gắng mấy ngàn năm đều sẽ uổng phí. 

"Cho ngươi nửa năm thời gian, ngươi tự mình lĩnh hội đi, nửa năm sau ta lại đến đón ngươi!" Lý Nguyên Vọng nói ra. 

"Cảm ơn chưởng giáo!" Dương Khai ôm quyền. 

Dù sao nơi đây cũng là cấm địa Lang Gia, Lý Nguyên Vọng để hắn đến đây lĩnh hội Đại Hoang Kinh, cho ra nửa năm thời gian đã là cực hạn, không khả năng để hắn vẫn luôn ở lại nơi này. 

Giao phó xong với Dương Khai, Lý Nguyên Vọng rời đi. 

Dương Khai cất bước đi vào phía trước tấm bia đá kia, ngước đầu nhìn lên, đem từng chữ trên tấm bia đá khắc sâu vào trí nhớ . Không thể không nói, Đại Hoang Kinh đúng là một môn công pháp cực kỳ huyền diệu, mặc dù bây giờ Dương Khai chưa nếm thử tu hành, nhưng hắn hắn cũng đã phát hiện được ưu khuyết điểm của công pháp kia.

Lý Nguyên Vọng nói không sai, công pháp này chỉ thích hợp tu hành trong hoàn cảnh bốn bề yên tĩnh, võ giả tu hành Đại Hoang Kinh rất khó gặp được bình cảnh, chỉ cần làm từng bước, thì sẽ không có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, nhưng tai hại lớn nhất của công pháp này cũng ở chỗ này, đó chính là quá mức bình hòa. 

Cứ tu hành như vậy thì cho dù tu vi tăng lên, người tu luyện cũng sẽ không có bao nhiêu sức chiến đấu. 

Một khi tranh đấu cùng người có 

cảnh giới ngang nhau, người tu luyện Đại Hoang Kinh tất nhiên sẽ rơi vào thế hạ phong, đối với võ giả truy cầu Võ Đạo đỉnh phong mà nói, đây là tuyệt đối là việc không thể nào tiếp thu được. 

Không bảo vệ được tính mạng của mình, thì sao có thể tu hành đến cảnh giới cao hơn? 

Chẳng qua võ giả xuất thân từ động thiên phúc địa lại không cần lo lắng về việc này, bọn hắn tu hành quanh năm suốt tháng ở chỗ này, căn bản là không cần tham dự tranh đấu, sức chiến đấu thấp một chút cũng không sao. 

Nhưng Dương Khai nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn ra Đại Hoang Kinh cùng Thời Gian Chi Đạo có quan hệ gì, càng không hiểu vì sao sau khi võ giả tu hành công pháp này tấn thăng Khai Thiên cảnh, tốc

độ thời gian trôi qua trong tiểu thế giới của bọn họ lại tăng lên rất nhiều lần. 

Năm vị đệ tử Lang Gia tu hành ở đây không biết lai lịch của Dương Khai, nhưng bọn hắn đều là tận mắt nhìn thấy chưởng giáo Lý Nguyên Vọng đem người này đưa tới, trước đó, chưa từng có người nào có vinh hạnh đặc biệt này, lại thêm Dương Khai là Khai Thiên cảnh có nội tình hung hồn, năm vị đệ tử kia đại khái là đều cảm thấy Dương Khai cùng chính mình không phải người một đường, cho nên cũng không chủ động phản ứng hắn. 

Dương Khai cu ̃ng mặc kệ bọn hắn, trực tiếp tìm một vị trí dưới dưới tấm bia đá ngồi xuống, vừa quan sát vừa lĩnh hội của huyền diệu Đại Hoang Kinh. 

Thời gian nhoáng một cái, ba tháng đã trôi qua. 

Dương Khai đã có thể đọc ngược Đại Hoang Kinh trôi chảy, càng là thấm nhuần huyền diệu trong đó, nhưng hắn vẫn không phát hiện được nó cùng Thời Gian Chi Đạo có liên quan gì. 

Việc này khiến Dương Khai cực kỳ không hiểu, theo đạo lý mà nói, Đại Hoang Kinh có thể kiến cho sau khi người tu hành tấn thăng thất phẩm , tốc độ thời gian trôi qua trong tiểu thế giới của bản thân tăng lên rất nhiều, thì nó vốn nên cùng Thời Gian Chi Đạo có liên quan.

Hết lần này tới lần khác, hắn nhìn không ra mảy may. 

Như vậy chỉ có hai loại khả năng, một loại là tạo nghệ trên Thời Gian Chi Đạo của hắn không đủ, nhìn không ra, hai là chỉ từ văn tự trong công pháp này, thì vốn chính là nhìn không ra. 

Nếu muốn nghiệm chứng thì cũng chỉ có thể tự mình tu hành! 

Nhưng mà bây giờ Dương Khai đã là lục phẩm Khai Thiên, nào còn cơ hội làm lại từ đầu. Huống chi, cho dù có cơ hội này, Dương Khai cũng sẽ không thật sự đi tu hành Đại Hoang Kinh. 

Công pháp này hoàn toàn là một môn công pháp vì người khác làm áo cưới. 

Nhưng rất nhanh, Dương Khai liền khẽ động trong lòng. Có lẽ. . . không cần chính mình tu hành. 

Trong tiểu thế giới của Dương Khai, trước cửa Thất Tinh phường vô cùng náo nhiệt. 

Lại đến đại hội thu đồ đệ ba năm một lần của Thất Tinh phường, vô số thiếu niên nhiệt huyết từ trời nam biển bắc lao tới đến tận đây với hy vọng có thể gia nhập Thất Tinh phường. 

Bây giờ Thất Tinh phường đã không phải tiểu môn phái lưu lạc đến đây năm đó, trong toàn bộ đại lục Không Gian, thực lực tổng hợp của Thất Tinh phường cũng có thể xếp vào top ba, phường chủ

Thượng Quan Tích đã tấn thăng Đế Tôn năm ngoái, nếu như vẻn vẹn chỉ là một mình Thượng Quan Tích thì thực lực của Thất Tinh phường còn không tính cường đại, nhưng nghe đồn trong Thất Tinh phường, có một vị Thái Thượng trưởng lão có tu vi cao tới Đế Tôn tam trọng, đây mới là kinh khủng. 

Toàn bộ đại lục Không Gian có bao nhiêu Đế Tôn tam trọng a? 

Vị Thái Thượng trưởng lão tên là Dương Khai này cũng không phải là xuất thân từ Thất Tinh phường, nghe nói là trước kia hắn du lịch đến đây, rồi ở lại Thất Tinh phường đợi 

cơ duyên của mình, cho nên mới đảm nhiệm Thái Thượng của Thất Tinh phường, lúc trước có cường giả Đế Tôn nhị trọng làm càn ở trong Thất Tinh phường, vị Thái Thượng kia vừa ra, tên cường giả tên là Thẩm Hưng của Nam Đẩu Cung kia lập tức câm như ve sầu mùa đông. 

Rất nhiều môn phái nhỏ đều bóp cổ tay thở dài, vì sao vị cường giả này lại không đến nhà mình đến tìm kiếm cơ duyên, nếu là lúc trước hắn coi trọng tông môn nhà mình thì đâu còn có chuyện Thất Tinh phường? 

So với cảnh tượng náo nhiệt trước cửa, bầu không khí trong đại điện nghị sự có vẻ hơi sầu vân thảm vụ.

Bây giờ Thất Tinh phường có thể đứng trên đầu sóng ngọn gió, hoàn toàn là dựa vào Thái Thượng trưởng lão dốc hết sức chèo chống, mặc dù Thượng Quan Tích tấn thăng Đế Tôn, nhưng cũng chỉ là Đế Tôn nhất trọng mà thôi, hắn căn bản là đảm đương không nổi tên tuổi lớn như vậy của Thất Tinh phường. 

Nhưng mà Thái Thượng nhà mình đã mất tích rất nhiều năm! 

Ai cũng không biết Thái Thượng mất tích lúc nào, có một ngày Thượng Quan Tích tiến đến bái phỏng, thì thấy linh phong mà Thái Thượng ở đã không có một ai , ngay cả hai vị đệ tử của Thái Thượng cũng không thấy bóng dáng. 

Thượng Quan Tích thế nhưng là giật mình kêu lên, vốn cho rằng Thái Thượng chỉ là mang theo đệ tử đi ra ngoài du lịch, không bao lâu liền sẽ trở về, nhưng đợi nhiều năm như vậy, bọn hắn vẫn không thấy bóng dáng Thái Thượng, thậm chí bọn hắn cũng không thám thính đến nửa điểm manh mối liên quan tới Thái Thượng trên đại lục Không Gian. 

Thượng Quan Tích cảm thấy, Thái Thượng đã từ bỏ Thất Tinh phường, dù sao hắn vốn cũng không phải là người xuất thân từ Thất Tinh phường, năm đó hắn chỉ là đi ngang qua nơi đây , chờ đợi người hữu duyên mà thôi.

Đã đợi đến người hữu duyên, thì hắn còn ở lại Thất Tinh phường làm gì? 

Thượng Quan Tích không có gì oán hận, Thất Tinh phường có được thanh danh cùng địa vị hôm nay, là do Thái Thượng dốc hết sức chèo chống, hắn chỉ oán giận chính mình không có bản lĩnh, thủ hộ không nổi giang sơn mà Thái Thượng đánh xuống năm đó. 

Mặc dù bọn hắn đã sớm phong tỏa tin tức, nhưng trên đời này nào có bức tường không lọt gió? Bây giờ, trong thập đại tông môn đỉnh tiêm của đại lục Không Gian, đã có bảy tám ánh mắt đang nhìn chằm chằm Thất Tinh phường, bằng không thì lần đại hội thu đồ đệ này so có thể sẽ có nhiều Đế Tôn cảnh như vậy chạy tới xem lễ? 

Nói là xem lễ, nhưng thật ra là thăm dò, nếu Thất Tinh Phường không qua được một kiếp này, thì diệt môn là không đến nỗi, nhưng Thất Tinh phường nhất định sẽ tổn hao rất nhiều uy danh, đến lúc đó bọn hắn sẽ trở thành trò hề, về sau Thất Tinh Phường muốn thu được đệ tử giỏi thì sẽ rất khó khăn. 

Trong đại điện nghị sự, đám người đang bày mưu tính kế, mỗi người nói một kiểu, lại đều không có một ý kiến hay, đại hội thu đồ đệ sắp đến, là ngựa chết hay là lừa chết cũng nên kéo ra ngoài triển lãm một lần.

Thất Tinh phường căn bản là không có cách nào ẩn tàng tin tức Thái Thượng mất tích. 

Ngay lúc Thượng Quan Tích còn đang rầu thúi ruột, một bóng người vô cùng lo lắng xông vào đại điện, giống như sau mông hắn có cường giả truy sát vậy. 

Đám người quay đầu nhìn lại, thì thấy trưởng lão Quản Thiên Hành lảo đảo chạy vào, biểu lộ trên mặt cực kỳ cổ quái. 

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Thượng Quan Tích mở miệng hỏi. 

Tuy Quản Thiên Hành có tu vi Đạo Nguyên tầng ba, nhưng giờ phút này hắn rõ ràng là bởi vì việc nào đó mà nhận lấy xúc động cực lớn, thở không ra hơi, vừa mừng vừa sợ nói: "Thái Thượng. . ." 

Một tiếng soạt vang lên, tất cả mọi người đứng lên, Thượng Quan Tích run giọng nói: "Có tin tức của Thái Thượng sao?" 

Bọn hắn tìm kiếm nhiều năm như vậy mà cũng không có tin tức của Thái Thượng, hôm nay lại xuất hiện, cũng không biết là họa hay phúc. 

Quản Thiên Hành chỉ một ngón tay về phía sau: "Thái Thượng đang ngồi trên khán đài!" 

"Cái gì?" Thượng Quan Tích đơn giản là không thể tin vào tai của mình.

Hắn sửng sốt một lát, rồi vội vã bước ra ngoài, Quản Thiên Hành theo sát phía sau, nửa đường hai người nói chuyện vài câu, Thượng Quan Tích mới biết được, hôm nay Thái Thượng trưởng lão đã mất tích nhiều năm lại bỗng nhiên xuất hiện trên khán đài.