Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4878: Chủ Động Đưa Tới Cửa



Mà hai chi đội ngũ Tiểu Thạch tộc kia cùng Tiểu Thạch tộc bình thường có chỗ khác biệt rõ ràng, hình thể bọn hắn rõ ràng là lớn hơn tầm vài vòng, bộ dáng cũng càng thêm uy mãnh dữ tợn. 

Trên thân hai tên Tiểu Thạch tộc dẫn đầu, đều có một bóng người nho nhỏ đang đứng. 

"A, làm sao còn có hai đứa bé!" Lục Mộc Thần Quân ngạc nhiên kêu lên. 

Một trong hai đứa bé này bỗng nhiên ngẩng đầu hướng hắn nhìn thoáng qua, chỉ tùy ý thoáng nhìn nhưng lại khiến Lục Mộc Thần Quân như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắc, trong nháy mắt phía sau lưng hắn toát ra mồ hôi lạnh. 

Hoàng đại ca và Lam đại tỷ tự mình chỉ huy đội ngũ tinh nhuệ nhất của mình giết vào trong chiến trường, đánh ầm ầm thành một đoàn. 

Cũng may hai vị này chỉ điều quân khiển tướng, cũng không có ý tứ ra tay, nếu không lấy lực lượng của bọn hắn, e là trong khoảnh khắc cả tòa Linh Châu này sẽ hóa thành hư vô. 

Từng người Tiểu Thạch tộc vỡ nát ngã xuống, trên chiến trường khắp nơi đều có hòn đá vỡ vụn. Chiến đấu kết thúc rất nhanh, sau thời gian một nén nhang, đội ngũ còn sót lại của hai bên chầm chậm thu binh. 

Hoàng đại ca và Lam đại tỷ đều ở lại trên chiến trường. 

Hoàng đại ca bình tĩnh nhìn qua Lam đại tỷ, lộ vẻ kiêu căng: "Ngươi thua!" 

Lam đại tỷ lộ vẻ khinh thường: "Là ngươi thua!" 

Hoàng đại ca cười lạnh ba tiếng: "Mỗi lần ngươi đều hung hăng càn quấy như vậy là có ý gì? Tiểu Thạch tộc bên ngươi thương vong nhiều hơn bên ta ." 

Lam đại tỷ bĩu môi nói: "Nhưng là quân hộ vệ của ngươi đã bị ta phá tan, nếu tiếp tục đánh tiếp thì ngươi tất nhiên sẽ thua!" 

Hoàng đại ca lắc đầu: "Không có ích lợi gì, nếu đánh tiếp thì ngươi cũng không thắng được ta, coi như không có quân hộ vệ tinh nhuệ, ta cũng có thể đánh bại ngươi." 

"Đừng khoác lác!" Lam đại tỷ hướng Hoàng đại ca làm mặt quỷ:

"Quân hộ vệ đều đã không còn, ngươi lấy cái gì cùng ta đấu!" 

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, giống như giữa lẫn nhau có huyết hải thâm cừu không thể hóa giải, bỗng nhiên bọn hắn cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trời , đồng thanh nói: "Ngươi nói, người nào thắng?" 

Dương Khai tránh cũng không kịp. 

Trong lúc nhất thời hắn đau đầu không gì sánh được, lần trước hắn cho hai vị này bày trò, để lại Tiểu Thạch tộc cho bọn hắn bồi dưỡng công phạt, người thua phải thỏa mãn nguyện vọng làm ca ca hoặc là tỷ tỷ của người thắng. 

Bây giờ xem ra, hai vị này rất mê trò này, chơi quên cả trời đất, thời gian dài như vậy mà bọn hắn còn tràn đầy phấn khởi, nhưng bọn hắn lại không có tiêu chuẩn phân tích thắng bại. 

Lúc hai người tranh luận, Dương Khai đã có dự cảm chẳng lành, bây giờ quả nhiên là ứng nghiệm. 

Dương Khai kiên trì từ trên lâu thuyền bay xuống, cười chào hỏi: "Hoàng đại ca, Lam đại tỷ, chúng ta lại gặp mặt." 

Lục Mộc Thần Quân và Đại Dịch Thần Quân theo sát sau lưng Dương Khai, từng có trải qua vừa rồi, Lục Mộc đâu còn đoán không ra thân phận của hai người nhìn giống như trẻ con này, dù sao trong

Hỗn Loạn Tử Vực, sao có thể có hai đứa bé sống sót? 

Hắn vốn là rất khẩn trương trong lòng, nhưng bỗng nhiên nghe Dương Khai xưng hô như vậy, hắn không khỏi trợn to tròng mắt, khiếp sợ nhìn Dương Khai. 

Lần trước Đại Dịch Thần Quân đã khiếp sợ qua, cho nên lần này hắn thản nhiên như thường. 

Lục Mộc tiến lên một bước, cung cung kính kính hành lễ: " Lục Mộc của Kim Linh phúc địa, gặp qua hai vị tiền bối." 

Tuy hai vị này thoạt nhìn giống như là hai đứa bé, nhưng lại thật tiền bối trong tiền bối, coi như là nhân vật cấp bậc lão tổ của động thiên phúc địa cũng phải cung kính cúi đầu trước mặt bọn hắn. 

Hai người đều không để ý tới hắn, coi như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Dương Khai, giống như nhất định phải ép buộc Dương khai cho ra đáp án. 

Lục Mộc Thần Quân lập tức có chút xấu hổ. 

Dù sao hắn cũng là bát phẩm Khai Thiên, là Thái Thượng của động thiên phúc địa, đi tới chỗ nào mà không bị kính ngưỡng sùng bái? Bao nhiêu năm qua hắn chưa từng gặp phải tình huống này, trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm thế nào cho phải. 

Dương Khai thay hắn giải vây, lặng lẽ thọc hắn: "Cái gì tiền bối hay

không tiến bối, hô đại ca đại tỷ!" 

Lục Mộc trừng tròng mắt lớn hơn, kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Kha, ánh mắt kia như đang nói "Tốt như vậy sao". 

Mặc dù Dương Khai xưng hô người ta là Hoàng đại ca Lam đại tỷ, nhưng hắn cũng không dám lỗ mãng tại trước mặt hai vị này. Xưng hô không phân tôn ti như vậy, vạn nhất chọc giận người ta, thì toàn bộ Kim Linh phúc địa cũng đủ không cho người ta nhét kẽ răng. 

Lúc hắn còn đang do dự, Đại Dịch Thần Quân đã biết nghe lời phải, ôm quyền, hướng về phía Hoàng đại ca hô to: "Đại ca!" 

Hắn lại chuyển hướng Lam đại tỷ: "Đại tỷ!" 

Hoàng đại ca và Lam đại tỷ đều quay đầu nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, ánh mắt rất hiền lành, xem như bắt chuyện qua. 

Thật có thể? Lục Mộc đều sợ ngây người! Sống lâu như vậy, hắn còn chưa gặp qua chuyện kỳ lạ như vậy, hắn lập tức không do dự nữa, hô to đại ca đại tỷ với thái độ nhiệt tình, giọng nói thành khẩn, cuối cùng để hai vị này đối với hắn có một chút sắc mặt tốt. 

Lúc hắn đang cảm thấy an ủi, Dương Khai lại đem hắn và Đại Dịch Thần Quân bán đi: " Chiến cuộc của hai vị quá nóng bỏng, tiểu đệ thực sự là vụng về, nhìn không ra ai thắng ai thua, nếu không thì để cho hai người bọn họ nói một chút, thực lực của bọn họ so với tiểu

đệ lợi hại hơn nhiều lắm, tầm mắt cũng càng thêm cao minh." Nói xong hắn lui về phía sau một bước. 

Đại Dịch Thần Quân và Lục Mộc Thần Quân lập tức trở nên nổi bật , da mặt hai người đồng thời run rẩy. 

Hoàng đại ca và Lam đại tỷ dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bọn hắn, để cho hai người như mang gai sau lưng, cả người không được tự nhiên. 

"Nói đi, có phải ta thắng hay không?" Hoàng đại ca nhìn qua hai người hỏi, mặc dù giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng Lục Mộc và Đại Dịch đều loáng thoáng nghe được trong lời nói có ý uy hiếp, giống như nếu bọn hắn nói ra chữ "Không",thì không có cách nào còn sống nhìn thấy mặt trời ngày mai. 

"Là ta thắng đúng không? Các ngươi ở phía trên nhìn lâu như vậy, khẳng định đã nhìn ra." Lam đại tỷ không uy hiếp, nhưng ánh mắt của nàng lại rõ ràng là có chút không đúng. 

Mồ hôi lạnh từ trên lưng hai vị bát phẩm Thái Thượng chảy xuống, lần đầu tiên bọn hắn cảm thấy nhân sinh gian nan như vậy. 

Lục Mộc âm thầm ảo não, đợi ở trong Hắc Vực không tốt sao? Nhất định phải đi theo Dương Khai chạy đến đây làm gì? 

Bây giờ hai bên đều là nhân vật mà bọn hắn đắc tội không nổi, vô

luận nói như thế nào đều khó có khả năng có kết quả hoàn mỹ, nhưng không nói lại không được, hai đôi mắt kia nhìn chằm chằm, khiến Lục Mộc có áp lực như núi. 

Hắn lặng lẽ quay đầu liếc qua Đại Dịch Thần Quân, chỉ thấy trên trán lão bất tử này đã chảy ra mồ hôi, hắn lập tức cười thầm trong lòng, nguyên lai không phải một mình ta khẩn trương. 

Tâm tình Lục Mộc bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm không ít, hắn cân nhắc một chút, rồi mở miệng nói: "Vừa rồi hai vị dùng binh như thần, chỉ huy điều hành đâu vào đấy, am hiểu sâu quân trận sát phạt, để vãn. . . Tiểu đệ ta thật sự là bội phục sát đất!" 

Hắn quay đầu nhìn Đại Dịch Thần Quân một chút, cho hắn một ánh mắt. 

Đại Dịch Thần Quân ngầm hiểu, mở miệng nói tiếp: "Chẳng qua trận chiến này còn chưa kết thúc, cho nên đến cùng là ai thắng ai thua thì không có cách nào dễ dàng kết luận, trên chiến trường có rất nhiều yếu tố liên quan đến thắng bại, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, bất kỳ một chút biến cố nào đều có thể ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc, cho nên trong trận chiến này đến cùng là ai thắng ai thua thì thực sự là không dễ phân tích. . ."

Thấy hai vị trước mặt lộ vẻ không vui, Lục Mộc Thần Quân vội vàng đánh gãy lời nói của Đại Dịch: "Chẳng qua chỉ theo số lượng tướng sĩ dưới trướng hai vị bỏ mình đến xem thì ngược lại là cân sức ngang tài, cho nên theo ta thấy, trận chiến này. . . Ừm, xem như là ngang tay a?" 

Hắn cũng không dám nói quá vẹn toàn, không ngừng quan sát vẻ mặt của hai vị trước mặt, tùy thời chuẩn bị nói tiếp một câu nhưng là. .. 

Lúc này Đại Dịch Thần Quân gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng đúng đúng, ngang tay ngang tay!" 

Hoàng đại ca và Lam đại tỷ đều lâm vào trầm tư, đáp án này chắc chắn là không thể để cho bọn hắn hài lòng, nhưng cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, đối với hai người mà nói, chỉ cần không thua thì chính là thắng. 

Hoàng đại ca ngẩng đầu lên nói: "Vậy coi như ngang tay đi." Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lam đại tỷ với khí thế hùng hổ: "Lần tiếp theo ta nhất định sẽ đánh cho ngươi gọi ca ca!" 

Lam đại tỷ không cam lòng yếu thế: "Có bản lĩnh thì phóng ngựa tới, hỏi 30 triệu đại quân dưới trướng của ta xem bọn hắn có đáp ứng hay không!"

Hoàng đại ca cuống quít cười lạnh: "Rõ ràng chỉ có 18 triệu, mà lại nói thành 30 triệu, thật sự là ưa thích khoác lác!" 

Hai người lại bắt đầu cãi vã, Đại Dịch Thần Quân và Lục Mộc Thần Quân thở phào một hơi, vô duyên vô cớ sinh ra một loại cảm giác trốn qua một kiếp. 

Tiềng ồn ào bỗng nhiên ngừng lại, hai người cùng nhau quay đầu hướng Dương Khai nhìn lại, Hoàng đại ca nói: "Lần này ngươi mang tới không ít tên khốn làm cho người ta cảm thấy chán ghét!" 

Lần trước lúc phát hiện mặc chi lực, hai người cũng biểu hiện ra một loại cảm giác căm hận. 

Mặc dù bây giờ mấy ngàn mặc đồ trên lâu thuyền đều bị phong trấn lực lượng, nhưng Hoàng đại ca và Lam đại tỷ sao có thể không cảm giác được mặc chi lực ? 

Trên thực tế, lúc lâu thuyền mới vào Hỗn Loạn Tử Vực, hai vị này đã nhìn rõ hết thảy, chỉ là vừa rồi hai người bọn hắn quá chuyên tâm vào việc tranh luận thắng bại, cho nên trong lúc nhất thời bọn hắn cũng lười hỏi. 

Dương Khai tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Tiểu đệ chính là vì chuyện này mà đến, những người kia bị mặc chi lực ăn mòn, biến thành mặc đồ, bản thân bị lạc lối, còn xin mời hai vị ra tay giúp đỡ

sửa đổi tận gốc." 

Hoàng đại ca nhíu nhíu mày: "Đám người này cũng không ít." 

Dương Khai nói: "Trên đời này chỉ có hai vị mới có năng lực xua tan mặc chi lực, nếu hai vị không ra tay thì bọn hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!" 

Hoàng đại ca do dự một chút, bỗng nhiên hướng Lam đại tỷ nhìn lại, vừa vặn Lam đại tỷ cu ̃ng quay đầu nhìn tới. 

Bốn mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông. 

Sau đó Dương Khai và hai vị Thần Quân thấy hai người này ngồi xổm xuống, cúi đầu vào một chỗ, xì xào bàn tán. 

Hoàng đại ca nói: " Gần nhất ngươi có phát hiện một vấn đề hay không?" 

Lam đại tỷ nói: "Ngươi cũng phát hiện?" 

Hoàng đại ca gật gật đầu: " Tiểu Thạch tộc dưới trướng chúng ta càng ngày càng nhiều, chúng ta rất khó chỉ huy hết." 

"Đúng vậy a, bọn hắn quá ngu ngốc, có đôi khi căn bản là không biết chúng ta muốn bọn hắn làm cái gì." 

"Ai, Dương đệ đệ cũng đã nói, bọn hắn có linh trí không cao, lý giải không được mệnh lệnh quá phức tạp."

"Cho nên chúng ta cần một chút tướng lĩnh, nghe lệnh của chúng ta, dẫn đại quân chinh chiến!" 

"Đúng vậy đúng vậy. Trước đó ta đã từng nghĩ như vậy, thế nhưng là tìm không thấy." 

"Trước đó tìm không thấy, bây giờ không phải là có sao, mà lại còn là chủ động đưa tới cửa." 

Lúc nói chuyện, Hoàng đại ca và Lam đại tỷ cùng quay đầu hướng trên lâu thuyền nhìn lại, rồi lại nhìn hai người Lục Mộc Thần Quân và Đại Dịch Thần Quân một chút, ánh mắt bọn hắn có ý vị rất thâm trường. 

Da mặt hai vị Thần Quân co quắp một trận. 

Dương Khai cũng có biểu lộ cực kỳ cổ quái, nhắc nhở một câu: "Hoàng đại ca, Lam đại tỷ, lời các ngươi đang nói, chúng ta đều nghe được."