Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4885: Xâm Nhập Lồng Giam



Trong toàn bộ Hắc Vực đều trải rộng trận pháp, những trận pháp này và vô số quáng tinh kia cấu thành đại trận siêu cấp bao phủ toàn bộ Hắc Vực, hóa thành lồng giam, vẫn luôn cầm tù tên Mặc tộc kia từ thời kỳ Thượng Cổ. 

Mà trận pháp ở khu vực trung tâm thì không thể nghi ngờ là cực kỳ khẩn yếu cao thâm. Muốn tìm kiếm sơ hở của những trận pháp này để tìm ra một lộ tuyến an toàn tiến vào tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. 

Cũng may tên Mặc tộc kia từng đem Mặc Trùng từ bên trong đưa ra, việc này khiến cho cho rất nhiều đại sư Trận Đạo có thể tìm ra dấu vết. 

Có tiểu thế giới của Dương Khai bao phủ thủ hộ, bọn hắn hoàn toàn không cần quan tâm đến ảnh hưởng của đại trận siêu cấp, có bó lớn thời gian nghiên cứu. 

Hơn mười vị đại sư Trận Đạo thi triển thủ đoạn, mỗi ngày đều bận rộn, khi thì lâm vào trầm tư, khi thì thôi động bí thuật, dòm ngó huyền bí của trận pháp kia, khi thì hội tụ một chỗ, tranh luận không ngớt. 

Trong việc này, Dương Khai không giúp được gì, các bát phẩm Thái Thượng hộ tống bọn hắn đến đây cũng bất lực. 

Lúc rảnh rỗi, Dương Khai bắt đầu nghiên cứu thủ đoạn tịnh hóa mặc chi lực mà Hoàng đại ca và Lam đại tỷ ban cho mình, lúc Hoàng đại ca và Lam đại tỷ ban thưởng thủ đoạn này, Dương Khai cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ coi là bọn hắn ngại phiền phức cho nên để cho mình ra tay đem những mặc đồ kia sửa đổi tận gốc. 

Nhưng lúc hắn rời đi Hỗn Loạn Tử Vực, lời nói của Hoàng đại ca để hắn ý thức được, thủ đoạn này cũng không phải là chỉ có thể đơn thuần cứu vớt mặc đồ. 

Đối với Mặc tộc mà nói, thủ đoạn này cũng có thể là một đòn sát thủ! 

Nhưng muốn vận dụng thủ đoạn này lại có chút phiền phức, phải trước tiên thôn phệ năng lượng của hoàng tinh và lam tinh, đem  m Dương hợp hai làm một, mới có thể thi triển ra. 

Dương Khai không thiếu hoàng tinh và lam tinh, trong tiểu thế giới

của hắn chất đống vô số hoàng tinh lam tinh, có thể nói là nhiều vô số kể, nhưng cùng cường địch tranh đấu, thì bất kỳ một chút thời gian trì hoãn đều có thể là chênh lệch giữa sống và chết. 

Tiểu thế giới bị chính mình chưởng khống, hoàng tinh và lam tinh liền chứa đựng ở trong tiểu thế giới, hình như là không cần thiết đem chúng nó lấy ra từ trong tiểu thế giới, chộp vào trên tay thôn phệ năng lượng. 

Trực tiếp từ trong từ trong tiểu thế giới thôn phệ, có thể tiết kiệm không ít thời gian, cũng có thể xuất bất kỳ ý. 

Nghĩ tới chỗ này, Dương Khai lập tức bắt đầu nếm thử. 

Cho nên ở một đoạn thời gian rất dài sau đó, năm vị bát phẩm Thái Thượng đều có thể nhìn thấy, thỉnh thoảng trên tay trái hoặc tay phải Dương Khai lại hội tụ ra một đoàn lực lượng thuộc tính Dương hoặc là thuộc tính  m. 

Biết được Dương Khai đang nghiên cứu thủ đoạn tịnh hóa, bọn hắn đều không quấy rầy. 

Trọn vẹn hơn một tháng sau, hơn mười vị đại sư Trận Đạo mới có chút đầu mối, cuối cùng tìm ra được một lộ tuyến có thể tránh thoát đại trận, xâm nhập vào trong trung tâm Hắc Vực. 

" Trên lý luận, lộ tuyến này là có thể được, nhưng đến cùng có xúc

động đại trận nơi này hay không, thì chúng ta cũng nói không chính xác, trừ phi có người có thể đi đầu thăm dò." Loan Bạch Phượng phụ trách giải thích cho Dương Khai:" Trận pháp Thượng Cổ cùng trận pháp bây giờ có một ít khác biệt, lấy ánh mắt bây giờ đến xem, rất nhiều thủ đoạn bố trí khi đó hoàn toàn không thể hiểu thấu, cho nên ngươi phải cẩn thận, phát giác không đúng thì lập tức lui về." 

Dương Khai gật gật đầu: "Ta sẽ cẩn thận." 

Loan Bạch Phượng nhìn các đại sư Trận Đạo khác một chút rồi tiếp tục nói: "Sau khi ngươi chuẩn bị xong, chúng ta sẽ hợp lực vì ngươi mở ra lộ tuyến kia, chuyện còn lại thì phải dựa vào chính ngươi." 

"Ta không có gì phải chuẩn bị." Dương Khai nói xong rồi nhìn về phía bọn người Lục Mộc Thần Quân, khom người nói: "Chư vị tiền bối, vãn bối cũng nên đi." 

Lục Mộc tiến lên một bước nói: "Từ từ." 

Nói xong, hắn bỗng nhiên đưa ra một ngón tay hướng Dương Khai chỉ tới, chỗ đầu ngón tay kia chảy ra một giọt máu tươi đỏ thẫm, ẩn chứa năng lượng cực lớn. 

Đây rõ ràng là tinh huyết của hắn. 

Lúc chỉ tới, Lục Mộc nhẹ nhàng khẽ động ngón tay, tinh huyết nổ tung, hóa thành một ký hiệu huyền diệu, bay vào trong cơ thể

Dương Khai. 

Làm xong hết thảy, sắc mặt Lục Mộc Thần Quân hơi trắng bệch, hiển nhiên là hắn đã tiêu hao rất nhiều. 

Sau khi hắn làm xong, bốn vị bát phẩm Thái Thượng khác cũng đều làm như thế, mặc dù thủ đoạn có khác biệt, nhưng tất cả đều gieo một bí thuật thuộc về mình trên người Dương Khai. 

Dương Khai không phản kháng, lập tức cảm thấy mình giống như nhiều thêm năm tầng phòng hộ cường đại, trong lòng sáng tỏ, hắn ôm quyền nói: "Đa tạ chư vị tiền bối." 

Lục Mộc có chút suy yếu khoát khoát tay: "Không có gì có thể giúp ngươi, năm chiêu bí thuật này xuất từ tay năm người chúng ta, thời khắc nguy cấp, chúng co ́thể ngăn lại một kích toàn lực của năm người chúng ta." 

"Đầy đủ!" Dương Khai nói xong, quay đầu hướng Loan Bạch Phượng gật gật đầu. 

Loan Bạch Phượng hiểu ý, tiến lên một bước, cùng với những đại sư Trận Đạo khác thi pháp, từng mảnh trận bài bị đánh vào không gian, theo đám người biến hóa pháp quyết, không gian phía trước đột nhiên phát sinh gợn sóng, một con đường phát ra ánh huỳnh quang hiện ra, giống như có thể thông hướng trung tâm lồng giam, con

đường phát ra ánh huỳnh quang kia giống như một chiếc cầu vồng, cực kỳ rõ ràng. 

Dương Khai hít sâu một hơi, lách mình đặt vào chân trên cầu ánh sáng, từng bước một đi hướng phía trước. 

Mới đi mấy bước, lúc quay đầu lại, hắn đã không thấy những bóng dáng người khác, trong không gian trống trải cô tịch, Dương Khai lập tức trở nên một thân một mình. 

Bên ngoài cầu ánh sáng, hình như có sát cơ hung mãnh ẩn giấu, sát cơ kia không thể nghi ngờ là uy năng của đại trận nơi đây, ngay cả thần niệm Dương Khai cũng không dám tuỳ tiện thả ra, e sợ cho phát động chuyện ngoài ý muốn. 

Từng bước một hướng phía trước bước đi, Dương Khai đi lại vững vàng. 

Cũng không biết đi được bao lâu, hắn lại không thể nhìn thấy cuối cùng. 

Bốn phía đều không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí Dương Khai có ảo giác mình đang dậm chân tại chỗ. 

Nhưng hắn biết mình tuyệt đối không phải dậm chân tại chỗ, sở dĩ có cảm giác như vậy, chỉ là bởi vì hắn bị trận pháp ảnh hưởng. 

Hắn tiếp tục tiến lên, sau một đoạn thời gian, dưới chân Dương Khai

bỗng nhiên không còn thứ gì, hắn giống như bước vào vực sâu không đáy, thân hình cấp tốc rơi xuống. 

Biến cố này khiến mặt hắn run lên, hắn vội vàng ổn định thân hình, cũng không biết vì sao cầu ánh sáng dưới chân lại thiếu một khối, vừa rồi hắn đúng là hoàn toàn không chú ý tới điểm này. 

Lúc ngẩng đầu nhìn lại, hắn thấy màu sắc của cầu ánh sáng đã ảm đạm, giống như nếu hắn đi xa thêm một chút, thì cầu ánh sáng này sẽ hoàn toàn biến mất. 

Sát cơ bỗng nhiên từ phía sau lưng cuốn tới, lông mao toàn thân Dương Khai dựng đứng, hắn quay đầu nhìn lại, không thấy gì, nhưng hắn lại có thể tinh tường cảm nhận được tử vong đang tiếp cận mình! 

Chuyện ngoài ý muốn vừa rồi hẳn là do hắn xúc động trận pháp. 

Chỉ do dự một chút, Dương Khai lập tức hướng phía trước vọt tới, lui lại sẽ chỉ rơi vào trong trận pháp, hướng phía trước tiến lên thì còn có một chút hi vọng sống. 

Sát cơ phía sau càng nồng đậm, cầu ánh sáng dưới chân càng ngày càng ảm đạm, tùy thời đều có thể biến mất. 

Giống như chỉ là trong nháy mắt, lại như là ngàn vạn năm, khi Dương Khai xông ra chỗ cầu ánh sáng kia bao trùm, cả người hắn lập tức

lâm vào trong bóng tối vô tận. 

Bên ngoài trung tâm lồng giam, sau khi Dương Khai rời đi, chư vị đại sư Trận Đạo đều đã bị năm vị bát phẩm Thái Thượng thu vào trong tiểu thế giới của mình, để tránh bọn hắn ngăn cản không nổi đại trận siêu cấp ảnh hưởng. 

Mặc dù đám Bát phẩm bọn họ cũng ngăn cản không nổi, nhưng tóm lại là có thể kiên trì lâu hơn một chút. 

Trong ánh mắt chăm chú của bọn hắn, bóng người Dương Khai dần dần biến mất ở trong cầu ánh sáng, một lúc sau, cầu ánh sáng sụp đổ, cùng lúc đó, trận pháp bên ngoài lồng giam cũng cuồn cuộn lên, uy năng trận pháp kia rất cường đại cho dù các bát phẩm Thái Thượng cũng lập tức biến sắc. 

Biến cố này phát sinh rất nhanh, kết thúc cũng nhanh. 

Lúc bọn hắn do dự có nên lui lại, để tránh bị trận pháp liên lụy hay không, hết thảy lại bình tĩnh . 

Mấy người nhìn nhau, Lục Mộc Thần Quân càng là lộ vẻ âm trầm. 

Biến cố vừa rồi cũng không phải điềm lành, rõ ràng là Dương Khai đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ uy năng cường đại của trận pháp vừa rồi đến xem, nếu một lục phẩm như Dương Khai thật bị cuốn vào trong đó, thì tuyệt đối không có khả năng may mắn còn sống

sót. 

Bây giờ, bọn hắn thậm chí không có cách nào phán đoán, Dương Khai đến cùng là sống hay chết. 

Mấy người yên lặng quan sát, muốn tìm kiếm một chút dấu vết để lại. 

Bóng tối vô tận bao phủ, cảm giác băng lãnh, cô tịch xông lên đầu, cảm giác của Dương Khai trở nên mơ hồ, thậm chí hắn có một loại ảo giác muốn dung nhập vào bóng tối. 

Một ý chí rộng rãi, như Cự Long ngủ say, chầm chậm thức tỉnh, tràn ngập vô tận bóng tối, để hắn lâp tức cảnh giác. 

Ý chí này cho Dương Khai cảm giác rất quen thuộc, đây là ý chí của tên Mặc tộc kia! Mà nơi đây, chính là nơi tên Mặc tộc kia bị cầm tù. 

Nói cách khác, hắn thành công tiến đến. 

Dương Khai lập tức cẩn thủ tâm thần, tuy hắn có Thiên Địa Tuyền phong trấn Tiểu thế giới, không sợ mặc chi lực, nhưng thật đối mặt với một tên Mặc tộc, hắn cũng không biết chính mình có thể chống đỡ được lực lượng quỷ dị kia ăn mòn hay không. 

Cảm giác từ từ khôi phục, lúc này Dương Khai mới phát giác, nơi chính mình đang đặt chân bị mặc chi lực nồng đậm đến cực điểm bao vây, mặc chi lực kia tinh khiết nồng đậm, có tính ăn mòn cực

mạnh. 

Cũng may Tiểu thế giới của hắn rất kiên cố, ngoại lực bất xâm, nếu không thì hắn đã lập tức luân hãm. 

Dưới loại hoàn cảnh này, cho dù bát phẩm Khai Thiên như Lục Mộc Thần Quân tới đây, cũng không kiên trì được bao lâu. 

Không chỉ như thế, Dương Khai còn cảm giác trên người mình có thứ gì đang nhúc nhích leo lên. 

Ánh sáng cực nóng màu vàng và ánh sáng âm lãnh màu lam bỗng nhiên sáng lên, hai tay hắn hợp hai làm một, hai màu vàng xanh giao hội, hóa thành ánh sáng trắng tinh khiết. 

Vô tận màu mực giống như bầy rắn bị kinh hãi, điên cuồng lui tán, nơi ánh sáng trắng bao phủ, càng là truyền ra tiếng vang xoẹt xẹt, mặc chi lực lập tức bị tịnh hóa một mảng lớn. 

Nhưng giờ phút này ánh sáng trắng tinh khiết cũng chỉ có thể chiếu sáng phạm vi 10 trượng quanh người Dương Khai, bên ngoài phạm vi này vẫn là bóng tối nồng đậm. 

Dường như bị ánh sáng trắng tinh khiết kích thích, ý chí rộng rãi đang khôi phục kia đột nhiên giáng xuống vô tận lửa giận, Dương Khai tinh tường cảm nhận được trong ý chí đó truyền ra hơi thở hủy diệt vạn vật, khiến hắn ha ̃i hùng khiếp vía, hắn âm thầm thôi động

lực lượng của tiểu thế giới, để tùy thời đề phòng bất trắc. 

Nhưng hiển nhiên là hắn có chút lo ngại quá mức, mặc dù tên Mặc tộc kia tức giận tột đỉnh, nhưng cũng không có ý ra tay với hắn, khu vực biên giới của ánh sáng trắng tinh khiết, lực lượng giống như mực đậm rục rịch, mỗi một lần tiếp xúc, đều bị tịnh hóa thành hư vô. 

Dương Khai cũng rốt cục thấy rõ thứ gì đang nhúc nhích leo lên trên người mình. 

Đó đúng là từng con Mặc Trùng! 

Số lượng rất nhiều. 

Hắn vẫn luôn nghe mặc đồ nói, cho dù là đối với Mặc tộc mà nói, Mặc Trùng cũng là thứ cực kỳ trân quý, nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên là không phải như vậy. 

Dương Khai chỉ có thể suy đoán, mặc đồ muốn đem Mặc Trùng đưa ra ngoài, câ ̀n hao phí sức lực cực lớn, cho nên Mặc Trùng trong tay các mặc đồ mới cực kỳ thưa thớt. 

Nhưng đối với Mặc tộc mà nói, Mặc Trùng không thể nghi ngờ là không phải thứ gì trân quý. 

Mặc Trùng cũng ngăn cản không nổi ánh sáng trắng tinh khiết tịnh hóa, từng con Mặc trùng bốc lên hắc khí nồng đậm, hình thể cấp tốc co rút lại, rất nhanh đã hóa thành hư vô.