Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4971: Liên Thủ Giết Địch



Trong chớp nhoáng này, tim của nàng hầu như ngừng đập. 

Nếu Dương Khai chết ở chỗ này, vậy thì Nhân tộc sẽ tổn thất rất lớn, mặc dù nàng muốn ra tay hỗ trợ, nhưng Dương Khai và vị nữ lãnh chúa kia giống như liền cùng một chỗ, quay cuồng dây dưa, nàng căn bản là không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể cấp tốc nhích tới gần. 

Tiếng long ngâm cao vút bỗng nhiên vang vọng đất trời, trong tầm mắt Phùng Anh, trên người Dương Khai bỗng nhiên phun trào long mạch chi lực, sau đó toàn bộ đầu của hắn hóa thành một cái đầu rồng cực lớn, trên trán sinh ra sừng rồng, dưới hàm có râu rồng tung bay. 

Mặc dù đầu hắn hóa thành đầu rồng, nhưng thân thể lại vẫn là nhân loại, nhìn cực kỳ cổ quái. 

Đầu rồng xoay chuyển, mở miệng ra to như chậu máu, hung hăng cắn vào cái cổ thon dài của vị nữ lãnh chúa kia. 

Lấy đạo của người trả lại cho người! 

Phùng Anh chạy vội đến, nhìn thấy cảnh này, giật giật khóe mắt, cảnh tượng đó rất quái dị, Dương Khai và nữ lãnh chúa kia giống như đang đan chéo cổ hôn nhau, có vẻ như tình nồng ý mật, nhưng trên thực tế lại là sát cơ thay nhau nổi lên, lẫn nhau đều hận không thể đem đối phương nuốt vào trong bụng. 

Tiếng long ngâm kéo dài, tiếng hét thảm liên miên, máu tươi phun ra ngoài. 

Chỉ giằng co ngắn ngủi trong chốc lát, đầu rồng cực lớn kia bỗng nhiên bỗng nhiên nửa về sau, trong miệng rồng có một cái đầu lâu bị kéo rời thân thể, trên dung nhan yêu dã kia tràn đầy vẻ chấn kinh và không dám tin, hai con ngươi chớp chớp, sinh cơ cấp tốc tiêu tán. 

Thân thể không đầu có máu tươi màu mực phun ra như suối nước. 

Một tiếng động vang lên, đầu lâu trong miệng rồng bị trực tiếp bị cắn nát, cùng lúc đó, lực lượng cuồng bạo trong thân thể vị nữ lãnh chúa kia bỗng nhiên nổ tung . 

Sau khi phun ra vật dơ bẩn trong miệng, Dương Khai ngửa mặt lên trời phát ra tiếng long khiếu, trên chiến trường hỗn loạn, bóng

người sừng sững giữa không trung này khiến vô số Mặc tộc sợ hãi, không người dám tới gần. 

Trận chiến đấu với vị nữ lãnh chúa này đúng là rất hung hiểm, nhưng lúc đầu nàng quá mức xem nhẹ Dương Khai, cho hắn cơ hội ra tay, sau đó nàng lại bị khí thế của hắn chấn nhiếp, mặc dù trong thời khắc sống còn, nàng anh dũng liều mạng phản kháng, nhưng lẫn nhau đã dây dưa ôm chặt, nàng chỉ có thể phản kháng với cường độ cực kỳ có hạn, cuối cùng nàng vẫn thân tử đạo tiêu. 

Còn có một người đang cấp tốc chạy tới, bỗng nhiên, Dương Khai quay người, đấm ra một quyền. 

Phùng Anh quá sợ hãi, vội vàng tung ra một mảnh kiếm mạc, ngăn lại một kích cuồng bạo này, thấp giọng hô: "Dương Khai!" 

Dương Khai thu quyền, yên lặng nhìn qua nàng, trong mắt có màu đỏ hồng lấp lóe, ý thức cuồng bạo dần dần khôi phục lại bình tĩnh, hắn hướng Phùng Anh gật gật đầu, đầu rồng to lớn cũng khôi phục nguyên hình. 

Phùng Anh nhìn qua cái cổ của hắn, hít vào một ngụm khí lạnh, có thể thấy rõ ràng cổ của hắn có một mảnh thịt bị cắn xuống, vị nữ lãnh chúa kia hầu như đã đem toàn bộ cổ của Dương Khai cắn đứt, có thể thấy được trong thời khắc sống còn, nàng đã bộc phát ra sức

lực lớn đến cỡ nào. Phùng Anh không khỏi hoảng sợ một trận, nếu vừa rồi Dương Khai ứng đối trễ hơn thì e là lúc này nàng chạy tới cũng chỉ có thể nhặt xác cho hắn. 

Chẳng qua kết quả coi như là may mắn, mặc dù Dương Khai bị thương không nhẹ, nhưng trên thực tế cũng chỉ là vết thương da thịt, hắn là lục phẩm Khai Thiên, thương thế như vậy cũng không đáng lo ngại. 

"Tỉnh táo lại chưa?" Phùng Anh hỏi. 

Dương Khai là lục phẩm, một mình đánh giết một vị lãnh chúa Mặc tộc, chiến tích như vậy đủ để kiêu ngạo, nhưng Phùng Anh cũng cảm giác được, trong trận chiến sinh tử kia, Dương Khai đã chiến đấu đến điên cuồng, nếu không thì hắn không đến mức vung tay đấm nàng một quyền lúc nàng đến gần. 

Dương Khai gật gật đầu, hơi có chút áy náy. 

Lúc này, Phùng Anh mới nói: "Quân đoàn trưởng ra lệnh cho ngươi mau trở về trong quan, không được sai sót!" 

Dương Khai lấp lóe ánh mắt: "Ta là Nhân tộc!" Ngụ ý là trên chiến trường hai tộc, hắn cũng muốn ra một phần lực. 

Phùng Anh cắn răng, nghiêm túc nói: "Trên chiến trường, quân lệnh như núi, người kháng mệnh không tuân theo, giết không tha, Dương

Khai, đừng để ta khó xử!" 

Nàng tới đây chính là muốn đem Dương Khai mang về, mặc dù nàng cu ̃ng biết rõ Dương Khai đến chiến trường đến cùng là vì cái gì, nhưng chuyện tấn thăng thất phẩm không vội vã nhất thời, nếu so sánh thì, Dương Khai an toàn mới là trọng yếu nhất, nếu Dương Khai khăng khăng không trở về thì nàng thật đúng là không biết nên làm thế nào, ngoài miệng nàng nói giết không tha, nhưng chẳng lẽ nàng còn thật có thể ra tay với Dương Khai hay sao? 

Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Sư thúc không cần khó xử, ta tạm thời không tính là người của Bích Lạc quan, quân đoàn trưởng còn không có cách nào ước thúc ta." 

Phùng Anh nghe vậy khẽ giật mình, suy nghĩ kỹ một chút mà nói, tạm thời Dương Khai thật đúng là không tính la ̀người Bích Lạc quan, mặc dù hắn chờ đợi ở trong Bích Lạc quan một đoạn thời gian, nhưng lúc hắn tới, Bích Lạc quan đang ở vào trong chiến sự, căn bản là chưa kịp cho hắn đăng ký tạo sách, cũng không phân phối cho hắn bất kỳ chức vụ nào. 

Hắn nhất định phải nói như vậy, Phùng Anh cũng không thể nào cãi lại. 

Trong lúc nàng còn đang ngây người, Dương Khai đã lách mình đi

thẳng đến chiến trường của thất phẩm Khai Thiên và lãnh chúa Mặc tộc. 

Phùng Anh rất khẩn trương, vội vàng đuổi theo, cùng hắn sánh vai mà đi, tận tình khuyên bảo: "Dương Khai, lấy đại cục làm trọng." 

Dương Khai thản nhiên nói: "Ta chi là lục phẩm Khai Thiên, không biết cái gì là đại cục, ta chỉ biết ta có thực lực đồ sát mặc tộc, an ổn núp ở phía sau khiến ta ái ngại." 

Dứt lời, hắn đã cùng một vị lãnh chúa Mặc tộc giao thủ. 

Vị lãnh chúa Mặc tộc này vốn đang cùng một vị đồng bạn khác vây công lão giả choai choai kia, giờ phút này Dương Khai dẫn dắt hắn rời đi, lập tức khiến áp lực của lão giả choai choai kia giảm nhiều, lão giả kia vô cùng cảm kích trong lòng. 

Thấy Dương Khai khó chơi như vậy, chiến trường hỗn loạn cũng không phải là nơi thuyết phục, Phùng Anh cắn răng một cái, dùng ngón tay chỉ vào thân kiếm , quát khẽ: "Vạn Kiếm Long Tôn!" 

Lúc tiếng kiếm tranh minh vang lên, hàng ngàn hàng vạn kiếm mang ở sau lưng nàng nổi lên, từng đạo kiếm mang kia ngưng tụ như thật, phun trào kiếm khí, kiếm mang cấp tốc hướng nàng tụ lại, lập tức tạo thành một con Kiếm Long dài mấy trăm trượng, mà bản thân Phùng Anh thì hoàn mỹ giấu ở trong đầu của Kiếm Long.

Tiếng long ngâm vang lên, Kiếm Long to lớn thẳng hướng Dương Khai và lãnh chúa Mặc tộc kia vồ giết tới. 

Vị lãnh chúa Mặc tộc đang cùng Dương Khai giao đấu thấy thế quá sợ hãi, Nhân tộc đối với Mặc tộc hiểu ro ̃không ít, Mặc tộc đối với Nhân tộc cũng có hiểu biết, hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra con Kiếm Long này chính là thần thông pháp tướng của cường giả Nhân tộc, nào dám đối diện phong mang. 

Lúc này, hắn cùng Dương Khai đối bính một kích rồi lập tức muốn bỏ chạy, nhưng mà Dương Khai sao có thể để hắn được như ước nguyện, lập tức thi triển ra Không Gian Pháp Tắc, giam cầm thiên địa. 

Bóng người của lãnh chúa Mặc tộc kia bỗng nhiên cứng đờ, trơ mắt nhìn xem Kiếm Long mở ra miệng lớn có kiếm quang rét lạnh, đem chính mình nuốt vào trong bụng. 

Dương Khai cũng cùng nhau bị Kiếm Long nuốt vào, không có cách, hắn cách lãnh chúa Mặc tộc quá gần, Phùng Anh căn bản là không có cách nào tránh đi hắn, cũng không muốn tránh đi hắn. 

Vào trong bụng rồng, Dương Khai lập tức phát giác được bốn phía có sát cơ lạnh lẽo, từng đạo kiếm khí phun trào, nhưng những kiếm khí này không tạo thành nửa điểm tổn thương cho hắn.

Ngược lại là tên lãnh chúa Mặc tộc kia rú thảm không ngừng, có động tĩnh máu thịt bị cắt chém vang lên. 

Sau chốc lát, khí tức sinh mệnh của tên lãnh chúa Mặc tộc kia đã tàn lụi, hiển nhiên là hắn đã bị Phùng Anh xử lý, nhưng nàng vẫn không có dự định đem Dương Khai thả ra, Kiếm Long to lớn thay đổi thân hình, muốn hướng Bích Lạc quan bay đi. 

Dương Khai không muốn về Bích Lạc quan, vậy thì nàng cũng chỉ có thể cưỡng ép đem hắn mang về. 

Nhưng mà nàng vừa mới quay người muốn đi, đã lập tức biến sắc, chỉ vì nàng phát giác được Dương Khai đang mạnh mẽ đâm tới trong bụng Kiếm Long, muốn phá thể mà ra. 

Mặc dù Phùng Anh đã cực lực thu liễm kiếm khí của mình, nhưng Dương Khai vẫn bị cắt chém đến mình đầy thương tích, hắn không có nửa điểm ý tứ hỏa hiệp, khí thế trên người liên tục tăng lên, rất có ý tứ không phá long thân thì không bỏ qua. 

Phùng Anh nổi nóng, mặc dù nàng có thể đem Dương Khai vây ở trong long thân, nhưng nếu nàng làm như vậy tiếp, thì sẽ là kết quả lưỡng bại câu thương. 

Sau khi suy nghĩ một chút, nàng để long thân chủ động mở ra một cánh cửa, trong chớp mắt tiếp theo, Dương Khai lách mình mà ra.

"Tiểu tử thúi, ngươi làm gì?" Phùng Anh rất phẫn nộ. 

Toàn thân Dương Khai đẫm máu, hắn nhếch miệng cười nói: "Chúng ta phối hợp không tệ, liên thủ giết địch như thế nào?" 

Phùng Anh lấp lóe ánh mắt: "Ngươi muốn cùng ta liên thủ?" 

Dương Khai gật đầu nói: "Ta có thủ đoạn giam cầm, ngươi có lực lượng diệt địch, chúng ta liên thủ với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh!" 

Phùng Anh dò xét toàn thân hắn một chút, suy nghĩ chập trùng: "Không có ý khác?" 

Dương Khai thản nhiên nói: "Ngươi cũng đã tới, ta còn có thể có ý nghĩ gì?" 

Thấy hắn lộ vẻ thành khẩn, Phùng Anh khẽ gật đầu: "Chỉ hy vọng như thế." 

Cưỡng ép đem Dương Khai mang về là không thực tế, nếu hắn một lòng muốn ở lại chiến trường, thì nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể thủ hộ bên cạnh hắn, nếu bị động như vậy, thì còn không bằng thuận theo tâm ý của hắn, cùng hắn hợp tác giết địch. Xác thực như lời Dương Khai nói, Không Gian Pháp Tắc có lực giam cầm cực kỳ cường đại, lực sát thương của Vạn Kiếm Long Tôn càng là đáng sợ, nếu hai người liên thủ, vậy thì nhất định có thể đánh đâu

thắng đó, dưới vực chủ ai có thể địch lại? 

Đương nhiên, sở dĩ Phùng Anh sẽ đáp ứng Dương Khai, là còn có một tầng cân nhắc khác. 

Nhìn bộ dạng này của Dương Khai, hắn hình như là đã vứt bỏ mục đích mà hắn đến Mặc chi chiến trường. 

Hắn lặng lẽ chạy đến chiến trường, tuyệt đối là vì lĩnh hội thời cơ đột phá ở trong lằn ranh sinh tử, nhưng không khí của chiến trường đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, để hắn sa vào chiến đấu trong máu tươi và giết chóc, mà chính nàng tiến đến càng là khiến hắn cải biến dự tính ban đầu. 

Vô luận như thế nào, nếu hắn muốn chủ động liên thủ, thì Phùng Anh cảm thấy mình hẳn đều nên đáp ứng, kể từ đó, nàng có thể thủ hộ ở bên người Dương Khai, dùng hết khả năng che chở hắn. 

Nhưng thật làm như vậy, thì Dương Khai muốn lĩnh hội thời cơ tấn thăng ở lằn ranh sinh tử là không có cách nào thực hiện. 

Nàng tuyệt đối sẽ không để Dương Khai lâm vào nguy hiểm, trừ phi có vực chủ ra tay với bọn họ, nhưng cấp Vực Chủ đều có đám bát phẩm Khai Thiên ứng đối, còn chưa tới phiên bọn họ đối phó. 

Cho nên Dương Khai mới nói, nàng đều tới, hắn còn có thể có ý nghĩ gì. Có ý tưởng cũng không có cách nào thực hiện, có một vị thất

phẩm đỉnh phong như Phùng Anh thủ hộ ở bên người, hắn căn bản là không có cách nào đem chính mình đặt ở trong lằn ranh sinh tử. 

Phùng Anh vừa dứt lời, Dương Khai đã lắc mình, đứng ở trên đầu rồng. 

Kiếm Long lập tức lắc đầu vẫy đuôi, va vào trong đại quân Mặc tộc, những nơi đi qua, kiếm mang lấp lóe, nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu, hai người có mục tiêu minh xác, đó là những lãnh chúa Mặc tộc, dọc theo đường giết chết Mặc tộc chi là thuận tay mà làm. 

Sau một lát, Kiếm Long đã trùng sát đến gần một chiếc lâu thuyền của Nhân tộc, giờ khắc này, chiếc lâu thuyền này đang bị hai vị lãnh chúa Mặc tộc vây công, mỗi một chiếc bí bảo lâu thuyền, Nhân tộc đều phải hao tốn công sức và tài lực to lớn mới chế tạo được, phía trên có rất nhiều cấm chế kiên cố không gì sánh được, võ giả trên thuyền càng là có số lượng không ít, cho nên mặc dù bị hai vị lãnh chúa vây công, nhưng trong lúc nhất thời chiếc lâu thuyền này vẫn có thể ứng đối, thậm chí còn có dư lực thu hoạch sinh mệnh của địch nhân trong đại quân Mặc tộc.