Kiếm Long còn chưa giết tới, hai tên lãnh chúa kia đã có phát giác, một tên lãnh chúa có thân hình to lớn cất bước hướng bên này nghênh đón, muốn chặn đường.
Thân hình hắn mới vừa động, một bóng người đã như quỷ mị chặn lại đường đi của hắn lại.
Tên lãnh chúa Mặc tộc còn đang nao nao, Dương Khai đã đưa tay hướng hắn vỗ xuống. Trong chớp mắt tiếp theo, hắn thôi động Không Gian Pháp Tắc, ngưng kết không gian.
Trong nháy mắt, thân hình khổng lồ có chút cứng ngắc, Kiếm Long lập tức giết tới, mở ra miệng lớn lạnh lẽo, đem tên lãnh chúa này nuốt vào trong bụng.
Cùng lúc đó, tam quân Đông Nam Bắc co vào phòng tuyến, đối mặt với đại quân Mặc tộc tấn công mạnh, liên tục lùi về phía sau, tựa
lưng vào Bích Lạc quan nghiêm phòng tử thủ.
Không có cách, nguyên bản trận tuyến tam quân còn coi như vững chắc, có thể cùng đại quân Mặc tộc liều mạng lực lượng ngang nhau, thậm chí còn chiếm thượng phong ở một mức độ nào đó, giết cho bên Mặc tộc không ngừng kêu khổ.
Nhưng mà Dương Khai vụng trộm chạy ra Bích Lạc quan, vì mau chóng đem hắn cứu viện trở về, Chung Lương không tiếc mặt mũi mượn binh của tam quân Đông Nam Bắc, ba vị quân đoàn trưởng Đinh Diệu, Lương Ngọc Long, Thân Đồ Mặc cũng biết tầm quan trọng của Dương Khai, căn bản là chưa cân nhắc, đã chia binh mà đi.
Bên Nhân tộc vừa chia binh, tự nhiên là chỉ có thể co vào phòng tuyến, nếu không thì chính là bị đánh.
Trong tam quân, các cường giả Nhân tộc bị đè nén không gì sánh được, đại đa số người đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết tộc nhân bên mình lập tức thiếu đi thật nhiều, bây giờ đối mặt với đại quân Mặc tộc tấn công mạnh, bọn hắn chỉ có thể phòng thủ, căn bản là không dám tùy ý nghênh kích.
Nhưng thế cục như thế này căn bản là không kiên trì được thời gian quá dài, có lẽ một ngày, có lẽ mấy ngày, phòng tuyến nhất định sẽ bị công phá, đến lúc đó đại quân Mặc tộc binh lâm dưới thành, mặc dù
Nhân tộc ỷ vào uy lực của Bích Lạc quan, trong thơ ̀i gian ngắn Mặc tộc không có cách nào công phá quan ải, nhưng đến thời điểm đó, tử thương nhất định là khó tránh khỏi, một khi phát sinh chuyện này, sau trận chiến này, Nhân tộc ở Bích Lạc quan sẽ nguyên khí đại thương.
Quân đoàn trưởng của tam quân tái xanh mặt, đem Dương Khai mắng máu chó xối đầu, nghĩ thầm tiểu tử này quá không để ý đại thể, chiến trường sao có thể là nơi tùy tâm sở dục, nếu thật sự có thể đem hắn mang về trong quan, nhất định phải chặt chẽ trông giữ, tuyệt đối không thể để cho hắn tùy tiện chạy lên chiến trường.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, viện binh tam quân lập tức lui về Bích Lạc quan, ở trên quảng trường trung ương tu chỉnh một lát, tụ tập binh lực, ầm ầm hướng phòng tuyến Tây Quân xuất phát.
Một lát sau, bảy, tám ngàn Nhân tộc Khai Thiên cảnh ngự sử lấy các loại bí bảo xông ra từ phòng tuyến Tây Quân, thẳng hướng trận doanh Mặc tộc.
Trong khoảnh khắc Mặc tộc binh bại như núi đổ.
Trước đó, Mặc tộc vốn có thể cùng Tây Quân đánh ngươi tới ta đi, nhưng giờ khắc này bỗng nhiên có số lượng viện binh khổng lồ đến, hầu như tương đương với có thêm một quân đoàn Tây Quân nữa đến
chiến tuyến, Mặc tộc sao có thể cản được? Từng vị lãnh chúa Mặc tộc bị giết, ngay cả vực chủ đều vẫn lạc không ít, đại quân Mặc tộc như rắn mất đầu , lâm vào hỗn loạn, bên Nhân tộc thấy thế, đương nhiên là sẽ không bỏ lỡ cơ hội đánh chó mù đường.
Trên tường thành, Chung Lương chắp hai tay sau lưng, đứng sừng sững nhìn ra xa, thần sắc trong mắt chớp hiện không chừng.
Hắn đã nhận được tin tức mà Phùng Anh truyền đến từ chiến trường bên kia, mặc dù chiến trường nơi đó hỗn loạn hung hiểm, nhưng Phùng Anh dành thời gian truyền tới tin tức vẫn là không có vấn đề.
Nàng đã tìm được Dương Khai, nhưng Dương Khai không muốn trở về, nàng cu ̃ng không có cách nào cưỡng ép đem hắn mang về, mà lại hai người còn đang ở tuyến ngoài cùng chiến trường, bất cứ lúc
nào cũng sẽ cùng cường giả Mặc tộc kịch đấu, có chút sơ sẩy thì rất có thể có thể sẽ vạn kiếp bất phục.
Phùng Anh cũng đã nói, Dương Khai đã bỏ đi dự định lâm trận đột phá, giờ phút này hắn đang cùng nàng phối hợp giết địch, thu được chiến quả tương đối khá.
Phùng Anh đưa tin hỏi thăm, nàng nên làm cái gì, tiếp tục giết địch, hay là thuyết phục Dương Khai trở về.
Chung Lương chau mày, theo đạo lý mà nói, Dương Khai đã từ bỏ dự
định lâm trận đột phá, lại có Phùng Anh thủ hộ ở bên người, càng có Thiên Địa Tuyền trong người, không sợ mặc chi lực ăn mòn, ở trên chiến trường hẳn sẽ không có bao nhiêu nguy hiểm.
Dù sao đám vực chủ Mặc tộc tất nhiên là có đám bát phẩm Nhân tộc kiềm chế, vực chủ không đối với bọn hắn ra tay, bọn hắn bảo toàn tự thân là không có vấn đề.
Nhưng mọi chuyện đều có ngoài ý muốn, nhỡ may hai người này giết đến cao hứng, rơi vào trong bẫy rập, song quyền khó địch bốn tay.
Dương Khai thật sự là quá là quan trọng, không thể mạo hiểm được. Cho nên sau khi suy nghĩ một chút, Chung Lương nhắn lại tin tức, vô luận Phùng Anh suy nghĩ biện pháp gì, cũng đều phải thuyết phục Dương Khai trở lại trong Bích Lạc quan, nếu hắn không phối hợp thì coi như đánh gãy tay chân cũng phải đem hắn mang về.
Không đến thời gian một nén nhang, Phùng Anh lại đưa tin tới lần nữa, thuyết phục thất bại, Dương Khai kiên trì ở lại trên chiến trường ra một phần lực, đồng thời nói rõ, nếu Phùng Anh cùng hắn tới cứng, hắn sẽ lập tức thoát khỏi ánh mắt Phùng Anh, đồng thời sẽ biểu diễn ngay trước mặt Phùng Anh cái gì gọi là Không Gian Pháp Tắc vô tung vô ảnh.
Phùng Anh lại nói, mặc dù thực lực của nàng cao hơn Dương Khai
rất nhiều, nhưng nếu Dương Khai thật sự muốn chạy thì nàng ngăn không được.
"Đồ hỗn trướng!" Chung Lương nhịn không được mắng một tiếng, tiểu tử thúi này quá bướng bỉnh, chẳng lẽ hắn không biết chính mình rất trọng yếu sao?
Khuyên không đươc, cũng không cưỡng ép mang về được, vậy cũng chỉ có thể mau chóng đánh lui đại quân Mặc tộc. Lúc này, Chung Lương đưa tin cho các tổng trấn, muốn bọn hắn mau chóng giết địch, dùng hết khả năng đem đại quân Mặc tộc đánh tan.
Chỉ có như vậy, chiến sự mới có thể mau chóng kết thúc, đến lúc đó coi như Dương Khai không muốn trở về cũng phải trở về.
Bên Tây Quân hầu như đã tương đương với tổng binh lực của hai quân đoàn, Mặc tộc sao có thể chịu nổi, hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều có đại lượng Mặc tộc bị giết, khí tức sinh mệnh tàn lụi liên tiếp hiện ra trên chiến trường.
Sau gần nửa ngày về , đại quân Mặc tộc liên tục lùi lại, đã lùi hơn ba vạn dặm, đám cường giả Nhân tộc đuổi theo không bỏ, bày ra tư thế muốn đuổi tận giết tuyệt.
Phó quan có bộ dáng thiếu nữ bỗng nhiên lách mình mà đến, ôm quyền nói: "Đại nhân."
"Nói!" Chung Lương đưa ánh mắt nhìn chằm chằm biến hóa trên chiến trường, ẩn ẩn cảm giác chỉ cần tiếp tục thêm hơn nửa ngày, bên Tây Quân sẽ có thể quét sạch trận tuyến, đến lúc đó bọn hắn có thể thu binh, nghỉ ngơi dưỡng sức, ứng đối trận chiến tranh tiếp theo.
" Tam quân Đông Nam Bắc đưa tin, muốn chúng ta mau chóng làm việc, sau đó đem người của bọn hắn trả lại, tam quân sắp không chịu nổi."
Chung Lương quay đầu trông lại, rất chấn kinh: "Làm sao lại nhanh như vậy?"
Hắn từ tam quân mượn binh, cũng biết sẽ xuất hiện hậu quả như vậy, bởi vì phòng tuyến ở bốn phía Bích Lạc quan vốn đánh thật tốt, tam quân đột nhiên thiếu đi khoảng ba phần mười binh lực, nhất định sẽ chống đỡ không nổi. Bên Tây Quân chiếm ưu, tam quân đoàn khác sẽ phải đánh đổi khá nhiều, nhưng hắn không nghĩ tới lại nhanh như vậy, theo hắn tính ra, coi như tam quân nhịn không được, ít nhất cũng là chuyện mấy ngày sau.
Mấy ngày về sau, chiến sự ở chiến trường Tây Quân đã đều kết thúc, Dương Khai nhất định cũng đã trở về.
Lúc này mới bao lâu, mới hơn nửa ngày mà thôi.
Phó quan trả lời: " Bên Mặc tộc không biết lên cơn điên gì, không
tiếc trả giá lớn điên cuồng tiến công tam quân, không để ý tử thương."
Chung Lương nghe vậy, không khỏi lộ vẻ ngưng trọng, cử động lần này của Mặc tộc có chút khác thường, nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ thâm ý trong đó, cho nên không suy nghĩ thêm, ra lệnh nói: "Đưa tin qua, bảo bọn hắn vô luận như thế nào cũng phải kiên trì thêm nửa ngày nữa, tầm nửa ngày sau, ta sẽ tự mình đến trợ giúp bọn hắn!"
Phó quan gật đầu, cấp tốc thi hành mệnh lệnh.
Ở phòng tuyến của tam quân Đông Nam Bắc, ba người Đinh Diệu, Lương Ngọc Long và Thân Đồ Mặc nhận được tin tức trả lời, đều lập tức đem Chung Lương mắng máu chó xối đầu, trách cứ hắn không biết trông giữ, để Dương Khai chạy trốn náo ra nhiều chuyện như vậy.Sau đó bọn hắn đều điều binh khiển tướng, nghiêm phòng bố trí, thậm chí không tiếc tự mình lên trận cùng vực chủ Mặc tộc tranh đấu, vì phe mình kéo dài thời gian.
Ba vị quân đoàn trưởng tự mình xuất chiến xác thực là ủng hộ lòng người, mà lại trước đây đại quân Mặc tộc không tiếc trả giá lớn điên cuồng tấn công cũng làm cho đông đảo Mặc tộc tử thương, giờ phút này bên Mặc tộc rõ ràng là có chút kiệt sức, tiến thối mất thứ tự.
Trên phòng tuyến Tây Quân, đại quân Mặc tộc đã liên tục lùi lại, đã lui đến năm vạn dặm bên ngoài, ven đường đều là thi thể Mặc tộc, có thể thấy được trận chiến này Mặc tộc tổn thất rất thảm trọng.
Sau một lúc lâu, khi Tây Quân hát vang tiến mạnh, trước phòng tuyến Đông Quân, bỗng nhiên xuất hiện một màn cực kỳ cổ quái.
Không biết vì sao đại quân Mặc tộc đang tiến công phòng tuyến Đông Quân bỗng nhiên yên tĩnh lại, sau khi ngắn ngủi tập kết, bọn hắn thay đổi phương hướng, hướng sâu trong không gian bay đi.
Quân đoàn trưởng của Đông Quân là Đinh Diệu đứng ở trên tường thành nhìn xem một màn này, rất kinh ngạc, không hiểu rõ đang đánh thật tốt, đại quân Mặc tộc làm sao lại bỗng nhiên triệt binh.
Phó quan đứng ở bên cạnh hắn phấn chấn hô to: "Quân đoàn trưởng, Mặc tộc lui binh."
"Ta không mù, đương nhiên là nhìn thấy!" Đinh Diệu hừ một tiếng.
Vị phó quan kia ngượng ngùng cười một tiếng, không nhiều lời thêm nữa.
Một vị tổng trấn bị thương bên cạnh chau mày nói: " Bên Mặc tộc đang làm cái quỷ gì, quân đoàn trưởng, chúng ta muốn đuổi theo sao?"
Phó quan vội vàng ngăn cản: "Đại nhân, binh bất yếm trá, Mặc tộc có
lẽ là đang dẫn rắn ra hang."
Tổng trấn hơi lặng yên, đây cũng là điều mà hắn lo lắng, trước đó Mặc tộc cũng không phải là chưa từng làm chuyện này, nhìn như triệt binh, trên thực tế là đào cái hố, chờ Nhân tộc nhảy vào bên
trong, đến lúc đó thì không cần phải nhiều lời nữa, nếu đây thật là bẫy rập thì Nhân tộc không thể đuổi theo, nếu không thì sẽ mắc lừa.
Phó quan vừa dứt lời, bỗng nhiên nhận được đưa tin, vội vàng điều tra, sau chốc lát, hắn lộ vẻ cổ quái ngẩng đầu lên nói: "Quân đoàn trưởng, bên Nam Quân và Bắc Quân, Mặc tộc cu ̃ng triệt binh."
Đinh Diệu bỗng nhiên quay đầu: "Ở Nam bắc, Mặc tộc cũng triệt binh rồi?"
Phó quan vội vàng gật đầu: "Hai bên kia truyền đến tin tức, hỏi chúng ta, tình huống bên này như thế nào."
Đinh Diệu trợn tròn mắt, bên Đông Quân Mặc tộc triệt binh, bên Nam Quân và Bắc Quân thế mà cũng là như thế, Mặc tộc đang làm gì?
Chẳng qua mặc kệ Mặc tộc có ý đồ gì, đại quy mô triệt binh cùng một lúc ở ba mặt chiến tuyến, nhìn cũng không giống như âm mưu gì, loại âm mưu này thế nhưng là có nhất định nguy hiểm, tục ngữ nói binh bại như núi đổ, một khi bên Nhân tộc truy kích đảo loạn bố
trí của Mặc tộc, thì coi như thật sự có bẫy rập cũng có thể chuyển bình.
Cho nên sau khi hơi do dự, Đinh Diệu lập tức hét to một tiếng: "Toàn quân nghe lệnh, theo ta xuất quan giết địch!"
Phó quan kinh hãi, vội vàng khuyên can: "Quân đoàn trưởng, cẩn thận có bẫy. . . A!"
Một tiếng A cuối cùng là Đinh Diệu dùng một chân đem hắn đạp đến trên mặt đất: "Có bẫy cái rắm a, xảy ra chuyện gì lão tử phụ trách, đem quyết định của ta nói cho hai quân nam bắc, bảo Lương Ngọc Long và Thân Đồ Mặc nhìn xem mà xử lý!"
Hắn là quân đoàn trưởng Đông Quân, không có cách nào ra lệnh cho hai quân nam bắc, nhưng hắn tin tưởng Lương Ngọc Long và Thân Đồ Mặc có thể làm ra quyết định chính xác, dù sao mọi người đều đã cộng sự mấy ngàn gần vạn năm, ai còn không biết ai có bao nhiêu cân lượng.
Vừa dứt lời, Đinh Diệu dẫn đầu xông ra ngoài, rất nhiều cường giả Nhân tộc của Đông Quân nhao nhao đi theo, chỉ một thoáng, đại quân Nhân tộc trùng trùng điệp điệp xuất quan đuổi địch.