Dứt bỏ một bộ phận tiểu thế giới không chỉ vẻn vẹn mang đến vấn đề tiểu thế giới không hoàn chình mà còn là nội tình thiếu thốn ngã xuống.
Nếu Dương Khai làm như vậy khi vừa mới tấn thăng thất phẩm, thì rất có thể sẽ dẫn đến phẩm giai rơi xuống, từ thất phẩm ngã về lục phẩm.
Nhưng trước đó, hắn đã dùng qua một viên Thế Giới Quả thượng phẩm, hai năm này hắn lại liên tục luyện hóa mấy bô ̣tài nguyên thất phẩm, hắn đã có không ít nội tình thất phẩm, không có nguy cơ ngã xuống phẩm giai.
Nghĩ như thế, Bích Lạc quan ban thưởng cho hắn một viên Thế Giới Quả thượng phẩm, thứ nhất là bởi vì hắn có công lao không nhỏ, coi như ban thưởng, thứ hai cũng là vì giờ khắc này làm chuẩn bị.
Mà bọn họ thương thảo kéo dài hai năm mới khiến cho hắn dâng ra
Thiên Địa Tuyền, chắc là cũng có cân nhắc về phương diện này.
Điều khiến Dương Khai chú ý không phải là tiểu thế giới của mình khuyết tổn, mà là cây Thế Giới Thụ con có dị động.
Giờ này khắc này, trong tiểu thế giới, cây thế giới thụ đang rung động cộng hưởng, từng cỗ lực lượng huyền diệu mà mắt thường không có cách nào thấy rõ tràn ngập ra từ trong cây thế giới thụ kia, hướng nơi khuyết tổn của tiểu thế giới dũng mãnh lao tới.
Quá trình này hoàn toàn không bị Dương Khai khống chế, hắn cũng không biết đến cùng là như thế nào. Nhưng khi cây thế giới thụ con hiện ra lực lượng huyền diệu kia, hắn cảm thấy sự đau đớn rõ ràng là đạt được giảm bớt cực lớn, giống như hạn hán gặp mưa rào.
Không chỉ như thế, hắn còn có một loại cảm giác từ nơi sâu xa, dị thường bây gờ của thế giới thụ đối với mình rất có ích lợi!
Chỉ là cảm giác, không thể kết luận. Dương Khai không đem Huyền Tẫn Linh Quả ăn vào, để tránh cho Chung Lương lo lắng, hắn mở miệng nói: "Đại nhân không cần lo lắng, đệ tử không có gì đáng ngại."
Nói xong,hắn đứng dậy: "Đệ tử đi về trước, bế quan chữa trị tiểu thế giới có thể cần một chút thời gian."
Chung Lương thấy thế đương nhiên là sẽ không ngăn cản, gật đầu
nói: "Cũng tốt, nhưng ngươi phải nhớ kỹ sau khi trở về, tranh thủ thời gian đem Huyền Tẫn Linh Quả ăn vào."
"Vâng!" Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, thi lễ một cái rồi bay thẳng về trong quan, rất nhanh đã trở về chỗ ở.
Trong không gian, Chung Lương đưa mắt nhìn Dương Khai rời đi, rồi quay đầu vừa nhìn về phía Đinh Diệu.
Giờ này khắc này, Đinh Diệu đang phun trào thiên địa vĩ lực, thỉnh thoảng lại có từng đạo khí kình từ trong cơ thể hắn tràn ra, dung nhập vào trong không gian.
Chính như Dương Khai luyện hóa cây con của thế giới thụ, bây giờ hắn muốn luyện hóa Thiên Địa Tuyền thì không phải loại bỏ tạp chất thuộc về Dương Khai trước, bởi vì hắn đã đem một khối cương vực thuộc về tiểu thế giới của Dương Khai thôn phệ vào tiểu thế giới của mình.
Trong khối cương vực này tích chứa một bộ phận nội tình của Dương Khai, đối với hắn không có chút ích lợi nào, ngược lại còn có hại.
Nhưng hắn có tu vi cao hơn Dương Khai, mà lại khối cương vực bị Dương Khai dứt bỏ cũng không lớn, tạp chất tự nhiên là cũng không nhiều.
Chỉ mới qua mấy ngày, hắn đã xử lý thỏa đáng hết thảy, sau khi hắn mở mắt, khí tức giống như so trước đó càng thêm cô đọng.
Chung Lương thấy thế, mở lời chúc mừng: "Chúc mừng Đinh huynh, bây giờ đã đạt đượcThiên Địa Tuyền, có hi vọng tấn thăng chí cao!"
Đối với những bát phẩm như bọn hắn, chí cao tự nhiên chính là cửu phẩm.
Bích Lạc quan có hơn mười vị bát phẩm Khai Thiên, sở dĩ quyết định để Đinh Diệu tiếp nhận Thiên Địa Tuyền, không đơn thuần là bởi vì hắn có thực lực xuất chúng, mà càng là bởi vì lúc tấn thăng Khai Thiên, hắn chính là thất phẩm, bây giờ bát phẩm cũng không phải là cực hạn của hắn, trong lúc sinh thời, hắn có hi vọng tấn thăng đến cảnh giới cửu phẩm.
So sánh với nhau, mặc dù bọn người Chung Lương cũng đều có thực lực không tầm thường, nhưng đều đã hao hết tiềm lực, bát phẩm đỉnh phong là thành tựu tối cao mà bọn hắn có thê ̉đạt tới.
Đinh Diệu đã tấn thăng bát phẩm được mấy ngàn năm, đã chìm đắm ở cảnh giới này rât lâu, nhưng khoảng cách cửu phẩm vẫn còn có chút chênh lệch.
Nếu có thể được đến Thiên Địa Tuyền, không thể nghi ngờ là sẽ rút ngắn thời gian hắn dùng để thành tựu cửu phẩm.
Đinh Diệu nghe vậy, nói: "Muốn tấn thăng chí cao, ta còn phải rèn luyện rất nhiều, mọi nguòi đều biết, bây giờ ta đã được đến Thiên Địa Tuyền, cũng không thể uổng phí lòng tốt của tiểu tử kia."
Chung Lương lập tức có chút cảm giác xấu: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Đinh Diệu nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu tử kia đưa Thiên Địa Tuyền cho ta, ta đáp lễ cho hắn một món quà lớn!"
Nói xong, hắn lắc lư thân hình, hóa thành một vệt kim quang, trong nháy mắt đã đi xa.
Chung Lương đứng tại chỗ, sắc mặt biến đổi một trận, nhịn không được giẫm chân thóa mạ: "Mãng phu, mười phần là mãng phu!"
Tuy nói như vậy, nhưng hắn lại không đuổi theo, bởi vì hắn biết đuổi theo cũng vô dụng, Đinh Diệu đã có quyết định, hắn tuyệt đối không ngăn cản được, mà lại lấy thực lực của Đinh Diệu, việc này sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Trong mật thất, Dương Khai ngồi xếp bằng, vừa luyện hóa tài nguyên thất phẩm tu hành, vừa chú ý biến hóa trong tiểu thế giới.
Hắn vẫn chưa phục dụng Huyền Tẫn Linh Quả, bởi vì hắn muốn nhìn một chút, cây thế giới thụ con kia dị động sẽ mang đến cho tiểu thế giới của hắn ảnh hưởng gì.
Nếu phục dụng Huyền Tẫn Linh Quả, đợi tiểu thế giới tu bổ hoàn toàn, rất có khả năng dị thường của cây thế giới thụ kia sẽ biến mất không thấy gì nữa.
Theo thời gian trôi qua, tiểu thế giới biến hóa càng ngày càng rõ ràng, tiểu thế giới vốn bởi vì khuyết tổn mà dẫn đến không hoàn chỉnh, lại bắt đầu từ từ tự chữa trị.
Chuyện này khiến Dương Khai giật mình không nhỏ.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới biết được, dị động của cây thế giới thụ con đến cùng là sẽ mang đến kết qua ̉như thế nào.
Cây thế giới thụ này thế mà có thể chữa trị tiểu thế giới tổn hại! Nói cách khác, cho dù hắn không dùng Huyền Tẫn Linh Quả, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Cây con của Thế Giới Thụ thế mà còn có công hiệu này?
Tính cả hiệu quả tăng lên tốc độ tu hành mà hắn mới phát hiện gần đây, cây Thế Giới Thụ con này đã mang đến cho hắn tận năm loại chỗ tốt!
Nhưng là suy nghĩ cẩn thận, Thế Giới Thụ lấy thế giới làm tên, mặc dù hắn chỉ dung hợp một gốc cây con, nhưng đó cũng là Thế Giới Thụ. Tiểu thế giới cũng là một tòa thế giới, có cây thế giới thụ con ở đây, chỗ tổn hại sẽ từ từ tự chữa trị, lúc trước hắn tại gieo xuống cây
thế giới thụ con ở Tinh Giới, thế nhưng là trợ giúp Tinh Giới vốn sắp suy bại, sụp đổ ổn định lại.
Hơn nữa, tốc độ chữa trị này, giống như còn rất nhanh, không thể so với phục dụng Huyền Tẫn Linh Quả kém hơn bao nhiêu.
Chỗ tốt này của thế giới thụ đối với Dương Khai không có tác dụng nhiều lắm, bơi vì hắn sẽ không bị mặc chi lực ăn mòn, không cần phải dứt bỏ một bộ phận tiểu thế giới, nhưng bởi vậy tiết kiệm được một viên Huyền Tẫn Linh Quả lại là thật sự, tại trong quan thứ này vẫn luôn là cung không đủ cầu.
Về sau, hắn có thể đem Huyền Tẫn Linh Quả trả lại cho Chung Lương, đặt ở Chiến Bị điện để cho người khác cần hối đoái.
Mấy tháng sau, một vệt lưu quang chợt từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng vào trong tiểu viện.
Phùng Anh phát giác được động tĩnh, vội vàng đi ra điều tra, thấy người tới, nàng vội vàng hành lễ: "Gặp qua đại nhân!"
Người tới rõ ràng là Đinh Diệu, cũng không biết gần nhất hắn đang làm cái gì, mà có sát khí rất kinh người, Phùng Anh hình như là còn phát giác được Đinh Diệu có vết tích bị thương gần đây.
Đinh Diệu đứng chắp tay, khẽ gật đầu, quay đầu nhìn một vòng: "Dương tiểu tử đâu?"
Phùng Anh bận bịu trả lời: "Còn đang bế quan, đại nhân chờ một lát, ta gọi hắn đi ra."
Đinh Diệu khoát khoát tay: "Nếu hắn đang bế quan thì không cần gọi hắn, chờ hắn xuất quan đi."
Phùng Anh nghe vậy nói: " Trên cơ bản, mỗi nửa năm, Dương sư đệ đều sẽ xuất quan một lần, tính toán thời gian hẳn là ngay tại mấy ngày gần nhất, sau khi hắn xuất quan, ta sẽ để hắn đi gặp đại nhân."
Đinh Diệu lại hơi vén lên áo bào, ngồi xuống bên hành lang: "Không vội, bản tọa chờ hắn ở chỗ này."
Phùng Anh giật mình, không biết Đinh Diệu đến cùng là có chuyện gì, thế mà tự mình ngồi ở chỗ này chờ đợi, thầm nghĩ gần nhất Dương Khai cũng không làm ra chuyện nào sơ suất a, làm sao vị quân đoàn trưởng Đông Quân này lại chạy tới.
Nàng đang nghĩ thầm như vậy, lại có một người từ trên trời rơi xuống, rõ ràng là Chung Lương.
Phùng Anh tranh thủ thời gian hành lễ, lộ vẻ mặt trưng cầu.
Chung Lương khoát khoát tay, trực tiếp đi vào trước mặt Đinh Diệu, dò xét hắn trên dưới một chút, chậc chậc một tiếng: "Tội gì khổ như thế chứ? Bị thương không nhẹ đi?"
Đinh Diệu thản nhiên nói: "Không thể tránh được, tóm lại là đáng
giá. Cũng phải để những tên kia biết, không phải là chỉ có bọn hắn có thể đến tiến đánh Bích Lạc quan, la ̃o tử có tâm tình tốt thì đi đánh bọn hắn một trận, tâm tình không tốt, cũng đi đánh bọn hắn một trận, hắc, để bọn hắn cũng nếm thử cảm giác bị người đánh tới cửa nhà."
Chung Lương giật khóe miệng một cái, đã sớm biết sau khi tiếp nhận Thiên Địa Tuyền, Đinh Diệu chắc chắn sẽ không an phận, hiện tại xem ra, quả là thế.
Phùng Anh ở một bên, nghe vậy, như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết hai vị quân đoàn trưởng đang nói cái gì, nhưng nghe ý trong lời Đinh Diệu nói, giống như hắn từng cùng Mặc tộc đại chiến một trận ở nơi nào đó
Bây giờ Mặc tộc đều co đầu rút cổ tại trong nô ̣i địa, đây chẳng phải là nói quân đoàn trưởng Đinh Diệu giết tới nội địa Mặc tộc a? Ý nghĩ này để nàng âm thầm kinh hãi, nói thật, qua nhiều năm như vậy, bên Nhân tộc không phải là chưa từng giết vào nội địa Mặc tộc qua, lần
trước, Bích Lạc quan đã được lão tổ tự mình dẫn đầu làm qua một lần, kết quả đưa tới đại quân Mặc tộc toàn diện phản công, bộc phát một trận đại chiến.
Nhưng mỗi lần đánh vào nội địa Mặc tộc, đều là lão tổ dẫn đội, như vậy mới có thể cam đoan hành trình này an toàn, tuy Đinh Diệu là
bát phẩm, nhưng độc thân giết vào, không có chút viện binh nào, phải gánh lấy nguy hiểm rất to lớn.
Phùng Anh không biết tại sao Đinh Diệu lại có cử động như vậy, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
Chung Lương quay đầu hướng nàng trông lại: "Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, không thấy được Đinh sư thúc của ngươi ngồi ở đây à, mau dâng trà."
Phùng Anh vội vàng đáp ứng, lấy ra một bộ đồ uống trà đun trà, cân nhắc đến Đinh Diệu có thương tích trong người, nàng càng là lấy ra linh trà mà chính mình trân tàng nhiều năm trợ giúp hắn chữa thương.
Đinh Diệu uống vào, quả nhiên là tán thưởng không dứt.
Thế là mấy ngày sau, Dương Khai xuất quan, lập tức thấy được một màn thần kỳ này.
Trong hành lang của tiểu viện, Đinh Diệu và Chung Lương ngồi đối diện nhau, ở giữa đặt bàn trà, hai người bưng chén trà, ngươi một ngụm ta một ngụm uống vào, Phùng Anh ngồi quỳ chân một bên, an tĩnh đun trà.
Dương Khai nghẹn họng nhìn trân trối, còn tưởng rằng chính mình bị hoa mắt.
Chung Lương ngoắc hắn nói: "Đến, uống trà, tiểu tử ngươi thật có phúc, Tuyết Thượng Vân Đỉnh của Phùng Anh thế nhưng là linh trà cực phẩm, bao nhiêu năm qua, nàng đều chưa từng lấy ra."
Bầu không khí giống như có chút cổ quái, Dương Khai nhu thuận ngồi xuống, Phùng Anh rót cho hắn một chén nước trà, hắn nháy mắt ra dấu cho Phùng Anh, muốn hỏi nàng chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Phùng Anh chỉ coi như không thấy được, Dương Khai tức đến méo mũi.
Linh trà có tư vị gì, Dương Khai không nhấm nháp ra được, nhưng thứ này xác thực là đối với võ giả rất có ích lợi, sau khi uống vài chén trà, Dương Khai cảm giác tinh thần thông thấu rất nhiều.
Đinh Diệu cuối cùng cũng đặt chén trà xuống, đưa tay điểm bộ ngực của mình một cái, quay đầu, phun ra một ngụm tụ huyết ngoài, tụ huyết kia như huyết tiễn, trực tiếp đánh ra một cái hố trên mặt đất.
Sau khi phun ra tụ huyết, tinh thần Đinh Diệu rõ ràng là phấn chấn thêm mấy phần, hắn hướng Phùng Anh gật gật đầu: "Đa tạ sư chất."
Phùng Anh vén áo thi lễ: "Sư thúc nói nghiêm trọng!"
Đinh Diệu nhìn về phía Dương Khai, tiện tay ném ra ngoài một cái nhẫn không gian: "Đưa cho ngươi!"
Dương Khai nghi hoặc tiếp nhận, đưa thần niệm hướng trong đó tìm tòi, sắc mặt lập tức sắc mặt đại biến: "Nhiều như vậy. . ."