Trong chiếc nhẫn không có những vật khác, tất cả đều là thi thể! Thi thể Mặc tộc, lít nha lít nhít, đếm mãi không hết.
Mặc dù đã chết đi, nhưng từ khí thế còn sót lại trên những thi thể này, có thể đoán được rõ ràng là có rất nhiều Mặc tộc cấp bậc Lãnh Chúa.
Dương Khai cả kinh nói: "Gần nhất lại có đại quân Mặc tộc đột kích sao?"
Chung Lương lắc đầu nói: "Làm gì có việc đó."
"Vậy những thứ này. . . ở đâu ra?" Nếu không gặp phải đại quân Mặc tộc, những thi thể này lại giải thích thế nào?
Chung Lương tức giận nhìn Đinh Diệu một chút, người sau thản nhiên nói: "Bản tọa tự mình đi nội địa Mặc tộc một chuyến, bưng mấy chỗ lãnh địa của bọn hắn."
Hắn nói rất hời hợt, nhưng Dương Khai làm sao lại không cảm giác được đủ loại hung hiểm trong đó, cho dù Đinh Diệu là bát phẩm Khai Thiên, nhưng xâm nhập nội địa Mặc tộc như vậy nhất định cũng là gặp phải nguy cơ trùng trùng, thương thế trên người chính là bằng chứng tốt nhất.
"Ta vốn còn có thể lại chém giết thêm một vị vực chủ, đáng tiếc tên kia chạy rất nhanh." Đinh Diệu tràn đầy tiếc hận nói, cho dù cường hãn như hắn, chính diện đối đầu với một vị vực chủ, đánh bại thì không có độ khó, nhưng muốn đánh giết lại không dễ dàng.
Nguyên nhân chính là như vậy, lúc trước Dương Khai liên thủ với Bạch Nghệ chém giết Trục Phong vực chủ, mới có thể đạt được chiến công to lớn.
Vô luận là đối với Nhân tộc hay là Mặc tộc, cường giả bát phẩm và cấp Vực Chủ đều là cột vững vàng và trọng yếu nhất của mỗi bên, tổn thất bất kỳ một người nào đều là đau xót khó có thể chịu đựng.
Dương Khai ngây ra như phỗng, kết hợp lời Đinh Diệu vừa nói, hắn đâu còn không biết vị này đã làm chuyện động trời gì. Hiển nhiên là sau khi được đến Thiên Địa Tuyền, hắn đã đi nội địa Mặc tộc một chuyến,
đại náo một trận.
Trước kia hắn có lẽ cu ng̃ từng có ý định này, nhưng cho dù là bát phẩm, ngăn cản mặc chi lực ăn mòn trong thời gian dài nhất định cũng phải tiêu hao rất lớn, bây giờ hắn có Thiên Địa Tuyền, căn bản là không câng để ý đến mặc chi lực, có thể buông tay buông chân, đơn thương độc mã giết vào bên Mặc tộc, cho Mặc tộc một niềm vui bất ngờ.
Thiên Địa Tuyền xác thực là không có cách nào tăng lên thực lực của Khai Thiên cảnh, nhưng trên Mặc chi chiến trường này, nó có thể cho những cường giả như Đinh Diệu cung cấp trợ lực quá lớn, so với lúc ở trên người Dương Khai có tác dụng lớn hơn rất nhiều.
Cho nên đến tận nay, đám Càn Khôn Tứ Trụ rải rác không nhiều, đều là do bát phẩm Khai Thiên mang theo trên người.
"Ngươi đem đồ vật trong chiếc nhẫn kia cầm đi Công Tào điện, hẳn là có thể hối đoái không ít chiến công." Đinh Diệu nhàn nhạt nói một tiếng.
Dương Khai quay đầu nhìn về phía Chung Lương: "Chuyện này. . . Thích hợp sao?"
Dù sao đây cũng không phải địch nhân mà hắn tự mình giết, mà là Đinh Diệu đưa cho hắn, nê ́u thật làm như thế, chẳng khác gì là Đinh Diệu tặng chiến công cho hắn, Dương Khai cảm thấy hơi bất an
trong lòng.
Chung Lương nghe vậy cười ha ha: "Không có gì không thích hợp, hắn cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, Đinh sư thúc của ngươi cũng không thích nợ ơn người khác."
"Thế nhưng là. . . Đây cũng quá nhiều." Dương Khai nghĩ đến chiếc nhẫn trĩu nặng trong tay, hắn chưa đếm kỹ xem những thi thể này có bao nhiêu, nhưng tối thiểu nhất cũng là mấy vạn, mặc dù đại đa số đều là hạ vị Mặc tộc và thượng vị Mặc tộc, nhưng cấp bậc Lãnh Chúa cũng có không ít, tuyệt đối co ́thể hối đoái được không ít chiến công.
Đinh Diệu ho nhẹ một tiếng nói: "Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, ta thâ ̣t ra còn có một chuyện muốn nhờ."
Dương Khai gật đầu nói: "Đại nhân cứ nói."
Đinh Diệu nói: "Nếu là dễ dàng, ta muốn di chuyển một ít Nhân tộc trong tiểu thế giới của ngươi."
Sau khi tu vi tăng lên tới thượng phẩm Khai Thiên, tiểu thế giới từ giả hóa thật, võ giả sẽ có tư cách nuôi nhốt sinh linh trong tiểu thế giới của mình, kể từ đó, sinh linh bị nuôi nhốt phồn diễn sinh sống
có thể luôn luôn không ngừng gia tăng nội tình của tiểu thế giới, qua năm này tháng nọ, có thể rút ngắn thời gian võ giả tu hành, trợ
giúp võ giả phát triển nhanh hơn.
Đinh Diệu tự nhiên là sớm đã có tư cách này, chỉ là Mặc chi chiến trường rât hung hiểm, mỗi một lần đại quân Mặc tộc đột kích, hắn đều phải ra trận giết địch, cùng cường địch đối chiến, tiểu thế giới đều sẽ rung chuyển bất an, nếu có sinh linh bị nuôi nhốt ở trong đó, cũng không có cách nào sinh tồn lâu dài, sớm muộn đều sẽ chết oan chết uổng.
Nhưng bây giờ khác biệt, hắn đã có Thiên Địa Tuyền, tiểu thế giới hoàn mỹ kiên cố, vững như bàn thạch, cho dù gặp phải kẻ địch cường đại đến đâu, tiểu thế giới cũng sẽ không bị chấn động.
Hắn còn cách cửu phẩm một khoảng cách rất lớn, tự nhiên là muốn nuôi nhốt một chút sinh linh trong tiểu thế giới của mình, để rút ngắn thời gian tấn thăng.
Mà trong toàn bộ Bích Lạc quan, có thể nuôi nhốt sinh linh trong tiểu thế giới của mình cũng chỉ có một mình Dương Khai, người có thể giúp hắn làm chuyện này, tự nhiên cũng chính là Dương Khai.
Dương Khai nghe vậy, lập tức hiểu được của dự định Đinh Diệu: "Đại nhân muốn kinh doanh tiểu thế giới của mình?"
"Không tệ!" Đinh Diệu gật đầu.
Dương Khai hiểu rõ, " Bây giờ đại nhân có Thiên Địa Tuyền phong
trấn tiểu thế giới, xác thực là có thể kinh doanh một phen. Chẳng qua, đối với Nhân tộc mà nói, có lẽ ta có thể cho đại nhân cung cấp lựa chọn tốt hơn."
"Lựa chọn tốt hơn?" Đinh Diệu nhíu mày, ngay cả Chung Lương cu ̃ng ngoài ý muốn nhìn qua hắn.
Dương Khai suy nghĩ một chút, đưa tay vào trong không trung, tiểu thế giới của hắn lập tức mở rộng, sau một khắc, trước mặt hắn xuât hiện một sinh linh kỳ lạ thấp hơn đầu gối của hắn một chút, toàn thân bằng đá.
Sinh linh kia vừa xuất hiện, hiển nhiên là còn có chút mờ mịt, không biết tại sao mình lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây. Nhưng linh trí của nó rõ ràng là không phải quá cao, có vẻ hơi vụng về, không thèm chú ý đến mấy người bên cạnh, đi lại ở bốn phía.
"Đây là. . ." Đinh Diệu nhíu mày đánh giá.
Chung Lương cũng tò mò quan sát.
Mấy người đều chưa thấy qua loại sinh linh kỳ lạ này, không khỏi có chút mới la ̣.
"Ta gọi nó là Tiểu Thạch tộc, loại sinh linh này được phát hiện ở một tòa đại vực mới."
"Đại vực mới?" Đinh Diệu kinh ngạc.
Dương Khai gật gật đầu, lập tức đem lai lịch của Tiểu Thạch tộc nói một lần, bọn người Đinh Diệu nghe xong, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không nghĩ tới 3000 thế giới thế mà phát hiện đại vực mới.
"So với Nhân tộc, nuôi nhốt Tiểu Thạch tộc có thể được đến chỗ tốt càng nhiều, khi có số lượng bằng nhau, Tiểu Thạch tộc phồn diễn sinh sống có khả năng gia tăng nội tình cho tiểu thế giới gấp hơn mười lần Nhân tộc."
"Mười lần?" Chung Lương kinh hô, vẻ mặt biến hóa, "Thật là chênh lệch hơn mười lần?"
"Đúng vậy." Dương Khai gật gật đầu.
"Tại sao lại như vậy?" Chung Lương không hiểu.
Dương Khai lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, mặc dù ta đã nuôi bọn chúng nhiều năm, nhưng lại không rõ lắm nguyên do cụ thể, chỉ có thể nói những sinh linh kỳ lạ này trời sinh đối với tiểu thế giới của võ giả chúng ta có ích lợi to lớn. Cho nên nếu Đinh Diệu đại nhân muốn kinh doanh tiểu thế giới của mình, đệ tử đề nghị chọn lựa những Tiểu Thạch tộc này đầu tiên. Còn về Nhân tộc, bây giờ tiểu thế giới của ta có cây thế giới thụ con, bọn hắn tiếp tục sinh sôi, sau ba ~năm đời, có thể được Thế Giới Thụ trả lại lực lượng, tương lai nhất định sẽ xuất hiện không ít thiên tài."
Đinh Diệu lộ vẻ tâm động: "Đã có Tiểu Thạch tộc, vậy thì tất nhiên là không còn gì tốt hơn, ngươi có thê ̉chia cho ta bao nhiêu?"
Dương Khai cười nói: "Đại nhân muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nói thật, nuôi những sinh linh nhỏ bé này cũng không tính quá khó khăn, bọn chúng có tốc độ sinh sôi nhanh đến kinh người, có tập tính giống như con kiến, chỉ cần có kiến chúa và đầy đủ tài nguyên, số lượng vĩnh viễn không thành vấn đề. Nhưng nuôi nhốt bọn chúng cần số lượng tài nguyên không nhỏ, nếu là trước đây, có lẽ Bích Lạc quan còn không có biện pháp duy trì, bây giờ thì không có vấn đề, những tài nguyên nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm được khai thác ra hẳn là không dùng được a? Tiểu Thạch tộc thế nhưng là ai đến cũng không từ chối."
Đinh Diệu và Chung Lương liếc nhau, rồi mới nhìn về phía Dương Khai: "Cứ xử lý theo ý ngươi nói đi."
Dương Khai thấy hai người không có dị nghị, lập tức chia tộc đàn Tiểu Thạch tộc trong tiểu thế giới của mình rồi đem ra ngoài.
Dương Khai hao tốn mấy ngày để làm việc này, mãi dến lúc hắn đem hơn nửa Tiểu Thạch tộc trong tiểu thế giới của mình mang ra, Đinh Diệu mới vừa lòng thỏa ý.
Có những Tiểu Thạch tộc này làm căn cơ, về sau chỉ cần cung ứng
tài nguyên, Tiểu Thạch tộc trong tiểu thế giới của hắn tất nhiên sẽ tăng trưởng gấp nhiều lần, đợi một thời gian, nhất định có thể giúp hắn sớm ngày đăng đỉnh cửu phẩm chí cao, giảm bớt nhiều năm khổ tu cho hắn.
Đinh Diệu rời đi, mặc dù chuyến ra ngoài này, hắn có thu hoạch to lớn, bình yên trở về, nhưng tóm lại là đã bị thương, mà lại bây giờ, hắn mới được Tiểu Thạch tộc, phải cẩn thận nghiên cứu, cho nên không ở lại thêm.
Chung Lương lại không vội vã rời đi, nhìn qua Dương Khai ân cần nói: "Không có Thiên Địa Tuyền, ngươi xác định mình có thể ngăn cản được mặc chi lực ăn mòn?"
Dương Khai nghe vậy nhếch miệng cười một tiếng: "Đại nhân quên rồi? Dệ tử vẫn luôn phong trấn đại lượng mặc chi lực trong tiểu thế giới, nếu có chuyện thì đã sớm xảy ra chuyện, nào còn đợi đến hôm nay?"
Chung Lương ngạc nhiên một chút, chợt nhớ tới việc này, không khỏi có chút đáng tiếc, thở dài một tiếng.
Hắn vẫn hi vọng cây Thế Giới Thụ con kia không có hiệu quả giống Thiên Địa Tuyền, kể từ đó, Dương Khai nhất định phải an ổn đợi trong Bích Lạc quan, sẽ không chạy tán loạn khắp nơi.
Nhưng mà trong đời, chuyện không như ý có đến tám chín phần mười, việc đã đến nước này, hắn cu ̃ng không làm gì được.
"Đúng rồi đại nhân, ta phải đem vật này trả cho ngươi." Dương Khai vừa nói chuyện, vừa lấy ra một cái hộp đưa cho Chung Lương.
Chung Lương nghi hoặc tiếp nhận, mở ra xem, giật mình nói: "Ngươi chưa phục dụng viên linh quả này?"
Đồ vật trong hộp kia rõ ràng là Huyền Tẫn Linh Quả mà lúc trước hắn giao cho Dương Khai.
Dương Khai nói: "Cây thế giới thụ con có thể tu bổ tiểu thế giới, cho nên ta không cần phục dụng viên linh quả này, bây giờ tiểu thế giới của ta đã sắp được tu bổ hoàn toàn, trong quan có nhu cầu loại linh quả này không nhỏ, cứ để các sư huynh đệ khác dùng đi."
Chung Lương trợn mắt hốc mồm: "Cây thế giới thụ con kia còn có công hiệu này."
Dương Khai cười nói: "Ta cũng là mới biết được."
Dương Khai đương nhiên sẽ không lấy chuyện này ra nói đùa, Chung Lương chỉ có thể cảm thán Thế Giới Thụ quả nhiên là thần kỳ, chỉ là một cây con đã có nhiều chỗ tốt như vậy, nếu là thật sự có thể đem cây mẹ luyện hóa, sẽ có chỗ tốt lớn đến mức nào.
Nhưng hắn cũng biết đây là việc không thể nào, cây Thế Giới Thụ mẹ giấu ở trong Thái Khư cảnh, Thái Khư cảnh không phải là nơi mà người bình thường có thể vào, tòa bí cảnh này vẫn luôn tới vô ảnh đi vô tung, ai cũng không biết nó sẽ xuất hiện lúc nào, xuất hiện ở nơi nào, có thể tiến vào hay không hoàn toàn bằng vào cơ duyên.
Chung Lương cuối cùng cũng mang theo Huyền Tẫn Linh Quả rời đi, Dương Khai đem chiếc nhẫn tràn đầy thi thể Mặc tộc giao cho Phùng Anh, để nàng đi Công Tào điện đăng ký chiến công, Dương Khai cũng không định độc chiếm số chiến công, mà là dự định ghi tạc vào dưới trương mục của toàn bộ tiểu đội Thần Hi, bởi vì mỗi lần Phá Hiểu chiến hạm tu bổ đều cần phải tiêu hao chiến công, đây cũng là vì về sau tính toán.
Sau khi Phùng Anh rời đi, Dương Khai lại bế quan lần nữa, tiểu thế giới của hắn còn chưa hoàn toàn chữa trị, nhưng đã có thế giới thụ tồn tại, tiểu thế giới tu bổ tự nhiên là không thành vấn đề.
Sau nửa năm, Dương Khai rốt cục lại cảm nhận tiểu thế giới của mình hoàn mỹ không tỳ vết.
Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.