"Mặc tộc vương cực kỳ coi trọng chuyện này, lần này Nhiếp An xông quan, Mặc tộc vương chủ kia chắc chắn hết sức ủng hộ, thậm chí tự mình xuất thủ tương trợ, nếu vương chủ tự mình xuất thủ, Nhiếp An chưa hẳn không thể thành công."
Nhiếp An xông quan thành công hay không, liên quan đến tương lai Mặc tộc, Mộ Quang vương chủ há lại sẽ không coi trọng?
Dương Khai vốn cảm thấy Nhiếp An cưỡng ép trùng kích bát phẩm nhất định lành ít dữ nhiều, nhưng nếu được Mặc tộc vương chủ tương trợ, vậy thật khó nói, ai cũng không biết vương chủ có thủ đoạn gì, pha ̉i chăng có khả năng giúp đỡ Nhiếp An tránh đi phong hiểm.
Thế nhưng bất kể như thế nào, việc này không thể không phòng, nếu không coi như Dương Khai thành công mang tất cả Luyện Khí sư trong bí cảnh này đi, cũng vấn vô pháp ngăn cản Mặc tộc thi
hành đại kế.
Cái này khiến hắn không khỏi lâm vào tình cảnh lưỡng nan, vốn chỉ chuẩn bị áp dụng kế hoạch hôm nay là xong, ai ngờ lại đụng phải biến cố này.
Cũng may chuyện còn có đường lùi, lúc này, Dương Khai càng may mắn bí cảnh này không bị mặc chi lực tràn ngập, bằng không khó mà tiến triển.
Mà dưới mắt, kế hoạch ban đầu nhất định phải sửa lại.
Suy nghĩ một lát, Dương Khai nói: "Sư huynh, nhất định phải xác định được sinh tử của Nhiếp An, nếu hắn xông quan thất bại tất nhiên là không còn gì tốt hơn, nhưng nếu hắn thành công trở về, khả năng thật tấn thăng Đại tông sư chi cảnh, đến lúc đó chiến hạm Mặc tộc nhất định có thể hoàn thiện."
"Ngươi muốn làm gì?" Ngô Tinh Hà hỏi.
Dương Khai lắc đầu: "Không có cách gì tốt, chỉ có thể chờ đợi, dù sao chúng ta không thể chủ động đi tìm Mặc tộc tìm hiểu tin tức Nhiếp An. Trong khoảng thời gian này còn xin sư huynh cẩn thận hơn, tận lực tránh chính diện tiếp xúc Mặc tộc, bí cảnh nơi đây
không có mặc chi lực, chỉ cần không chính diện tiếp xúc với Mặc tộc, sẽ không bị mặc chi lực ăn mòn. Vạn nhất sư huynh lây dính
mặc chi lực, còn xin lập tức cáo tri ta, ta sẽ tịnh hóa cho ngươi."
"Ta hiểu được." Ngô Tinh Hà gật đầu, bỗng nói: "Hai người Vương Tư Bá và Quan Ninh, ngươi muốn chờ thời điểm kế hoạch áp dụng mới xua tan mặc chi lực cho bọn hắn, hay là sớm làm luôn?"
Dương Khai nói: "Ý Ngô sư huynh như thế nào?"
Ngô Tinh Hà suy nghĩ một chút mới nói: "Sớm làm, phong hiểm sẽ gia tăng, thêm một người trở về bản tính sẽ càng có nguy cơ tiếp tục nhiễm mặc chi lực. Nhưng hai người bọn họ là thất phẩm, là Tông sư, ngày thường giao lưu với ta rất nhiều, nhất là Quan Ninh, tâm tư cực kỳ nhạy cảm, ta chỉ sợ vạn nhất có chỗ nào không cẩn thận lộ chân tướng. . ."
"Vậy sớm làm đi." Dương Khai liền quyết định, "Việc này còn cần Ngô sư huynh phối hợp."
"Ta hiểu, đến lúc đó ta sẽ cáo tri ngươi." Ngô Tinh Hà khẽ gật đầu.
"Mặt khác, ta muốn sớm nắm trong tay môn hộ bí cảnh, kể từ đó, đến khi áp dụng kế hoạch lúc cũng thuận tiện trốn chạy."
Ngô Tinh Hà nghe vậy lắc đầu nói: "Cái này không dễ xử lý, Diệt Khung quanh năm tọa trấn, cho tới bây giờ đều chưa từng rời đi, ngươi muốn làm thế nào mới có thể khống chế môn hộ?"
Dương Khai cười cười nói: "Ta tự có cách, mà phải ra vào môn hộ
một lần trước mới có thể làm."
"Nói cách khác, ngươi muốn rời khỏi bí cảnh?".
Dương Khai gật đầu: "Không sai! Ngô sư huynh có cách gì không?"
"Ta có thể để ngươi đi vương thành giúp ta mua chút vật liệu luyện khí, Mặc tộc hẳn sẽ không cự tuyệt."
"Như vậy mà cũng được."
"Nhưng vậy nhất định là phải có Mặc tộc đồng hành cùng, hai vị vực chủ tọa trấn nơi đây sẽ không dễ dàng rời đi, đồng hành với ngươi hẳn là một vị lãnh chúa nào đó."
"Không sao, tacólàm trò gì, chính là vực chủ đồng hành cũng không có khả năng phát hiện."
Thấy hắn tự tin như vậy, Ngô Tinh Hà không nói thêm gì nữa.
Hai người lại trao đổi một hồi, Dương Khai mới rời đi, trở lại chỗ ở của mình nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau, phía trên thung lũng lộ thiên, chỗ bình đài, Kình Lôi ngồi ngay ngắn, quan sát phía dưới, ngồi trên vị trí này, hắn có thể thấy rõ tình huống toàn bộ sơn cốc, bất kỳ gió thổi cỏ lay đều không qua được hắn.
Mà từ khi hắn nhận được mệnh lệnh tọa trấn nơi này đến nay, chưa
bao giờ phát sinh chuyện gì, các Luyện Khí sư từ đầu đến cuối cẩn trọng luyện chế hoàn thiện hành cung bí bảo kia.
Chỉ tiếc, nhiều năm như vậy, thứ bọn hắn luyện chế ra vẫn không có tác dụng lớn.
Một bóng người từ phía dưới lướt đến, rất nhanh dừng lại trước mặt hắn.
Kình Lôi nhận ra người này, là một trong ba vị tông sư, Ngô Tinh Hà. Ngô Tinh Hà cung kính hành lễ: "Kình Lôi đại nhân." "Chuyện gì?" Kình Lôi nhàn nhạt hỏi.
Ngô Tinh Hà nói: "Ta câ ̀n vật liệu luyện khí, bí cảnh đã không còn nhiều vật liệu, cho nên muốn xin đại nhân đến vương thành mua."
Kình Lôi nghe vậy nhíu mày: "Tài liệu gì?"
Ngô Tinh Hà báo ra một đống tài liệu, đều là vật liệu trân quý.
Kình Lôi nói: "Biết, ta sẽ cho người đưa tới cho ngươi." Những tài liệu này mặc dù rấtt rân quý, nhưng Mặc tộc từ trước đến nay không thiếu, mà lại luyện chế chiến hạm là đại kế của cả Mặc tộc, vương chủ toàn lực ủng hộ, mặc kệ muốn cái gì, chỉ cần cho người đến vương thành sẽ có người đưa tới.
Ngô Tinh Hà sớm có sở liệu, nghe vậy nói: "Đại nhân, những tài liệu
này can hệ trọng đại, không phải luyện khí giả chưa hẳn có thể tìm được vật thích hợp, cho nên ta muốn tự mình đi vương thành một chuyến."
"Ngươi muốn đích thân đi?" Kình Lôi ngoài ý muốn, trước kia mỗi khi Ngô Tinh Hà cần tài liệu, chỉ là thông báo một tiếng, chờ người mang về, bây giờ lại muốn đích thân đi mua.
Ngô Tinh Hà gật đầu nói: "Ta tự mình đi sẽ càng thỏa đáng, lần trước có thật nhiều tàn thứ phẩm được mang về, ta sợ sẽ chậm chễ đại sự."
Kình Lôi không khỏi bực bội: "Chuyện này lấy các ngươi làm chủ, ngươi đi, ai chủ trì luyện chế?"
Ngô Tinh Hà suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là ta để người khác đi thay ta một chuyến?"
Kình Lôi nói: "Ai?"
Ngô Tinh Hà nói: "Dương Khai, thiên phú luyện khí của hắn không dưới chúng ta, tương lai tuyệt đối có thể trưởng thành đến cấp bậc tông sư."
Kình Lôi không nghĩ ra thiên phú luyện khí có quan hệ gì với việc mua sắm vật liệu, nhưng nếu Ngô Tinh Hà đề cử người này, hắn v=cũng lười hỏi nhiều, gật đầu nói: "Được, ta sẽ cho người đi cùng hắn."
Nói xong, vẫy tay.
Sau lưng, một vị Lãnh Chúa cất bước ra.
Kình Lôi phân phó: "Mang Nhân tộc đi vương thành một chuyến, cố sớm trở về." Nói rồi, lại giao cho người lãnh chúa kia một khối thủ lệnh.
Người lãnh chúa kia tiếp lệnh, lĩnh mệnh, cùng Ngô Tinh Hà bay xuống sơn cốc.
Chốc lát, Dương Khai đang nghỉ ngơi thì bị Ngô Tinh Hà gọi ra, bàn giao một phen, Dương Khai tất nhiên là liên tục gật đầu.
"Nhanh đi rồi mau trở về!" Ngô Tinh Hà ngưng túc căn dặn.
Dương Khai thật sâu nhìn hắn, gật đầu nói: "Ngô sư huynh yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở về."
Quay người qua lãnh chúa đứng ở một bên nói: "Làm phiền."
Người lãnh chúa kia không nói một lời, dẫn Dương Khai phi đi chỗ môn hộ.
Đến trước môn hộ, người lãnh chúa kia giao cho Diệt Khung khối lệnh bài vừa rồi, nghiệm minh thật giả, có thể cho đi.
Môn hộ mở ra, Dương Khai cùng người lãnh chúa kia một trước một sau xông vào trong đó.
Trong nháy mắt, lãnh chúa kia đã lao ra khỏi môn hộ, đi vào trong một vùng hư không, quay đầu nhìn, lại không thấy Dương Khai đâu.
Cái này khiến hắn nao nao, đây chính là chuyện chưa bao giờ xuất hiện, theo đạo lý tới nói, cả hai cùng nhau tiến vào môn hộ, sẽ cùng nhau xuất hiện mới đúng, vậy mà lúc này hắn lại lẻ loi một mình, chẳng thấy Dương Khai đâu.
Đang lúc hắn không hiểu, môn hộ chợt bị bóp méo, ngay sau đó Dương Khai từ đó xông ta.
Mặc dù cảm thấy kỳ quái, lãnh chúa này cũng không suy nghĩ nhiều, thấy Dương Khai hiện thân liền hô: "Đi thôi!"
Bay đến phướng Vương thành.
Bí cảnh cách vương thành không xa, ban sơ Dương Khai bị một tên lãnh chúa đưa từ vương thành đến bí cảnh, chỉ tốn nửa canh giờ mà thôi.
Nửa canh giờ sau, hai người đến vương thành. Người lãnh chúa kia dẫn đầu, rất nhanh đến một nơi bày đủ loại tài nguyên.
Lại tốn chừng nửa canh giờ, Dương Khai mới mua đủ toàn bộ vật liệu.
Dương Khai không có ý ở lại lâu, người lãnh chúa kia hiển nhiên cũng muốn nhanh về phục mệnh, nên hai người rất nhanh đường cũ
trở về.
Đi được một lát, Dương Khai chợt thấy sau lưng khác thường, quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc lâu thuyền lấy tốc độ cực nhanh phi tới, chớp mắt tới gần.
Người lãnh chúa kia hiển nhiên cu ̃ng có chỗ phát giác, mắt thấy lâu thuyền kia không có ý né tránh mạnh mẽ đâm đến, một người một Mặc tộc vội vàng tránh ra.
Dù là như vậy, Dương Khai cũng suýt nữa bị đụng phải.
Ổn định người, ngẩng đầu nhìn lên, thấy lâu thuyền kia đã cách xa mấy trăm dặm, không khỏi nhíu mày.
Tuy chỉ là gặp thoáng qua, nhưng Dương Khai lại tinh tường cảm ứng được hai đạo khí tức cường đại từ trên lâu thuyền kia, là một vực chủ, một Nhân tộc bát phẩm.
Mặc tộc vực chủ kia thì còn bình thường, còn bát phẩm, khí tức từ bát phẩm mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ cuồng bạo, tựa như tùy thời đều có thể bạo phát ra.
Hắn tuần tự hai lần ngụy trang thành mặc đồ chui vào nội địa Mặc tộc, chưa bao giờ đụng phải bát phẩm mặc đồ.
Dưới tình huống bình thường, bát phẩm Khai Thiên hiếm có tiền lệ bị mặc hóa, trừ phi vương chủ tự mình xuất thủ, nhưng mà mỗi một
trận đại chiến, vương chủ đều có lão tổ kiềm chế, tự nhiên không có dư lực đi chơi với bát phẩm.
Cho nên mặc đồ có thất phẩm, nhưng bát phẩm tuyệt đối là phượng mao lân giác.
Lại nhìn phương hướng của lâu thuyền kia, trùng hợp là đúng hướng mình đang đi, Dương Khai chợt có một suy nghĩ cổ quái.
Sẽ không phải trùng hợp như thế a?
Lãnh chúa quay đầu nhìn thoáng qua Dương Khai, xác định hắn không có trở ngại, không nói một lời tiếp tục dẫn đường, Dương Khai vội vàng đuổi theo.
Lại đi một lúc, hai người rốt cục đến trước môn hộ bí cảnh, mà lúc này, đang có một chiếc lâu thuyền bỏ neo trong hư không, chờ môn hộ mở ra, mà lâu thuyền kia đương nhiên đó là lâu thuyền Dương Khai vừa thấy không lâu.