Dương Khai cùng lãnh chúa kia tìm đến nơi đây, môn hộ bí cảnh vừa hay đang chầm chậm mở ra.
Trên boong thuyền, hai bóng người phát giác động tĩnh, quay đầu trông lại.
Trong đó chính là vực chủ, mà người còn lại thì là bát phẩm Khai Thiên Dương Khai vừa cảm ứng được. Định nhãn nhìn lại, thấy bát phẩm Khai Thiên kia toàn thân cồng kềnh, trông như viên thịt, trên nữa chính là đầu to tròn trịa, căn bản không nhìn thấy cái cổ.
Mà da thịt hắn trần trụi ở bên ngoài, còn có đầy bướu thịt, bướu thịt kia trông như mụn nhọt, nhìn cực kỳ doạ người.
Quả cầu thịt này đứng ở nơi đó, toàn thân trên dưới tràn ngập khí tức cực kỳ cuồng bạo mà nguy hiểm, ngay cả vực chủ đồng hành với hắn đều không muốn ở quá gần hắn, tận khả năng kéo ra khoảng cách.
Nhìn thấy chân dung người này, Dương Khai đâu còn không biết thân phận của hắn?
Đây hiển nhiên chính là người Ngô Tinh Hà đề cập đến, Nhiếp An.
Cứ việc chưa từng gặp mặt, nhưng tình hình này đã nói rõ người này được mặc chi lực tương trợ đột phá gông cùm xiềng xích, nhưng mà kể từ đó, tất có tai hoạ ngầm cực lớn.
Bản thân Nhiếp An thời điểm tấn thăng Khai Thiên chỉ là tứ phẩm mà thôi, lục phẩm chính là cực hạn của hắn, bị mặc chi lực ăn mòn mới tấn thăng thất phẩm đã là may mắn. Bây giờ còn không thể tưởng tượng mà tấn thăng bát phẩm, trong đó tất có vương chủ xuất thủ tương trợ, nếu không tuyệt đối không thể làm được.
Trạng thái lúc này của có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, cho người ta một cảm giác tùy thời đều có thể bạo thể mà chết, nhưng hắn lại vẫn có thể an ổn vô sự, thật không biết Mộ Quang vương chủ thi triển kinh thiên thủ đoạn gì giúp hắn.
mà kể từ đó, sợ là Nhiếp An thật có thể tấn thăng Đại tông sư chi cảnh.
Mà Đại tông sư xuất thủ, nhất định có thể luyện chế ra hành cung bí bảo, có lẽ không bao lâu, Mặc tộc có thể chính thức có được chiến hạm thuộc về mình, rong ruổi trên chiến trường, không còn như
trước đó nữa, chiến hạm trước đó căn bản không có tác dụng lớn. Dương Khai cảm thấy cấp bách.
Lúc
trước hắn từ miệng Ngô Tinh Hà nghe về Nhiếp An, bất đắc dĩ sửa lại kế hoạch của mình, cũng không nghĩ tới nhanh như vậy Nhiếp An đã phá quan thành công, tấn thăng bát phẩm.
Cũng may bây giờ xem như xác định Nhiếp An còn sống, cũng thuận tiện đúng bệnh hốt thuốc.
"Mới tới?" Trong lúc Dương Khai tâm tư biến ảo, Nhiếp An bỗng nhiên mở miệng.
Dương Khai vội vàng ôm quyền: "Bái kiến đại nhân, ta đến đây đã được hơn ba năm."
Nhiếp An giật mình: "Ngươi chính là người Hắc Uyên đưa tới a?"
"Đúng vậy!" Dương Khai không biết sao hắn biết được mình là mặc đồ dưới trướng Hắc Uyên, mà bởi vậy có thể thấy được, Nhiếp An hẳn là có thể rất nhẹ nhàng tiếp xúc được tình báo lưu truyền giữa cao tầng Mặc tộc, nói cách khác, vương chủ quả nhiên là rất xem trọng hắn.
"Các ngươi ra ngoài làm gì?" Nhiếp An lại hỏi.
Dương Khai chi tiết báo cáo, trong lòng không khỏi may mắn, Ngô
Tinh Hà kêu mình đi mua vật liệu xác thực đều là thứ cực kỳ trân quý, Kình Lôi không thông thuật luyện khí, có thể tùy ý lừa gạt, nhưng lại không gạt được Nhiếp An.
Cũng may Nhiếp An chỉ là thuận miệng hỏi, không hỏi kĩ, nghe vậy khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa.
Môn hộ đã mở, vực chủ kia cùng Nhiếp An đi vào, lâu thuyền thì lưu bên ngoài, chờ sau khi bọn hắn đi vào, Dương Khai mới cùng lãnh chúa tiến vào trong bí cảnh.
Diệt Khung vội vàng tiếp đãi vực chủ kia và Nhiếp An, không để ý Dương Khai, chỉ là thuận miệng hỏi vài câu liền thống khoái cho đi.
Đưa Dương Khai đến sơn cốc, lãnh chúa kia liền rời đi.
Dương Khai không nhanh không chậm đến chỗ Ngô Tinh Hà, nhẹ nhàng nâng tay xúc động cấm chế, chốc lát, cấm chế mở ra, Dương Khai đi vào.
Lầu hai, Ngô Tinh Hà ngồi xếp bằng, toàn thân có mặc chi lực cực kỳ yếu ớt đang cuộn trào, mà hắn thì không ngừng thôi động lực lượng Tiểu Càn Khôn, ngăn cản mặc chi lực.
Dương Khai chẳng suy nghĩ gì nữa, lập tức đến trước mặt Ngô Tinh Hà, chắp tay trước ngực, quang mang loá mắt tinh khiết bị bắn ra, bao phủ Ngô Tinh Hà vào trong đó.
Trong tiếng vang xoẹt xẹt, mặc chi lực dần dần hóa thành hư vô.
Ngô Tinh Hà cả người ướt đẫm mồ hôi, thở phào một hơi nói: "Sư đệ trở về thật nhanh."
Dương Khai nói: "Đương nhiên sẽ không để sư huynh đặt mình vào nguy hiểm."
Trước khi xuất phát, Dương Khai biết Ngô Tinh Hà đã bị mặc chi lực ăn mòn, cho nên mới nhanh chóng trở về như vậy, nếu không nếu về trễ, chỉ sợ Ngô Tinh Hà sẽ lần nữa bị mặc hóa, biến thành mặc đồ, đến lúc đó mình chết chắc.
Đương nhiên, Dương Khai đoán chừng thời khắc sống còn, Ngô Tinh Hà hẳn là sẽ tự vẫn, thủ hộ bí mật của mình.
Đứng trước đại cục, tướng sĩ Nhân tộc từ trước đến nay không ngại sinh tử của mình.
Về phần tại sao Ngô Tinh Hà bị mặc chi lực ăn mòn, tự nhiên là trong lúc hắn đi gặp mặt Kình Lôi, trong bí cảnh này không có mặc chi lực, cho nên bình thường chỉ cần cẩn thận, không cần lo lắng gì. Nhưng thời điểm Ngô Tinh Hà gặp mặt Kình Lôi, khoảng cách Kình Lôi thực sự quá gần, Kình Lôi là Vực Chủ, một thân mặc chi lực nồng đậm đến cực điểm, Ngô Tinh Hà lại không dám có nửa điểm ngăn cản, nếu không có thể bị nghi ngờ, vậy tự nhiên sẽ bị nhiễm mặc chi
lực.
May mà hắn nhiễm mặc chi lực không nhiều, nếu không căn bản chèo chống không nổi đến khi Dương Khai trở về.
"Làm xong chuyện rồi?" Ngô Tinh Hà lo lắng hỏi.
Dương Khai gật đầu: "Làm xong rồi."
Ngô Tinh Hà không biết Dương Khai đến cùng có thủ đoạn gì, co ́ thể dưới mí mắt lãnh chúa làm việc còn không bị phát hiện, nhưng hắn đã nói như vậy, vậy xác thực đã làm xong.
"Ngô sư huynh, Nhiếp An đã trở về." Dương Khai bỗng nói. "Nhiếp An trở về rồi?" Ngô Tinh Hà hơi kinh hãi.
Dương Khai ngưng túc gật đầu: "Trên đường trở về, vừa hay đụng phải hắn, hắn hiện tại, đã là bát phẩm!"
Ngô Tinh Hà nghe vậy, trên mặt lập tức hiện vẻ ưu sầu: "Đây không phải là tin tức tốt gì."
Cục diện hắn cùng Dương Khai kỳ vọng xuất hiện chính là Nhiếp An thời điểm tấn thăng sẽ bạo thể mà chết, kể từ đó, Mặc tộc sẽ không còn người cầm chủ đại cục, nhưng mà bây giờ Nhiếp An lại bình an trở về, đây tuyệt đối là tin dữ.
Suy nghĩ một lát, Ngô Tinh Hà nói: "Nhiếp An. . . Có thể cứu về
không?"
Dương Khai lắc đầu nói: "Không cứu được. Cực hạn của hắn chỉ là lục phẩm, Tiểu Càn Khôn chỉ có thể tiếp nhận lực lượng lục phẩm, bây giờ sở dĩ có thể bình yên vô sự, tất cả đều là do mặc chi lực ban tặng, nếu ta xua tan mặc chi lực trong cơ thể hắn, Tiểu Càn Khôn hắn nhất định sụp đổ."
Ngô Tinh Hà ánh mắt ảm đạm: "Đáng tiếc."
Nếu có thể cứu Nhiếp An về, đối với Nhân tộc là một chuyện tốt, bởi Luyện Khí sư cấp bậc Đại tông sư, đặt ở một chỗ nào quan ải đều là nhân tài hiếm có. Nhưng nghe Dương Khai nói như vậy, Ngô Tinh Hà biết Nhiếp An đã không còn hi vọng cứu vãn, không khỏi tiếc hận.
"Mặc dù đáng tiếc, nhưng Nhiếp An phải chết!" Dương Khai trầm giọng nói.
Chỉ cần Nhiếp An chết, đại kế chiến hạm của Mặc tộc sẽ triệt để mắc cạn.
Có lẽ rất lâu trong tương lai, Mặc tộc sẽ còn có thể bồi dưỡng ra Luyện Khí sư, nhưng đạt đến cấp bậc Đại Tông Sư là rất không có khả năng.
Các nơi quan ải Nhân tộc bây giờ đều có tịnh hóa chi quang, mà Khu Mặc Đan cũng đã luyện chế thành công, nói cách khác, ngày sau
tướng sĩ Nhân tộc gần như không có khả năng bị mặc hóa, không có mặc đồ làm cơ sở, Mặc tộc sao có thể bồi dưỡng Luyện Khí sư?
Mượn mặc chi lực đột phá cực hạn, người như Nhiếp An, Lưu Tử An đã không có khả năng cứu vãn.
"Bát phẩm Khai Thiên. . . không phải dễ giết như vậy, huống chi, trong bí cảnh này còn có hai vị vực chủ tọa trấn, ngươi có kế hoạch gì chưa?"
Dương Khai nói: "Bát phẩm Khai Thiên bình thường, ta đương nhiên không phải là đối thủ. Nhưng Nhiếp An không phải, không nói đến việc hắn có thể phát huy ra thực lực bát phẩm hay không, chỉ cần ta không trực tiếp đối mặt hắn, chỉ cần tìm cơ hội xua tan mặc chi lực trong cơ thể hắn là được, đến lúc đó Tiểu Càn Khôn hắn nhất định sụp đổ, chắc chắn sẽ bạo thể mà chết. Còn hai vị vực chủ. . . Diệt Khung tọa trấn môn hộ, quanh năm không rời, ta cu ̃ng không có biện pháp gì tốt, còn Kình Lôi cách mỗi nửa năm sẽ rời đi một lần, đó là cơ hội tốt."
Ngô Tinh Hà nghe vậy gật đầu nói: "Vài ngày trước đó Kình Lôi mới rời đi một lần, vậy chúng ta phải chờ nửa năm sau."
"Vậy nửa năm sau động thủ!" Dương Khai hạ quyết tâm, "Hi vọng đến lúc đó có thể hết thảy thuận lợi, trước đó, hai người Vương sư huynh
Quan sư huynh còn cần Ngô sư huynh phối hợp nhiều hơn."
Ngô Tinh Hà hiểu rõ: "Ta tìm cơ hội, đến lúc đó thông báo cho ngươi."
Hai người đang nói chuyện, chợt có động tĩnh cấm chế bị xúc động truyền đến, Ngô Tinh Hà nhíu mày, mở ra cấm chế, chốc lát, một mặc đồ đi đến, ôm quyền nói: "Hai vị sư huynh, Nhiếp sư huynh cho gọi!"
Ngô Tinh Hà nghi ngờ nói: "Có chuyện gì?"
Mặc đồ kia lắc đầu nói: "Ta không biết, chỉ là Nhiếp sư huynh muốn tất cả mọi người tập hợp."
Nói xong liền quay người rời đi.
Dương Khai cùng Ngô Tinh Hà liếc nhau, không khỏi nhíu mày, Nhiếp An vừa về đến đã triệu tập tất cả Luyện Khí sư, không biết muốn làm gì.
"Đi thôi." Ngô Tinh Hà nói.
Chốc lát, trước chiến hạm, mấy trăm Luyện Khí sư hội tụ, mà phía trước, chính là Nhiếp An toàn thân cồng kềnh như viên cầu.
Không ít người đang thì thầm nói chuyện, hiển nhiên đều không hiểu ra sao.
Đợi cho tất cả mọi người đến đông đủ, Nhiếp An mới híp mắt nhìn chiến hạm khổng lồ phía trước, khua tay nói: "Phá hủy đi."
Một lời ra, mọi người đều chấn kinh.
Quan Ninh tiến lên một bước nói: "Nhiếp sư huynh, chiếc chiến hạm này sắp hoàn thiện, vì sao muốn phá hủy?"
Nhiếp An thản nhiên nói: "Một đống rác rưởi giữ lại làm gì? Phá." "Thế nhưng. . ."
Quan Ninh còn muốn nói gì nữa, Nhiếp An bỗng nhiên quay đầu trông lại, ánh mắt sắc bén: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Lúc nói, khí thế bát phẩm Khai Thiên phóng mạnh ra. . Quan Ninh ngập ngừng, cuối cùng vẫn không hề nói gì.
Ngô Tinh Hà khẽ nhíu mày, dĩ vãng mặc dù Nhiếp An làm việc ương ngạnh kiệt ngạo, nhưng tuyệt không bá đạo như lần này, xem ra cưỡng ép tấn thăng bát phẩm, tâm tính hắn xác thực đã cải biến không nhỏ.