Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5113: Sao lại tới nữa



Dương Khai cẩn thận hồi tưởng, lập tức kịp phản ứng: "Băng đeo tay?" 

Trên cánh tay phải của Hắc Uyên có băng đeo tay, Dương Khai biết, tiếp xúc với Hắc Uyên rất nhiều lần, hắn tuy biết đó là bí bảo xuất từ Luyện Khí sư Nhân tộc, lại không nghĩ tới đó lại là thứ Vương Tư Bá luyện chế. 

Quả nhiên, Vương Tư Bá gật đầu nói: "Không sai, chính là băng đeo tay kia, năm đó Hắc Uyên tìm tới ta, muốn ta luyện chế một bí bảo phòng hộ, vật này phòng hộ chi lực tuy không tính quá mạnh, nhưng cũng không yếu, thời khắc mấu chốt có lẽ có thể cứu hắn một mạng. nếu sư đệ nhận ra, vậy đã nói rõ hắn tùy thời đeo nó trên người." 

Dương Khai gật gật đầu: "Xác thực như vậy." 

"Vậy thì dễ làm rồi." Vương Tư Bá cười cười nói: "Sư đệ là Luyện Khí sư, hẳn phải biết những Luyện Khí sư chúng ta phần lớn có một mao 

bệnh, đó là thích lưu lại ấn ký đặc biệt hoặc là thứ gì khác trên vật mình luyện chế, để thể hiện đây là tác phẩm của mình." 

Dương Khai đương nhiên biết điểm này, xác thực như Vương Tư Bá nói, rất nhiều Luyện Khí sư đều có thói quen này, đương nhiên, không phải mỗi một kiện đều sẽ lưu lại, chỉ có trong những bí bảo tự cho là tinh phẩm mới có thể làm vậy. Trước kia các Luyện Khí sư làm như này, chủ yếu là vì khai hỏa thanh danh của mình, mà bí bảo có được độc hữu ấn ký cảu một vị Luyện Khí đại sư, giá cả tương tự sẽ nước lên thì thuyền lên. 

Ấn ký đặc hữu này có khi rõ ràng, có khi giấu giếm, về phần dùng loại phương thức nào, vậy phải xem tâm tình Luyện Khí sư. 

Chuyện này Dương Khai cũng đã từng làm, hắn lưu lại không phải ấn ký đặc biệt gì, mà là cấm chế, bí bảo hắn luyện chế cho Trát Cổ chính là như vậy, thời điểm đánh giết Trát Cổ hắn kích hoạt cấm chế kia, khiế bộ giáp của Trát Cổ không có nửa điểm phòng hộ chi lực, bị hắn một kích mất mạng. 

Nên lúc này nghe Vương Tư Bá nói như vậy, Dương Khai ngầm hiểu: "Trong băng đeo tay kia có ấn ký Vương sư huynh lưu lại?" 

"Không sai!" Vương Tư Bá gật đầu, băng đeo tay kia không thể nghi ngờ là một trân phẩm, cho nên mới lưu lại ấn ký đặc biệt, "Ta có thể

luyện chế thêm một thứ, dùng để truy tìm phương vị ấn ký kia, có lẽ có thể nhờ vào đó tìm được chỗ Hắc Uyên ẩn thân, nhưng nếu Hắc Uyên ẩn thân trong một chỗ bí cảnh nào đó, hay là khoảng cách quá xa thì sẽ không tìm đến." 

Ẩn thân trong bí cảnh, vậy không thông thiên địa, tự nhiên không thể truy tìm. Khoảng cách quá xa, cũng không cảm ứng được vị trí ấn ký kia. 

Có điều đã có manh mối, Dương Khai nói ngay: "Nếu như thế, còn xin Vương sư huynh hao tâm tổn trí, nếu có thể nhân cơ hội này giết Hắc Uyên tất nhiên là tốt nhất, nếu tìm không được hắn, chúng ta sẽ về trong quan." 

Vương Bá Quan đồng ý, nhưng trong Tiểu Càn Khôn của Dương Khai, hắn không dám tùy ý huy sái lực lượng, Dương Khai chỉ có thể tìm một chỗ thích đáng cho hắn. 

Cũng may nội địa Mặc tộc có không ít bí cảnh, trước đó trong lúc đại náo, Dương Khai phát hiện rất nhiều bí cảnh, chỉ là không có công phu thăm dò, bây giờ muốn tìm một chỗ bí cảnh không phải việc khó. 

Chỉ tốn một ngày, hắn thuận lợi tìm được một chỗ bí cảnh, mở ra môn hộ tiến vào bên trong, Vương Tư Bá phóng ra ngoài, lại chuẩn bị cho hắn tất cả khí cụ cần cho luyện khí.

Luyện chế vậy để truy tìm không phải là chuyện khó khăn lắm, mấy ngày sau, Dương Khai lại phóng bọn người Ngô Tinh Hà ra, để bọn hắn hộ pháp, mình thì xâm nhập trong bí cảnh điều tra xem nơi đây phải chăng có nguy hiểm nào đó, đồng thời coi là thăm dò một phen. 

Vạn nhất nơi này có dược liệu uý giá hoặc là Huyền Tẫn Linh Quả, có thể thuận tay hái. 

Thăm dò bí cảnh, Dương Khai cu ̃ng đang suy nghĩ chỗ Hắc Uyên ẩn thân. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.

Vương Tư Bá mặc dù có thể luyện chế ra vật để truy tìm, nhưng nếu khoảng cách quá xa cũng không phát huy được tác dụng, cho nên hắn nhất định phải xác định phạm vi Hắc Uyên ẩn thân. 

Hắc Uyên bị thương nặng thần hồn, lúc này khẳng định là đang chữa thương. Mà Mặc tộc muốn chữa thương, trốn vào trong Mặc Sào là lựa chọn tốt nhất, mà Hắc Uyên là Vực Chủ, tự nhiên là phải vào Vực Chủ Mặc Sào. Nhưng hôm nay Mộ Quang vương lĩnh có Dương Khai bốn chỗ làm loạn, chuyên môn nhìn chằm chằm Vực Chủ Mặc Sào mà ra tay, Hắc Uyên chưa hẳn dám làm như thế, vạn nhất bị Dương Khai xông vào Mặc Sào, vậy thì quá phiền toái. 

Cho nên Dương Khai có chắc chắn tám phần mười, Hắc Uyên không chữa thương trong bất luận một Mặc Sào nào.

Hắn vô cùng có khả năng trốn trong phạm vi các Vực Chủ Mặc Sào từng bị mình hủy đi, bởi vì những nơi này đã không có Mặc Sào, theo cách làm trước đó của Dương Khai là sẽ không trở lại những nơi này nữa, thành ra những nơi đó đối với Hắc Uyên là cực kỳ an toàn. 

Hắn thậm chí vô cùng có khả năng trốn trong lãnh địa của mình, theo lối suy nghĩ kiểu dưới chân đèn thì tối! 

Mấy ngày sau, Dương Khai từ trở về, trong chỗ bí cảnh này không có quá nhiều vật có giá trị, mặc dù đào được chút dược liệu, lại không phát hiện Huyền Tẫn Linh Quả. 

Mà trong khoảng thời gian này Vương Tư Bá đã luyện chế hoàn thành vật để truy tìm kia. 

Dương Khai trở về, hắn lập tức giao một thứ trông như la bàn cho Dương Khai: "Có vật này, trong phạm vi nhất định sẽ có thể cảm ứng được vị trí băng đeo tay kia." 

"Ta đã biết!" Dương Khai nghiêm mặt gật đầu. 

"Sư đệ ngàn vạn cẩn thận, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, đó dù sao là vực chủ, nếu không địch lại chớ có miễn cưỡng." Vương Tư Bá lại không yên tâm căn dặn. 

Dương Khai nói: "Sư huynh yên tâm, ta còn phải mang chư vị về quan, đương nhiên sẽ không mạo hiểm làm việc."

lần nữa thu bọn người vào trong Tiểu Càn Khôn, Dương Khai ra khỏi bí cảnh, dò xét Càn Khôn Đồ, lao thẳng tới Hắc Uyên lĩnh. 

Hắn luôn cầm la bàn kia trên tay, thỉnh thoảng điều tra một phen, cả đoạn đường đi, không có động tĩnh. 

Chợt có gặp phải đội ngũ Mặc tộc, thường thường vừa đối mặt liền bị giết sạch sẽ, những Mặc tộc này, ngay cả một tên lãnh chúa đều không có, há có thể ngăn hắn sát phạt. 

Xem ra lúc trước hắn suy đoán không sai, tất cả lãnh chúa đều gấp rút tiếp viện các Vực Chủ Mặc Sào, ngồi cạnh Mặc Sào chờ hắn, trong những đội ngũ Mặc tộc bên ngoài này tự nhiên không thấy bất kỳ bóng dáng lãnh chúa nào. 

Một đường gió tanh mưa máu, bảy, tám ngày sau, Dương Khai đã tìm đến Hắc Uyên lĩnh. 

Hắn thẳng đến trung tâm Hắc Uyên lĩnh, nếu suy đoán Hắc Uyên khả năng đangở đây, như vậy tỷ lệ hắn trốn ngay trên đất phong này là lớn nhất, đây là chỗ căn cơ của hắn, hắn muốn chữa thương, phải được Mặc Sào chi lực tá trợ, ở chỗ này là thuận tiện nhất. 

Nhưng mà khi Dương Khai đuổi tới phù lục kia, quan sát tỉ mỉ la bàn trong tay, phát hiện la bàn vẫn không có động tĩnh. 

Hắc Uyên không ở chỗ này?

Dương Khai nhướng mày. 

Thứ Vương Tư Bá luyện chế, hắn tin được, la bàn này không phải bí bảo gì quá tinh vi, Vương Tư Bá là Luyện Khí tông sư xuất thủ, không có khả năng không có tác dụng. 

Mà bây giờ la bàn không có phản ứng, khả năng duy nhất chính là Hắc Uyên không ở chỗ này. 

Xem ra là mình đoán sai, Dương Khai không khỏi thất vọng. 

Có điều đã tới đây, không thể tay không mà về, nhìn phù lục phá toái phía dưới, Dương Khai liền thôi động long mạch chi lực, long ngâm gào thét, hóa thành long thân 3000 trượng. 

Thời gian này, Mặc tộc ở đây không tốt lắm. 

Lần trước Nhân tộc Dương Khai hóa thân Cự Long bỗng nhiên giết tới nơi này, chẳng những phá hủy Vực Chủ Mặc Sào, giết không ít cường giả Mặc tộc, càng đánh cho phù lục sơn băng đất nứt, thành trì rách nát, rất nhiều tài nguyên đều bị Cự Long kia cướp sạch. 

Nơi này vốn có một tòa Vực Chủ Mặc Sào, mặc chi lực nồng đậm đến cực điểm, là căn cơ Mặc tộc dựa vào để sinh tồn, mà bây giờ Mặc Sào hủy, mặc chi lực trên phù lục ngày càng mỏng manh, các Mặc tộc bị đánh thương không có mặc sào, thật lâu không thể khôi phục.

Có thể tưởng tượng, không bao lâu, mặc chi lực nơi này sẽ tiêu hao hết, đến lúc đó, tình huống sẽ chỉ càng hỏng bét. 

Mà bây giờ, Hắc Uyên đại nhân không biết tung tích, nơi đây vốn còn có một số lãnh chúa lưu thủ, nhưng lúc này gần như tất cả lãnh chúa đều đã rời đi, hình như là đi trợ giúp Vực Chủ Mặc Sào khác. 

Toàn bộ Mặc tộc trên phù lục, lòng người bàng hoàng, đối với tương lai đầy vẻ mê mang, tuy có thượng vị Mặc tộc đứng ra tuyên dương vực chủ đại nhân sẽ không vứt bỏ bọn hắn, chắc chắn sẽ tìm được một tòa Mặc Sào khác vững chắc căn cơ, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì. 

Trên phù lục, đang khi đông đảo Mặc tộc hoảng loạn, một tiếng long ngâm ga ̀o thét đột nhiên từ thiên ngoại truyền đến. 

Tiếng động này. . . quen tai thế. . . ôi cái d. 

Rất nhiều Mặc tộc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ trên không trung xa xa, một con Cự Long dài mấy ngàn trượng, toàn thân kim quang chói mắt, lắc đầu vẫy đuôi lao xuống. 

Tại sao lại đến nữa! 

Các Mặc tộc đều điên lên rồi, không phải nói Cự Long chỉ nhìn chằm chằm Vực Chủ Mặc Sào sao? Mặc Sào sơi đây đã hủy, sao nó lại tiếp tục chạy tới?

Không kịp nghĩ rõ ra ̀ng, Cự Long đã trùng sát xuống, những nơi đi qua, Mặc tộc tử thương không đếm được. 

Lần trước Dương Khai hóa thân Cự Long tới đây, còn bị không ít lãnh chúa ngăn cản, nhưng mà bây giờ, Mặc tộc nơi nàu thực lực mạnh nhất cũng chỉ là thượng vị Mặc tộc mà thôi, đối mặt vô thượng long uy kia, Mặc tộc sớm đã giật mình bể mật, nhao nhao bôn tẩu đào vong, nào dám đối diện? 

Cự Long như vào chỗ không người, tùy ý trùng sát, long tức phun ra, Mặc tộc liên tiếp kêu rên. 

Một lúc lâu sau, Dương Khai rời đi, toàn bộ phù lục đã triệt để phá toái, hóa thành vô số mảnh vỡ, phiêu tán bốn chỗ hư không. 

Số lượng Mặc tộc tử vong càng khó mà tính toán, thô sơ giản lược đoán chừng tối thiểu nhất cu ̃ng có mười mấy vạn, tuy nói không có lãnh chúa, nhưng những này thượng vị hạ vị Mặc tộc này là căn cơ của Mặc tộc, tử thương quá lớn sẽ ảnh hưởng sinh kế ngày sau. 

Càng có từng gian cửa hàng bị tẩy sạch trống không. 

Lần trước mặc dù Dương Khai cũng cướp bóc một phen, nhưng thời gian vội vàng, không kĩ càng làm việc được, lần này thì xuất thủ không kiêng nể gì cả, hung hăng cắt Mặc tộc mấy cân thịt. 

Toàn bộ phù lục đều bị đánh nát ra, Mặc tộc tử thương to lớn, lãnh địa của Hắc Uyên xem như triệt để hủy. 

Từ trước tới nay, đây có lẽ là lãnh địa lệ thuộc trực tiếp vực chủ thứ nhất bị Nhân tộc triệt để hủy đi.