Chỉ tiếc Hắc Uyên không ở đây.
Hắc Uyên bị thương thần hồn, nếu tìm được hắn, Dương Khai vẫn còn nắm chắc khả năng giết được hắn, nhưng hư không rộng lớn vô biên, Dương Khai không biết nên đi nơi nào tìm kiếm tung tích Hắc Uyên.
Việc đã đến nước này, đành không thể cưỡng cầu.
Là lúc nên trở về trong quan, hiện giờ đại quân Mặc tộc vây công m Dương quan, không biết tình hình đang thế nào.
Hạ quyết tâm, Dương Khai lao thẳng đến vị trí m Dương quan, thôi động Không Gian Pháp Tắc, người lơ lửng không cố định, dọc theo đường thông thuận đến cực điểm, có lẽ là trong khoảng thời gian gần nhất này bị hắn giết sợ, cho nên trên đường ngay cả Mặc tộc rải rác đều không gặp được.
Gần nửa ngày sau, Dương Khai sắp rời khỏi Hắc Uyên lĩnh, tiến vào một lãnh địa vực chủ khác, la bàn trong tay bỗng nhiên hơi chấn động.
Trước đó trên Hắc Uyên lĩnh mặc dù không tìm được tung tích của hắn, nhưng Dương Khai bao nhiêu còn giữ một tia kỳ vọng, chờ mong trên đường trở về liệu co ́thể phát hiện tung tích Hắc Uyên, cho nên hắn không thu hồi la bàn, mà là một mực cầm trên tay.
Bây giờ lại thật sự có phản ứng.
Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.
Chấn động kia cực kỳ yếu ớt, nhưng bởi vì có chỗ chờ mong, cho nên Dương Khai luôn phân tâm chú ý động tĩnh la bàn, nên lập tức nhận ra.
Dừng lại, cúi đầu nhìn, thấy kim đồng hồ trong la bàn loạng choạng rất nhỏ, chỉ một phương vị đại khái.
Dương Khai lập tức sáng mắt, la bàn có phản ứng, nói rõ đã cảm ứng được chỗb ăng đeo tay kia, mà băng đeo tay kia thì nằm trên tay Hắc Uyên, vị trí băng đeo tay chính là chỗ Hắc Uyên ẩn thân.
Kim đồng hồ sở dĩ lay động rất nhỏ là bởi vì khoảng cách nơi này hơi xa, hẳn là vị trí biên có thể cảm ứng được chỗ khoảng cách băng đeo tay.
Như vậy đã đủ!
Dương Khai vui mừng quá đỗi, vốn cho rằng bỏ lỡ cơ hội đánh giết
Hắc Uyên mà hối tiếc không thôi.
Lúc này thu liễm khí tức, lần theo phương hướng kim đồng hồ chỉ, lao đi.
Hắc Uyên nhất định đang chữa thương, tuy nói hắn bị thương thần hồn, nhưng tốt xấu gì cũng là Vực Chủ, muốn giết hắn cũng không phải dễ như vậy, nhưng nếu Dương Khai có thể bất ngờ đánh lén, có lẽ sẽ nhất cử kiến công.
Dương Khai càng đi, biên độ kim đồng hồ lắc lư chầm chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Gần nửa ngày về sau, mượn nhờ một đoàn mặc vân ẩn nấp, Dương Khai lặng lẽ dò xét một khối phù lục phía trước.
Phù lục kia diện tích không nhỏ, phù lục như này, toàn bộ Mặc chi chiến trường có rất nhiều, nhất là trên lãnh địa Mặc tộc, rất nhiều lãnh chúa vực chủ đều thích thành lập lãnh địa trên phù lục như vậy.
Dương Khai quan sát một lúc, khối phù lục to lớn này không có bóng dáng Mặc tộc hoạt động, cũng không nhìn thấy thân ảnh Hắc Uyên, thậm chí ngay cả khí tức Hắc Uyên đều không phát hiện được.
Nhưng mà phương hướng kim đồng hồ chỉ, chính là khối phù lục này, nói cách khác, Hắc Uyên tuyệt đối núp ở bên trong.
Lại quan sát một hồi, từ đầu đến cuối không thể tìm ra bóng dáng
Hắc Uyên, Dương Khai nhíu nhíu mày, xông ra ngoài, phi thẳng đến phù lục.
Hắc Uyên không biết trốn ở nơi nào, chỉ có thể trực tiếp vào tìm.
Tận khả năng thu liễm khí tức, Dương Khai như quỷ mị hoạt động trên phù lục, hắn vốn còn lo lắng sẽ bại lộ hành tung, bởi cho dù hắn có thu liễm khí tức đến mức nào, khoảng cách gần như thế, Hắc Uyên cu ̃ng có khả năng phát giác, song khi hắn dò xét hơn phân nửa phù lục, Hắc Uyên cũng vẫn không có nửa điểm phản ứng.
Dương Khai lập tức yên lòng, xem ra Hắc Uyên thụ thương không nhẹ, lúcM ặc tộc bị thương nặng, rơi vào trạng thái ngủ say là phương thức chữa thương nhanh nhất, nói như vậy, Hắc Uyên vô cùng có khả năng ngủ say tại nơi nào đó trên phù lục này.
Vậy càng dễ cho hắn hạ thủ.
Chỉ tiếc hắn dò xét hơn phân nửa phù lục, thế mà cũng không tìm được Hắc Uyên, đến một đoạn thời khắc, từng tia mặc chi lực tiết ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trong hư không này bởi vì từng có Mặc tộc hoạt động, khắp nơi có thể thấy được mặc chi lực, thậm chí ngưng tụ thành mặc vân, cho nên ban sơ Dương Khai không có quá nhiều lưu ý.
Nhưng chợt cảm thấy mặc chi lực này dường như không thích hợp,
mới cẩn thận quan sát.
Chốc lát, Dương Khai phát giác được, đầu nguồn những mặc chi lực này, hẳn là nội bộ phù lục, nói như thế, Hắc Uyên ẩn thân trong này?
Chẳng trách mình tìm nửa ngày cũng không tìm được hắn.
Trong lòng có so đo, lần theo nơi phát ra mặc chi lực kia, Dương Khai rất nhanh tìm được một động quật sâu dưới lòng đất.
Nín thở ngưng thần, chui vào trong động quật, lao xuống, không biết xâm nhập bao nhiêu dặm. Mà càng xuống, mặc chi lực thì càng nồng đậm, càng để Dương Khai xác định phán đoán của mình không sai.
Thẳng đến một đoạn thời khắc, động quật chật hẹp bỗng nhiên sáng sủa.
Nội bộ phù lục này, lại có một khu vực trống lớn, mà giương mắt nhìn lên, Dương Khai không khỏi nhíu mắt lại.
Nơi này lại có một tòa Mặc Sào cao mấy chục trượng đứng vững vàng, giống như những Mặc Sào Dương Khai từng thấy, như một nụ hoa đen kịt, nụ hoa kia thư giãn rất nhỏ, toàn bộ Mặc Sào nhảy lên như trái tim.
Nơi này thế mà còn có một tòa Mặc Sào!
Dương Khai không khỏi ngoài ý muốn.
Phải biết hắn đã làm hỏng Mặc Sào của Hắc Uyên, theo đạo lý tới nói, tất cả tử sào đều sẽ khô héo mới đúng, nơi này thế mà còn thừa lại một tòa.
Khả năng duy nhất chính là toà Mặc Sào này không phải là tử sào Mặc Sào của Hắc Uyên, càng không phải tử sào của bất cứ Vực Chủ Mặc Sào nào Dương Khai từng hủy.
Thậm chí có khả năng đây còn một tòa Vực Chủ Mặc Sào!.
Mà nhìn quy mô Mặc Sào này, trông còn kém Lãnh Chúa Mặc Sào, có lẽ là Hắc Uyên vội vàng ấp ra, dùng để chữa thương, không có thời gian hảo hảo bồi dưỡng.
Cúi đầu quan sát la bàn trong tay, kim đồng hồ chính chỉ chỗ Mặc Sào kia.
cuối cùng cũng tìm được ngươi! Dương Khai thu hồi la bàn, quan sát tỉ mỉ Mặc Sào trước mắt.
Toàn bộ Mặc Sào đã triệt để phong bế, muốn chui vào mà không làm kinh động Hắc Uyên là rất không có khả năng.
Có điều khoảng cách gần như thế, Hắc Uyên thế mà còn là không có phản ứng, xem ra quả nhiên đã ngủ say.
Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, tế ra Thương Long Thương, chớp mắt sau, điên cuồng thôi động lực lượng Tiểu Càn Khôn.
Kim Ô đề minh, đại nhật nhảy ra, Thương Long Thương thương chỉ đại nhật, vụt thẳng tới Mặc Sào, cùng lúc đó, thôi động Không Gian Pháp Tắc, cuốn lên hư không tứ phương,không cho Hắc Uyên bất kì cơ hội tránh né.
Đưới đại nhật, Mặc Sào cao mấy chục trượng ầm vang vỡ nát, đồng thời có gầm lên giận dữ quanh quẩn không gian dưới đất này, xen lẫn vô tận phẫn nộ, ngay sau đó, trước mắt Dương Khai, kim quang đại phóng, một đạo phòng hộ bỗng nhiên hiển hiện, ngăn trở thế công của hắn.
Là băng đeo tay kia!
Dương Khai lập tức kịp phản ứng. Băng đeo tay kia là một kiện phòng hộ bí bảo, luôn được Hắc Uyên đeo bên trên cánh tay phải, mặc dù hắn đang ngủ say, nhưng ngay một sát na Dương Khai ra thương, thân là Vực Chủ, hắn vẫn còn có bản năng có ứng đối đối với nguy hiểm, băng đeo tay lập tức thể hiện ra phòng hộ chi lực.
Thân là một vị Luyện Khí tông sư, phòng hộ bí bảo được Vương Tư Bá xuất thủ luyện chế, hơn nữa còn là một kiện trân phẩm được hắn lưu lại lạc ấn đặc thù, phòng hộ chi lực đương nhiên sẽ không quá yếu.
Nhưng còn chưa mạnh đến mức Dương Khai không thể công phá, dù
sao thực lực hắn đã viễn siêu thất phẩm bình thường, huống chi Kim Ô Chú Nhật còn là thần thông pháp tướng, uy năng không phải bình thường bí thuật có thể so sánh.
Dưới đại nhật, phòng hộ màu vàng vỡ nát ra, Thương Long Thương trực thẳng tới lồng ngực Hắc Uyên.
Bỗng nhiên bừng tỉnh gặp phải công kích như vậy, tâm tình Hắc Uyên phải nói là sung sướng biết bao :V, lực lượng cường đại phát tiết, hung hăng đấm ra một quyền.
Sơn băng địa liệt, loạn thạch bay tán loạn.
Vô số năm như một ngày an tĩnh, phù lục hư không trong nháy mắt này bộc phát ra lực lượng cuồng bạo, trong nháy mắt vỡ nát ra.
Hai bóng người ngã bay ra ngoài, thân ở giữa không trung, Dương Khai miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Hắc Uyên phẫn nộ một kích, hắn không chịu nổi, xương sườn đều gãy mất mấy cái, ngũ tạng lục phủ càng quay cuồng không ngừng, quả nhiên như Vương Tư Bá nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.
Nỗ lực ổn định người, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy cách đó không xa Hắc Uyên đầy vẻ kinh nộ, trong mắt còn mờ mịt, hiển nhiên còn chưa hiểu rõ đến cùng xảy ra chuyện gì.
Băng đeo tay trên tay hắn lúc này cũng đã ảm đạm vô quang, vô số
vết rạn trải rộng, linh tính đã mất lớn.
May mà băng đeo tay này thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng, mới ngăn trở Dương Khai một đạo Kim Ô Chú Nhật, nếu không dưới tình huống như vậy, hắn vô cùng có khả năng bị Dương Khai một chiêu giết mất.
Dù là như vậy, máu từ lồng ngực cũng chảy ồ ạt, Thương Long Thương sắc bén cuối cùng để hắn bị thương.
Chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, Hắc Uyên minh bạch đến cùng xảy ra chuyện gì, nhìn xuống, nhìn thấy người đánh lén mình, lập tức cắn răng gầm thét: "Là ngươi!"
Dương Khai nghiêng đầu nhổ ra trong miệng máu tươi, phẫn uất không thôi: "Mạng ngươi cứng thật!"
Cũng thật trớ trêu, có thể tìm được Hắc Uyên là do băng đeo tay Vương Tư Bá luyện chế cho hắn, nhưng vừa rồi không thể một kích kiến công, cũng là băng đeo tay ngăn lại, thật sự là thành cũng tại Vương Tư Bá, bại cu ̃ng tại Vương Tư Bá.
Có điều đã tìm được Hắc Uyên, cuộc chiến đấu này chỉ vừa mới bắt đầu.
"Sao ngươi biết ta ở đây?" Hắc Uyên biểu lộ kinh nghi bất định, hắn thực sự không nghĩ ra, hư không rộng lớn như vậy, hắn trốn ở đây,
làm sao còn bị Dương Khai phát hiện, nơi đây chỉ là một phù lục rất bình thường.
Dương Khai lại có thể tinh chuẩn tìm được chỗ ẩn thân của hắn, đồng thời khởi xướng đánh lén, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
"Tìm ngươi rất khó sao?" Dương Khai cười nhạo, tay run lên thương hoa, "Hôi thối trên người ngươi, cho dù cách ức vạn dặm ta đều có thể nghe được, cho nên đừng mơ có thể trốn đến nơi nào, mặc kệ ngươi núp ở chỗ nào, ta đều có thể tìm ra ngươi, sau đó help chết ngươi!"