Dương Khai chính là muốn để con mồi sinh ra ảo giác có thể thoát khỏi hắn.
Tu vi của hắn có lẽ không bằng Hắc Uyên, nhưng luận năng lực khôi phục, Hắc Uyên thúc ngựa cũng khó bằng, trao đổi thương thế, đối với Dương Khai là cực kỳ có lợi, mà trong thời gian truy đuổi, Hắc Uyên nhất định sẽ càng ngày càng suy yếu, đợi thời cơ chín muồi, có lẽ không cần Dương Khai xuất thủ, Hắc Uyên sẽ kiệt lực mà chết!
Hắc Uyên cũng không phải đồ đần, hắn có lẽ không biết Dương Khai dự định như thế nào, nhưng tất nhiên cũng nghĩ trăm phương ngàn kế thoát khỏi Dương Khai.
Hắn nhiều lần trốn đến lãnh địa của lãnh chúa, muốn mượn nhờ những Mặc tộc trên lãnh địa kia quấy nhiễu Dương Khai.
Nhưng mà bây giờ trên lãnh địa những lãnh chúa này, Mặc tộc trên cơ bản chỉ là thượng vị hạ vị Mặc tộc mà thôi, ngay cả lãnh chúa đều
không có, thì nào có thể đỡ nổi Dương Khai?
Có lẽ sẽ khiến hắn trì hoãn mấy hơi, nhưng căn bản không thể triệt để thoát khỏi.
Một đuổi một chạy, không biết vượt qua bao nhiêu vạn dặm, thương thế của Hắc Uyên càng ngày càng nặng, toàn thân hiện đầy vết thương, một thân mặc huyết gần như đều bị tiêu hao sạch, trong lòng biệt khuất càng không lời nào có thể diễn tả được.
Luận thực lực, hắn vẫn mạnh hơn Dương Khai, nhưng thần hồn trọng thương bị Dương Khai tận lực nhằm vào, dẫn đến hắn căn bản không thể phát huy ra lực lượng Vực Chủ, nếu không làm sao lại xuất hiện tình cảnh thê lương như vậy.
Nhiều lần, Hắc Uyên thậm chí không nhịn được muốn quay người liều mạng với Dương Khai, nhưng mà cuối cùng vẫn không có can đảm này, lấy trạng thái của hắn bây giờ nếu là tử chiến không lùi, tất không có may mắn, có thể trước khi chết đồng quy vu tận với Dương Khai hay không hắn còn không có nắm chắc.
Khát vọng sinh tồn thúc hắn một khắc cũng không ngừng trốn chạy, kỳ vọng có thể đợi được biến số gì, hóa giải cục diện trước mắt.
Biến số thật sự xuất hiện.
Một đoạn thời khắc, Hắc Uyên bỗng nhiên phát giác được phía
trước có mấy đạo khí tức quen thuộc mà cường đại cấp tốc tiến gần mình, đó là mấy vị vực chủ, tồn tại đồng cấp với hắn, hắn thậm chí có thể thông qua mấy đạo khí tức kia đoán được thân phận người tới.
Hắc Uyên vui mừng quá đỗi!
Bây giờ trong Mộ Quang vương lĩnh, các vực chủ trên cơ bản đều suất lĩnh đại quân đi nghênh chiến Nhân tộc m Dương quan, chỉ có số ít mấy vực chủ lưu thủ, trừ hắn ra, chính là mấy vị trấn thủ tại vương thành.
Chỉ là Hắc Uyên biết, mấy vị vực chủ kia cũng đang đi hiệp trợ vương chủ vây công lão tổ Nhân tộc, trong khoảng thời gian này hắn luôn trong trạng thái chữa thương, không biết tình hình chiến đấu như thế nào.
Hiện giờ chợt cảm giác được khí tức mấy vị kia, vậy không thể nghi ngờ nói rõ tranh đấu phia vương chủ đã kết thúc, mặc kệ cuối cùng thắng bại như thế nào, mấy vị vực chủ kia đều có thể rút tay ra ngoài viện trợ tiền tuyến, mà phương hướng này, hình như chính là chiến trường tiền tuyến.
Có thể ở chỗ này gặp được bọn hắn, quả nhiên là vận khí. Hắc Uyên không chút cân nhắc, lập tức lao đến phía mấy vị vực chủ,
chỉ cần tụ hợp cùng mấy vị kia, Dương Khai chắc chắn sẽ sợ ném chuột vỡ bình, thậm chí hắn còn có thể liên hợp với mấy vị kia nghĩ biện pháp bắt lại, có mấy vị này đồng loạt ra tay tương trợ, Dương Khai tinh thông Không Gian Pháp Tắc cũng chưa chắc có thể đào thoát.
Giờ này khắc này, trong đầu Hắc Uyên không khỏi tuôn ra một câu nói lưu truyền trong Nhân tộc, sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Đến khi phía trước có một đạo thân ảnh kiều tiểu khắc sâu vào tầm mắt, Hắc Uyên bỗng như rớt vào hầm băng.
Ngay khi Hắc Uyên phát giác được khí tức mấy vị vực chủ kia, Dương Khai cũng đã nhận ra. Cho dù cách rất xa, uy thế ngập trời từ mấy vị vực chủ kia cũng như đèn sáng trong đêm tối, có thể thấy rõ.
Dương Khai khẩn trương.
Vốn định từ từ mài chết Hắc Uyên, tên này là vực chủ, không biết có thủ đoạn cuối cùng gì để đối phó mình, nhưng phía trước thế mà bỗng nhiên xuất hiện mấy vực chủ, hắn thậm chí từ đó cảm giác được khí tức của Diệt Khung và Kình Lôi, trừ đó ra, còn có một khí tức vực chủ xa lạ khác.
Nói cách khác, phía trước kia chính là ba vị vực chủ!
Bọn hắn sao lại ở nơi này? Trước đó trong tình báo lấy được, nói là có vài vị vực chủ hiệp trợ Mộ Quang vương chủ vây công lão tổ, cho nên hắn trọng thương Hắc Uyên, tùy ý làm bậy hậu phương Mặc tộc, mới không có bất kỳ kẻ nào ngăn được hắn.
Nơi này thế mà xuất hiện ba vị, chiến đấu chỗ lão tổ kết thúc rồi à? Ai thắng ai thua?
Dương Khai không kịp suy nghĩ sâu xa, chỉ là do dự, lập tức thúc giục Không Gian Pháp Tắc, người như quỷ mị biến mất tại chỗ.
Lại hiện thân lần nữa đã cách sau lưng Hắc Uyên không xa, thương ra như rồng, đồng thời thôi động Không Gian Pháp Tắc, giam cầm hư không phía trước, lực lượng thần hồn oanh kích, quát lớn: "Hắc Uyên nhận lấy cái chết!"
Ba vị vực chủ còn cách nơi đây một đoạn lộ trình, hắn còn có cơ hội giết Hắc Uyên.
Hắn đã làm xong ứng đối Hắc Uyên trước khi chết phản công, nhưng mà đối mặt một thương kia, Hắc Uyên lại như thể không phát giác nguy cơ chút nào, ngược lại hết sức chăm chú đề phòng phía trước.
Hình như có một đạo hàn quang hiện lên, một đạo thân ảnh kiều tiểu lướt qua Hắc Uyên, cầm trong tay một thanh trường kiếm, trường kiếm kia không dính chút mặc huyết, còn dư lưc nghênh tiếp trường thương.
Liếc thấy thân ảnh này, Dương Khai trợn tròn mắt, vội vã thu hồi thế thương, lực lượng cường đại phản chấn khiến hẳn khí huyết quay cuồng.
Bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đã chạy đến trước mặt Dương Khai, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao ngươi còn ở nơi này?"
Dương Khai cũng kinh ngạc không thôi: "Lão tổ?"
Hắn không nghĩ tới ở chỗ này thế mà gặp được lão tổ, trước đó cảm nhận được khí tức mấy vị vực chủ, hắn còn đang suy nghĩ tình hình chiến đấu của lão tổ như thế nào, không ngờ sau một khắc lão tổ thế mà xuất hiện trước mặt mình.
Nói như vậy, thời gian non năm này, lão tổ chẳng phải là một mực giao thủ với Mộ Quang vương chủ? Hai vị này có thể đánh lâu như vậy sao.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Có điều bây giờ không phải lúc ôn chuyện, sau lưng lão tổ còn có ba vị vực chủ khí thế hùng hổ truy kích, chẳng mấy chốc sẽ tìm đến nơi đây, nên lão tổ hỏi xong liền thúc giục lực lượng, bao lấy Dương Khai: "Chạy trước!"
Dương Khai không tự chủ được đi theo lão tổ, nhanh như điện chớp.
Trong lúc cấp bách quay đầu nhìn, chỉ thấy Hắc Uyên cứng đờ trong hư không, lại trong chốc lát vỡ nát ra, hóa thành vô số thi khối.
Xem ra vừa rồi trong nháy mắt lão tổ lướt qua, bị lão tổ vô tình tập sát.
Hắn vốn là nỏ mạnh hết đà, đối mặt lão tổ một kích, làm sao có thể cản? Thấy tình hình này, Dương Khai trong lòng đại định.
Tuy nói Hắc Uyên không phải chết trên tay mình, nhưng cuối cùng không để hắn đào tẩu.
"Không phải kêu ngươi tụ hợp với đại quân sao, sao còn ở chỗ này?" Lão tổ vừa trốn chạy, vừa không hiểu hỏi.
Dương Khai cung kính trả lời: "Đại quân Mặc tộc nghênh chiến m Dương quan, phía trước có đại quân phong tỏa, ta lẻ loi một mình
khó mà xông qua, cho nên không thể quay về, về sau lại xảy ra chút chuyện."
"Tuổi không lớn, lá gan không nhỏ." Lão tổ nhàn nhạt một tiếng, không biết là chế nhạo hay là tán thưởng, bỗng hỏi: "Tên kia là do ngươi đả thương?"
"Hắc Uyên sao?" Dương Khai gật gật đầu: "Là ta."
"Chẳng trách không có chút sức phản kháng." Lão tổ nói, "Nếu hắn thời kỳ toàn thịnh, bằng vào trạng thái bây giờ của ta chưa hẳn co ́
thể giết hắn."
Dương Khai nghe vậy giật mình, tỉ mỉ quan sát sắc mặt lão tổ: "Ngài thụ thương rồi?"
Lão tổ buồn buồn ừ một tiếng: "Thương thế không nhẹ." Bỗng cười lạnh: "Yên tâm, lão yêu bà kia còn nặng hơn, bây giờ chắc chắn đang ngủ say trong Mặc Sào."
Dương Khai trong lòng ưu tư, tất nhiên biết lão yêu bà trong miệng nàng là Mộ Quang vương chủ.
Hai vị này từng có vô số lần giao phong, sớm đã kết huyết hải thâm cừu. Mà lại đều là cường giả Chí Tôn của hai tộc, thực lực luôn sàn sàn với nhau, lão tổ thụ thương không nhẹ, Mộ Quang vương chủ chắc chắn sẽ không tốt hơn.
Bằng không giờ phút này truy kích lão tổ sẽ không chỉ có mấy vực chủ.
"Lão tổ, mấy vực chủ kia có vẻ như không bị thương tích gì a."
Lão tổ lập tức bĩu môi: "Lúc đại chiến, mấy tên này chỉ ở bên lược trận, căn bản không dám tùy tiện nhúng tay, thụ thương kiểu gì? Lúc ta phá vây chém một tên, bằng không hiện tại đuổi tới chính là bốn vực chủ. Hắc hắc hắc, ta có phải rất lợi hại hay không?"
Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với Dương Khai.
Dương Khai vẻ mặt gượng gạo, xu nịnh nói: "Lão tổ thần uy vô biên!"
Lão tổ rõ ràng rất hưởng thụ, nói: "Ta cũng thấy rất kỳ quái, ngươi đả thương vực chủ như nào vậy, còn truy sát khiến tên kia chật vật chạy trốn, ngươi chỉ là thất phẩm a?"
Nếu mỗi thất phẩm đều cao minh như thế, Mặc tộc sớm đã bị chém giết sạch sẽ.
"Là Hắc Uyên tự chui đầu vào rọ."
Ngay sau đó kể lại chuyện xảy ra trong thời gian này, còn nói Hắc Uyên liên hợp rất nhiều vực chủ bố trí bẫy rập, chờ hắn tự chui đầu vào lưới, kết quả tự lấy đá nện chân mình, không làm gì được Dương Khai, ngược lại bị hắn đại sát tứ phương, lại mượn nhờ la bàn Vương Tư Bá luyện chế, tìm được Hắc Uyên, một phen đại chiến rồi truy đuổi tới giờ.
Lão tổ sáng mắt: "Giữa các Mặc Sào lại có liên hệ bực này?" "Lão tổ quả nhiên cũng không biê ́t sao?"
Lão tổ lắc đầu nói: "Tình báo liên quan Mặc tộc, kỳ thật Nhân tộc biết rất ít, bởi vì mặc chi lực, chúng ta không có cách nào xâm nhập nội địa Mặc tộc dò xét, chớ đừng nói chi là việc quan hệ Mặc Sào, Mặc Sào là căn cơ của Mặc tộc, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện tiết lộ, lần này nếu không phải là ngươi, nhân tộc ta cũng sẽ không thám
thính được những tin tình báo này."
Nói xong lại cau mày: "Theo như ngươi nói, mỗi một tòa Mặc Sào đều có thể coi là tử sào cảu Mặc Sào cao cấp hơn, hủy đi một tòa Vực Chủ Mặc Sào, tất cả tử sào cấp Lãnh Chúa đều sẽ chết theo, nếu Vương Chủ Mặc Sào của lão yêu bà kia bị hủy, vậy tất cả Vực Chủ Mặc Sào sẽ khô héo theo, tiếp theo ảnh hưởng đến tất cả Lãnh
Chúa Mặc Sào."
Dương Khai gật đầu nói: "Hẳn là vậy."