Lão tổ lại nói: "Vậy Vương Chủ Mặc Sào, là tử sào của cái nào?"
Dương Khai lắc đầu nói: "Ta không biết, theo Mặc tộc nói, Vương Chủ Mặc Sào đã là Mặc Sào cao cấp nhất."
Lão tổ im lặng, một hồi lâu mới nói: "Dù sao vẫn phải có đầu nguồn, nếu có thể tìm được đầu nguồn này, có lẽ có thể trảm thảo trừ căn Mặc tộc."
Dương Khai sợ hãi cả kinh: "Nếu thật như vậy, đây chẳng phải là nói phía trên vương chủ, còn có Mặc tộc lợi hại hơn?" Đầu nguồn kia đã có thể sinh ra Vương Chủ Mặc sào, tự nhiên sẽ có Mặc tộc cường đại hơn thủ hộ, đây thật là chuyện khiến cho người ta kinh dị.
Thực lực vương chủ đã có thể so với lão tổ Nhân tộc, nếu thật có Mặc tộc cường đại hơn, lại có thể phát huy ra lực lượng như thế nào.
"Có lẽ vậy, thứ chúng ta biết về Mặc tộc còn quá ít."
Nói xong, nàng quay đầu nhìn, ba tên vực chủ sau lưng còn như giòi trong xương truy đuổi không ngừng, đồng thời khoảng cách không kéo ra chút nào, ngược lại tiếp cận không ít, trong mắt lóe lên một tia sát cơ, lão tổ nói: "ba cái đuôi này thật phiền toái, không giải quyết bọn hắn, chúng ta sợ là trốn không thoát, có biện pháp gì tốt hong?"
Dương Khai quả quyết lắc đầu: "Ta chưa thể trực diện chống lại vực chủ, nếu chỉ là trốn chạy thì hẳn không phải vấn đề gì."
Lão tổ nhìn hắn, giật mình nói: "Phải rồi, ngươi tinh thông Không Gian Pháp Tắc, ta lại quên cái này. n, ta muốn giết bọn hắn!"
Dương Khai nghe vậy nói: "Vậy ta trợ lão tổ sức lực!"
Lão tổ gật đầu nói: "Lát nữa hành sự tùy theo hoàn cảnh, đừng miễn cưỡng!"
"Oke!".
Phía trước có một khối phù lục không lớn không nhỏ, không biết lơ lửng trong hư không bao nhiêu vạn năm, lão tổ đáp xuống phù lục, sau một khắc, trường kiếm trong tay liên tục điểm vài vị trí trong hư không, đồng thời trên tay còn lại cũng đang thay đổi pháp quyết không thôi.
Dương Khai xem không hiểu nàng đang làm gì, nhưng biết lão tổ hẳn
là đang bố trí loại pháp trận hoặc là bẫy rập gì đó.
Được một lát, hết thảy đã bố trí thỏa đáng, lão tổ cắn nát đầu ngón tay, một giọt tinh huyết đỏ thẫm như như bảo thạch bắn vào trong hư không, ngay sau đó, cấp tốc thu liễm khí tức.
Dương Khai thấy thế cũng học theo, thực lực hắn không cường đại như lão tổ, bây giờ mặc dù lão tổ đứng trước mặt hắn, nhưng nếu không dùng mắt thường nhìn, căn bản là không thể cảm giác, có thể thấy được pháp môn thu liễm khí tức của nàng tinh diệu bực nào, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là thực lực hắn chưa đủ.
Vừa mới làm xong đây hết thảy, ba vị vực chủ đã lướt qua phù lục.
Phía trước không thấy bóng dáng lão tổ, khóe mắt liếc qua lại liếc thấy dị thường trên phù lục.
Diệt Khung vực chủ quay đầu nhìn lại, thấy trên phù lục, lão tổ lẻ loi đứng, thần sắc nghiêm túc, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào bọn hắn.
Diệt Khung lập tức dựng tóc gáy, mặc dù không biết lão tổ đến cùng muốn làm gì, nhưng nhìn tư thế kia là biết chờ đợi mình không phải điều gì tốt.
Cùng lúc đó, Kình Lôi cùng một vị vực chủ khác cũng đã nhận ra dị thường.
Các vực chủ căn bản không nghĩ tới, Nhân tộc lão tổ một mực bị bọn hắn truy đuổi không dám có bất kỳ dừng lại, thế mà lại ngừng chân ở chỗ này.
Bọn hắn vẫn cho là lão tổ trọng thương, vô lực chống lại ba người bọn hắn, nên mới khí thế hùng hổ truy kích, đuổi theo cả đoạn dài, trong lòng ba người đều có huyễn tưởng, có thể bằng ba người bọn hắn chém giết lão tổ, dù sao cơ hội chém giết lão tổ không thấy nhiều, mà nếu làm được việc này, chính là thiên đại công lao.
Cho đến giờ phút này, ba vị vực chủ mới phát hiện chuyện không giống mình nghĩ cho lắm, lão tổ không phải là không có lực đánh một trận.
Còn chưa kịp phản ứng, trên thân lão tổ đã bộc phát ra thiên địa vĩ lực cuồng bạo, sau một khắc, một đạo kiếm quang chém ra.
Phù lục vỡ nát, hóa thành bột mịn, trong hư không, đồ án m Dương Ngư to lớn hiển hiện, trực tiếp bao phủ ba vị Vực chủ trong đó.
Trong m Dương Ngư kia giấu giếm vô tận sát cơ, m Dương chi lực xoay tròn, phảng phất hóa thành cối xay nghiền ép vạn vật, ba vị vực chủ bị bao phủ trong đó lập tức toàn thân phún huyết, phẫn nộ mà thống khổ tru lên.
Nồng đậm mặc chi lực bắn ra, ba vị Vực chủ đương nhiên sẽ không
ngồi chờ chết, nhao nhao bộc phát ra lực lượng cường đại muốn xông ra khỏi m Dương chi lực.
Lão tổ đã cầm kiếm giết tới.
Ai cũng không biết nàng phi tới lúc nào, ba vị Vực chủ không phát giác, ngay cả Dương Khai đứng bên cạnh nàng đều không phát hiện.
Đến tận khi trước mặt vị vực chủ Dương Khai không biết hiện lên một đạo hàn quang, cái đầu khổng lồ bay vút lên trời, Dương Khai mới hoàn hồn.
Một kiếm chi uy, một vị vực chủ đầu một nơi thân một ne ̉o.
Lão tổ đã ra trận, hắn sao còn có thể đứng nhìn, lúc này thân ảnh chớp động, công tới Diệt Khung.
Lúc này, Diệt Khung vất vả ngăn cản m Dương chi lực giảo sát, chỉ được một lát, vị Vực chủ này đã toàn thân đẫm máu, khí thế đại suy.
Dương Khai cầm thương đánh tới, Diệt Khung lại không thể kịp phản ứng, bị hắn một thương chọc mấy lỗ thủng trước ngực, thương thế bực này mặc dù không nhẹ, lại không thể lấy mạng Diệt Khung.
Mà một bên khác, lão tổ giết một vị Vực chủ, trường kiếm trong tay đã xẹt qua một đạo kiếm quang, chém về phía Kình Lôi.
Kình Lôi thực lực không yếu, vội vã trốn tránh, cuối cùng trốn được
một kiếp, nhưng kiếm quang kia lại chặt đứt cánh tay hắn, mặc huyết từ phun tung toé, hắn lảo đảo lui lại, rú thảm kêu đau đớn.
Tiếng kêu bỗng nhiên gián đoạn, lão tổ lại chém xuống một kiếm, lần này Kình Lôi đã vô lực ngăn cản, thân thể to lớn bị phá thành hai nửa.
Kình Lôi bị chém, Dương Khai cũng đồng thời bị Diệt Khung một quyền đánh bay ra ngoài, xương cốt không biết gãy mất bao nhiêu cái.
Hắn nỗ lực ổn định lại, cắn răng thôi động Không Gian Pháp Tắc, cả người quấn trong thương mang, thẳng tiến không lùi.
Diệt Khung gầm thét, hung hăng vỗ xuống một chưởng, Dương Khai lập tức như bị sét đánh, kim tinh ứa ra.
Mà đúng lúc này, trong mắt Diệt Khung lại hiện lên thần sắc cực kỳ hoảng sợ, Dương Khai nhìn thấy lão tổ như quỷ mị xuất hiện sau lưng Diệt Khung, trường kiếm trên tay hóa thành đầy trời kiếm mang.
Kiếm mang xán lạn chôn vùi, Diệt Khung cứng ngắc tại chỗ, bỗng nhiên vỡ vụn ra, hóa thành vô số thi khối, bay tứ tán.
Dương Khai mặt đầy vết máu, phương tâm mờ mịt.
Chết rồi! Ba Vực Chủ, trong ngắn ngủi không đến mười hơi cứ thế
mà chết đi. Tuy hắn có xuất thủ tương trợ, nhưng kỳ thật không có mang đến bao nhiêu tác dụng, vẻn vẹn chỉ là kềm chế Diệt Khung mà thôi, còn bị người ta phản kích đánh cho đầu óc choáng váng.
Có thể nói, ba Vực chủ đều chết trên tay lão tổ.
Đối với Dương Khai, Vực Chủ cường đại đến khó mà chống lại đối mặt lão tổ lại như đứa trẻ lên ba, không có chút sức phản kháng, cứ như vậy giòn tan lưu loát bị chém giết sạch sẽ.
Sự cường đại của lão tổ, hôm nay Dương Khai xem như chân chính thấy được.
Nhưng tình huống trước mắt lại khiến hắn có một chuyện không hiểu, quay đầu nhìn lại lão tổ.
Lão tổ thu trường kiếm, cũng vừa hay nhìn qua hắn, thấy bộ dáng hắn liền lo âu hỏi một câu: "Thương thế như thế nào?"
Dương Khai ho nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, tu dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục, lão tổ. . . Ta không hiểu."
Lão tổ thản nhiên nói: "Ngươi muốn hỏi, nếu ta có thể giết bọn hắn, sao lại bị bọn hắn đuổi theo a?"
Dương Khai gật gật đầu.
Lão tổ nói: "Bởi vì ta chỉ còn lại có điểm ấy lực lượng, giết bọn hắn sẽ
không còn sức trở về, nếu gặp được ngươi, vậy sẽ phải dựa vào ngươi mang ta về."
Dương Khai thần sắc cứng lại: "Nghĩa bất dung từ."
Lão tổ tự than một tiếng: "Thật khó chịu, lại phải biến thành tiểu hài tử."
Dương Khai không hiểu ra sao: "Cái gì?"
Hắn vừa dứt lời, lão tổ bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, n khí thế càng là như quả cầu da xì hơi, cấp tốc suy yếu.
Lúc này Dương Khai mới đột nhiên bừng tỉnh, lão tổ luôn có thương tích trong người, mà lại thương thế không nhẹ.
Mà theo khí thế suy yếu, cả người nàng lại bắt đầu rút lại.
Lão tổ vốn là một thiếu nữ chừng hai mươi, Dương Khai lại trợn mắt hốc mồm thấy thiếu nữ này trong thời gian ngắn ngủi không đến hai mươi hơi mà biến thành tiểu hài tử bảy, tám tuổi.
Bộ áo trắng nàng mặc cũng theo cơ thể thu nhỏ mà có chỗ biến hóa, từ đầu đến cuối dán vào người, có thể thấy được y phục này không phải quần áo bình thường, là một kiện bí bảo được đặc biệt luyện chế.
Thấy lão tổ biến thành tiểu nữ hài, Dương Khai trợn lồi cả tròng mắt ra: "Ngươi. . ."
Để hắn khiếp sợ không đơn giản chỉ là biến hóa của lão tổ, mà là bộ dáng tiểu nữ hài này.
Đúng là hắn m Dương quan trong phố xá gặp phải tiểu nha đầu một mực quấn lấy hắn kia! chính là tiểu nha đầu này đưa hắn một viên tiền cổ.
Tại bắt đầu thấy lão tổ, Dương Khai còn cảm thấy nàng có chút quen mặt, lờ mờ ở nơi nào gặp qua, từ đầu đến cuối cùng nghĩ không ra.
Bây giờ cuối cùng minh bạch, lão tổ bộ dáng, rõ ràng tiểu nha đầu kia giống nhau đến mấy phần, chỉ là hắn căn bản không nghĩ, lão tổ bản thân thế mà chính là tiểu nha đầu kia.
Rất nhiều trong phố xá gặp phải không hiểu chuyện, giờ khắc này cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lúc trước hắn còn kỳ quái, xâm nhập Mặc tộc nội địa, tìm hiểu tìm kiếm Luyện Khí sư chuyện trọng đại như thế, m Dương quan lão tổ vì sao không có triệu kiến mình, không có bất luận gì chỉ thị.
Nguyên lai không phải lão tổ không có triệu kiến, mà là lão tổ vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Vạy lai lịch đồng tiền cổ cũng sáng tỏ, tiểu nha đầu chưa bao giờ tu hành làm sao có thể trộm ra vật trân quý chô từ lão tổ, rõ ràng chính là lão tổ tự mình giao cho hắn.
Lúc này chú ý kĩ, y nguyên không thể nhìn ra nửa điểm vết tích tu luyện từ trên thân tiểu nha đầu, nàng tựa như là người bình thường chưa bao giờ tu hành, nếu Dương Khai không phải thấy tận mắt biến hóa của nàng, nói cái gì hắn cũng không dám tin vị này thế mà chính là lão tổ m Dương quan!
Làm cái trò gì vậy a? Dương Khai choáng váng.
"Đừng có ngây ngô, tranh thủ thời gian chạy đi, nói không chừng một hồi nữa có Mặc tộc đến đây dò xét tình huống." Lão tổ sắc mặt tái nhợt, bên khóe miệng còn có vết máu, đôi mắt to vốn linh động trở nên tối tăm mờ mịt, không có thần thái gì cả, trông như ngủ gật, mí mắt đều gục xuống.