Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5121: Gặp Người Quen Trong m Dương Quan



Các thành viên của tiểu đội nói chuyện vài câu rồi chào hỏi nhau, riêng phần mình trở về tu dưỡng. 

Bình thường, sau khi loại chiến dịch quy mô lớn này bộc phát, hai tộc đều sẽ an ổn mười ngày nửa tháng, cho nên trong khoảng thời gian nửa tháng gần nhất, sẽ không có đại chiến phát sinh. 

Từ khi trở về từ bên Mặc tộc, Dương Khai vẫn luôn cùng Thanh Khuê ở chung một chỗ, lúc này, hắn tự nhiên là cũng đi theo Thanh Khuê rời đi. 

Nhưng mới đi được mấy bước, hắn bỗng nhiên dừng bước, hướng một phương hướng nhìn lại, bên kia có một bóng người nhìn như có chút quen thuộc khiến hắn để ý. 

"Nhìn cái gì đấy?" Thanh Khuê cu ̃ng ngừng chân theo, không hiểu hỏi. 

"Ngươi về trước đi, ta đi một chút rồi về." Dương Khai nói một tiếng rồi bay thẳng về phương hướng kia. 

Rất nhanh, Thanh Khuê đã thấy Dương Khai ngăn cản một người ở bên kia, mỉm cười nói chuyện với nhau, hắn hết sức tò mò, thấp giọng hỏi Tô Ánh Tuyết ở bên người: "Sư muội, ở chỗ này, ngoại trừ chúng ta, Dương Khai còn có người quen khác sao?" 

Tô Ánh Tuyết lắc đầu, lộ vẻ mỏi mệt: "Không phải nữ nhân là được rồi, quản nhiều như vậy làm gì?" 

Thanh Khuê khẽ gật đầu: "Cũng đúng." 

Hai người tùy ý trò chuyện với nhau rồi cấp tốc rời đi. 

Một bên khác, vị võ giả bị Dương Khai ngăn lại kia lộ vẻ âm trầm: "Ngươi nhận lầm người." 

Dương Khai cười nói: " Phong thái của Thần Quân vẫn như cũ, ta sao có thể nhận lầm người?" 

Người kia nguýt hắn một cái: "Ta chỉ là một vị thất phẩm, nào dám xưng là Thần Quân?" 

Dương Khai nói: "Lấy thiên tư của Thần Quân, tấn thăng bát phẩm là chuyện nằm trong tầm tay, thất phẩm chỉ là quá trình quá độ mà thôi, Thần Quân cần gì phải khiêm tốn."

"Ngươi muốn làm gì?" Người kia rõ ràng hơi không kiên nhẫn. 

Dương Khai nói: "Ta không muốn làm gì cả, chỉ là ở chỗ này thế mà còn có thể đụng phải một người quen, khó tránh khỏi ngoài ý muốn và vui mừng, đến tìm Thần Quân ôn chuyện mà thôi." 

Người kia lập tức nổi trận lôi đình: "Ta cùng ngươi chỉ có thù, nào có gì mà ôn chuyện?" 

Dương Khai cười nói: "Đấy, Thần Quân không phải là đã tự thừa nhận sao?" 

Người kia đen cả mặt, cắn răng nói: "Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?" 

Dương Khai thở dài: "Ta thật sự là không muốn làm gì cả, chỉ là vừa rồi liếc thấy bóng người Thần Quân, có chút không dám tin tưởng, tới xác nhận một phen, không nghĩ tới, Thần Quân cũng tới nơi này." 

"Đây còn không phải là chuyện tốt mà ngươi làm!" Người kia nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như là cùng Dương Khai có mối thù không đội trời chung. 

Dương Khai lộ vẻ vô tội nói: "Ta hình như là chưa từng đối với Thần Quân làm gì cả, người bắt ngươi năm đó thế nhưng là Ngư Tẩu tiền bối của Minh Vương Thiên." 

Người kia khoát tay nói: "Đừng một Thần Quân, hai Thần Quân, bây

giờ ta chỉ là một vị thất phẩm, ngươi gọi như vậy, bị người khác nghe thấy sẽ trở thành trò cười." 

"Vậy. . . Huyết Nha huynh?" Dương Khai nhíu nhíu mày. 

Người trước mặt hắn đương nhiên đó là Hắc Nha Thần Quân mà năm đó hắn gặp phải ở trong Huyết Yêu Động Thiên, sau khi tu hành Đại Diễn Bất Diệt Huyết Chiếu Kinh, người này đoạt xá thân thể của một vị đệ tử Thiên Huyết Địa tên là Chu Nghị Đại, từ đó chạy ra Huyết Yêu Động Thiên, rồi ẩn thân ở trong Phá Toái Thiên làm xằng làm bậy, tạo thành không ít giết chóc, khiến cho rất nhiều đệ tử của các động thiên phúc địa tử thương. 

Bởi vì nội tình vốn có của Thần Quân, lại đạt được loại tà công như Đại Diễn Bất Diệt Huyết Chiếu Kinh, cho nên tốc độ tăng lên tu vi của hắn rất nhanh, thực lực cũng siêu việt phẩm giai của bản thân. 

Nói theo một cách khác, tuy Đại Diễn Bất Diệt Huyết Chiếu Kinh khác với Phệ Thiên Chiến Pháp của Ô Quảng, nhưng cả hai đều có công hiệu tương tự là lấy ngoại lực cho mình dùng, chẳng qua Đại Diễn Bất Diệt Huyết Chiếu Kinh chỉ có thể thôn phệ tinh huyết, mà Phệ Thiên Chiến Pháp của Ô Quảng lại là không có gì không thể thôn phệ, rõ ràng là càng sâu hơn một bậc. 

Năm đó Dương Khai đã từng tò mò, nếu để cho Ô Quảng cùng

Huyết Nha gặp mặt, hai vị này đến cùng là ai sẽ thôn phệ ai, nhưng đây chỉ là sự tò mò của hắn mà thôi, hai người này chưa từng gặp nhau. 

Trong đoạn thời gian ẩn thân ở Phá Toái Thiên, Hắc Nha Thần Quân sửa lại danh hào, gọi là Huyết Nha. 

Dương Khai từng cùng hắn giao phong mấy lần trong Huyết Yêu Động Thiên, nếu không phải Dương Khai phá hỏng kế hoạch của hắn thì hắn đã sớm đem Huyết Yêu Động Thiên phong bế, tất cả mọi người lịch luyện ở trong đó chắc chắn sẽ trở thành huyết thực, hóa thành chất dinh dưỡng giúp hắn trưởng thành, mà trong Huyết Yêu Động Thiên càng là có đủ loại tài nguyên mà hắn để lại từ kiếp trước, một khi hắn đem tất cả tài nguyên tiêu hóa, có lẽ hắn sẽ lại có thể lấy thực lực Thần Quân tái hiện thế gian. 

Đến lúc đó, các động thiên phúc địa đều chưa hẳn là co ́thê ̉làm gì được hắn. 

Về sau, ở trong Phá Toái Thiên, Dương Khai lại gặp phải hắn một lần, hai người ra tay đánh nhau, lúc đó Dương Khai vẫn chỉ là lục phẩm, Huyết Nha đã thất phẩm. 

Ỷ vào tu vi cao hơn Dương Khai một phẩm, lại có nội tình của Thần Quân, Huyết Nha không đem Dương Khai để ở trong mắt mảy may, muốn nhất cử đem hắn bắt lại, nhưng mà bí thuật Đả Ngưu của

Dương Khai lại làm cho hắn nếm nhiều thiệt thòi. 

Cuối cùng, hắn càng là bị Ngư Tẩu đến từ Minh Vương Thiên xuất thủ bắt được. 

Sau đó Dương Khai xâm nhập Phá Toái Thiên, gặp phải Hạ Lâm Lang, ngẫu nhiên đạt được Thiên Địa Tuyền, lại bị Thịnh Dương Thần Quân truy sát, xâm nhập tổ địa Thánh Linh, đủ loại trải qua muôn màu muôn vẻ. 

Từ đó về sau, Dương Khai chưa từng nghe qua tin tức liên quan tới Huyết Nha. Chắc là hắn bị giam cầm ở trong Minh Vương Thiên, không được tự do. 

Cho nên khi nhìn thấy Huyết Nha trong Âm Dương quan, Dương Khai cảm thấy cực kỳ ngoài ý, ở Mặc chi chiến trường, tất cả xung đột đều là cùng Mặc tộc chém giết, ân oán giữa người và người sớm đã mờ nhạt. 

Nếu đụng phải Huyết Nha ở trong 3000 thế giới thì vô luận như thế nào Dương Khai cũng sẽ không bình tâm tĩnh khí như thế, e là trước tiên sẽ cảm thấy hắn từ trong Minh Vương Thiên thoát khốn, sắp làm xăng làm bậy. 

Nhưng ở nơi này lại khác biệt, bất kỳ một vị Nhân tộc nào, cũng có thể trở thành chiến hữu kề vai chiến đấu, là đồng bạn có thể ỷ lại.

Có thể nói, Dương Khai đã không có địch ý với Huyết Nha, Huyết Nha tự nhiên là cũng cảm nhận được, nhưng nhớ tới những chuyện mà mình gặp phải, Huyết Nha tuyệt đối là có oán khí đối với Dương Khai. 

Hết thảy nguyên nhân, đều là do Dương Khai phá hỏng kế hoạch của hắn trong Huyết Yêu Động Thiên. 

Thấy hắn giữ im lặng, Dương Khai nói: "Huyết Nha huynh, ngươi đến Mặc chi chiến trường như thế nào?" 

Huyết Nha tức giận nói: "Làm sao? Ta không thể đến đây sao?" 

Dương Khai vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Bớt giận, có chuyện gì thì cứ nói ra, Mặc chi chiến trường không phải là nơi tốt." 

Huyết Nha tránh ra thân thể, hừ lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta muốn đến nơi quỷ quái này sao? Chỉ là ta không có lựa chọn mà thôi. Bị cầm tù ở trong mật thất âm u ẩm ướt quanh năm, hoặc là đến Mặc chi chiến trường cùng Mặc tộc chém giết, nếu là ngươi thì ngươi chọn cái nào?" 

Hắn nói như vậy, Dương Khai lập tức hiểu được. 

Dù sao Huyết Nha cũng là thất phẩm, mà lại bản thân hắn càng có là có nội tình bát phẩm, sau này, hắn vô cùng có khả năng sẽ tấn thăng bát phẩm Khai Thiên, so với cầm tù một chiến lực mạnh mẽ như vậy,

còn không bằng đưa hắn đến đây giết địch. Minh Vương Thiên hiển nhiên là có cân nhắc này, cho nên mới đem Huyết Nha đưa tới đây. 

Cho dù tâm tính Huyết Nha vặn vẹo như thế nào, nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy, hắn rất không có khả năng sinh ra hai lòng, trừ phi hắn nguyện ý bị mặc hóa thành mặc đồ. 

Nhưng mặc đồ đều bị mặc chi lực vặn vẹo ý chí, nếu hắn thật bị mặc hóa thì đó chính là một người khác. 

"Huyết Nha huynh vất vả." Dương Khai thổn thức nói một tiếng. 

"Nhờ ngươi ban tặng!" Nói đến chuyện này, Huyết Nha vô cùng nổi nóng. 

Dương Khai cười ha ha: "Bây giờ, ngươi cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại làm việc, dù sao cũng tốt hơn là một mình lén lén lút lút, giấu đầu lộ đuôi." 

Huyết Nha hừ hừ hai tiếng, liếc mắt nhìn Dương Khai: "Chỉ là không nghĩ tới, ngươi thế mà cũng đã là thất phẩm." 

"May mắn mà thôi!" Dương Khai mỉm cười nói: "Không so được với Huyết Nha huynh có nội tình hùng hồn." 

"Ít nói đểu, bổn quân nhìn thấy ngươi là đã tức giận đầy bụng!" Huyết Nha hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Dương Khai sờ lên cái cằm, lộ ra vẻ suy tư. 

Ngay vào lúc này, một bóng người bỗng nhiên rơi vào bên cạnh hắn, rõ ràng là Đường Thu. 

Dương Khai cúi người hành lễ: "Tiền bối!" 

"Đi theo ta!" Đường Thu nói xong, thôi động lực lượng bao lấy hắn, lách mình rời đi. 

Rất nhanh, hai người đã đến một chỗ chợ búa, nhưng lúc trước Dương Khai nhìn thấy chỗ chợ búa này náo nhiệt cả ngày lẫn đêm, còn giờ phút này lại là lãnh lãnh thanh thanh, cả một con đường dài như vậy, ngay cả một bóng người đều không có. 

Nhưng việc này cũng không kỳ quái, trước khi chiến sự nổ ra, chợ búa tự nhiên là dòng người chen chúc, còn bây giờ Mặc tộc vây quan, các tướng sĩ Âm Dương quan đều bận rộn ngăn địch, đâu còn thời gian chạy đến nơi này? 

Chẳng qua là không phải không có bất kỳ ai, cửa hàng bánh bao mặt tiền của Lâm gia có một bóng người nho nhỏ ngồi ngay thẳng, một tay nâng cằm, một tay đùa bỡn tóc, lộ vẻ nhàm chán. 

Dương Khai thấy thế, tiến lên một bước, khom mình hành lễ: "Lão tổ!"

Từ sau khi đem lão tổ trả lại, hắn vẫn luôn chiến đấu với Mặc tộc, những ngày này, hắn chưa gặp lại vị lão tổ này, không biết bây giờ, Đường Thu đem hắn mang tới đây là có chuyện gì. 

"Ừm." Lão tổ nhẹ nhàng lên tiếng, đưa tay hướng phía trước ra hiệu: "Ngồi đi." 

Dương Khai thuận thế ngồi xuống, nhưng chợt cảm thấy có một ánh mắt sắc bén hướng chính mình trông lại, hắn quay đầu nhìn lên, thấy Đường Thu đang lườm mình, cho nên hắn lại bận bịu đứng dậy: "Đệ tử không dám, lão tổ có gì chỉ bảo đệ tử ạ?" 

Lão tổ lườm Đường Thu một chút, nhưng không nói gì, chỉ hỏi: "Ngươi có biết, tại sao trong Âm Dương quan lại có một chỗ chợ búa như vậy?" 

Dương Khai nghe vậy, suy tư một chút, tuy có chút ý nghĩ, nhưng không dám nói ra miệng, hắn chỉ có thể nói: "Đệ tử không biết." 

Lão tổ cười cười nói: "Ngươi có phải hay không là cảm thấy, chỗ chợ búa này chính là vì để cho ta chơi đùa mà xây dựng?" 

Bị nhìn ra. . . Dương Khai chỉ có thể nhắm mắt nói: "Đúng vậy!" 

Lão tổ gật đầu nói: "Ngươi nghĩ như vậy, cũng là không sai, chỗ chợ búa này vốn là vì để cho ta chơi đùa mà xây dựng, nhưng đây không phải là ta không làm việc đàng hoàng, mà là tình thế cần thiết."

Dương Khai khó hiểu nói: "Còn xin lão tổ chỉ bảo." 

Lão tổ đứng dậy, từ từ bước tới cửa, nhìn qua đường đi trống rỗng: "Sở dĩ các quan ải Nhân tộc co ́thể thủ vững không mất, một là ỷ vào quan ải hiểm trở, kiên cố, thứ hai là ỷ vào những cửu phẩm Khai Thiên như ta có thể cùng vương chủ Mặc tộc chống lại. Bây giờ, ngươi đã là thất phẩm Khai Thiên, chắc hẳn là cũng biết, tầm quan trọng của chiến lực cao đoan trong chiến trường hai tộc." 

Dương Khai nghiêm mặt gật đầu: "Đệ tử biết rõ." 

Lão tổ nói: "Nói một câu không khách khí, ở một mức độ nào đó, đám cửu phẩm Khai Thiên chúng ta tồn tại là điểm mấu chốt cam đoan quan ải Nhân tộc thủ vững." 

Dương Khai chuyên chú lắng nghe. 

Lão tổ nói tiếp: "Công pháp mà ta tu hành gọi là Luân Hồi Quyết, mỗi lần trải qua một vòng luân hồi, tu vi của ta đều sẽ có chỗ tăng tiến, đương nhiên, nếu bị đánh thành trọng thương, ta sẽ biến thành bộ dạng bây giờ, nhìn như tu vi mất sạch, kỳ thật đây cũng là một vòng luân hồi. Nhưng bởi vì Luân Hồi Quyết, ta muốn chữa thương thì lại hơi khác biệt với những người khác, chỗ chợ búa này là vì ta mà xây dựng, cùng công pháp mà ta tu thành cũng có quan hệ, nơi đây chính là nơi ta chữa thương."

 

Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.