"Thể nghiệm và quan sát nhân gian muôn màu, duyệt khắp thế gian phồn hoa. . ." Dương Khai không khỏi vì đó nhớ tới hai tòa bia đá ở lối vào chỗ chợ búa.
Lão tổ khẽ gật đầu: "Cuồn cuộn hồng trần tẩy luyện, có thể làm cho thương thế của ta cấp tốc khôi phục, cho nên trong m Dương quan mới có một chỗ chợ búa như vậy."
Dương Khai bừng tỉnh hiểu ra.
Phương pháp chữa thương này của lão tổ có chút tương tự với quá trình tu hành của Đoạn Hồng Trần, Đoạn Hồng Trần có phong hào hồng trần, cả đời tu hành chính là cần trải qua hồng trần thế tục tẩy luyện.
Dương Khai cũng không nói lên được ảo diệu trong đó, bởi vì hắn chưa tùng tu hành qua công pháp tương tự, nhưng nếu lão tổ nói
như vậy, vậy thì nhất định là không sai.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra tại sao lão tổ phải triệu kiến mình vào lúc này.
"Lão tổ có phải là muốn đệ tử hỗ trợ chữa thương hay không ?"
Lão tổ gật đầu nói: "Nghe nói ngươi nuôi nhốt rất nhiều sinh linh trong tiểu thế giới của mình, xem như là một thế giới hoàn chỉnh, nếu có thể giúp ta chữa thương, thì không còn gì tốt hơn. Không cần đợi đến lúc thương thế của ta khỏi hẳn, chỉ cần để cho ta tu dưỡng đến lúc có lực lượng đánh ra một kích toàn lực là được."
Lúc này Đường Thu cũng nói xen vào: " Mặc dù, lần này, Mặc tộc vây quan, không có quá nhiều viện quân đến, nhưng muốn đem bọn hắn triệt để đánh tan, thì e là vẫn cần phải tốn ba ~ năm năm."
So sánh với mấy lần trước, Mặc tộc vây quan, mỗi một lần đều phải tốn vài chục năm thậm chí trên trăm năm mới có thể đem bọn hắn đánh tan, ba năm năm đã là thời gian rất ngắn, đây coi như là công lao của Dương Khai, nếu không phải hắn trắng trợn phá hư Mặc Sào
ở hậu phương Mặc tộc, làm toàn bộ Mặc tộc ở Mộ Quang vương lĩnh sứt đầu mẻ trán, thì binh lực của Mặc tộc nhất định sẽ không trở thành giật gấu vá vai như vậy.
" Mặc dù thời gian ba~ năm năm không dài, nhưng nếu tiếp tục kéo
dài như vậy, m Dương quan nhất định cũng sẽ xuất hiện một chút tổn thương. Nếu có thể để lão tổ có lực lượng xuất thủ thì nhất định có thể một lần là xong."
Dương Khai ôm quyền nói: "Lão tổ có viện cần đến, đệ tử nghĩa bất dung từ."
"Tốt, vất vả ngươi." Đường Thu vui mừng vỗ vỗ bả vai Dương Khai.
Muốn để lão tổ tẩy luyện chữa thương trong hồng trần cuồn cuộn cũng rất đơn giản, chỉ cần Dương Khai đem tiểu thế giới của mình trải rộng ra, rồi để lão tổ tiến vào trong đó sinh hoạt là được.
Bởi vì lão tổ là cửu phẩm Khai Thiên, cho nên Dương Khai không có cách nào đưa nàng thu vào trong tiểu thế giới của mình, chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng nếu làm như thế thì Dương Khai sẽ không có biện pháp tiếp tục ra trận giết địch, chỉ có thể cố thủ một chỗ, trước khi lão tổ khôi phục được lực lượng thi triển một kích toàn lực, hắn không thể tuỳ tiện động đậy.
Cũng may, Đường Thu đã nói, nếu quyết định để lão tổ xuất thủ đánh tan đại quân Mặc tộc, vậy thì đối sách tiếp theo của m Dương quan chính là chỉ thủ không công, mặc cho Mặc tộc khiêu khích như thế nào, bọn hắn cũng chỉ coi như không nghe thấy, Nhân tộc chỉ ỷ
vào bí bảo và trận pháp bên ngoài m Dương quan để giết địch, tuyệt đối sẽ không điều động bất luận kẻ nào tiến vào chiến trường.
Rất nhanh, Dương Khai đã đem tiểu thế giới của mình trải rộng ra trong chỗ chợ búa kia, để lão tổ tiến vào trong đó, không chỉ như thế, hắn còn chọn cho nàng một tòa thành trì phồn hoa nhất.
Lão tổ lịch luyện hồng trần trong tiểu thế giới, Dương Khai cũng không nhàn rỗi, mặc dù sau khi trải rông tiểu thế giới, hắn không có cách nào tùy ý di động, nhưng việc tu hành bình thường sẽ không bị ảnh hưởng, cho nên hắn lấy ra một bộ tài nguyên thất phẩm rồi yên lặng luyện hóa.
Trong thế giới Không Gian, Miêu Phi Bình xuất thân Thất Tinh phường sớm đã từ tên nhóc con năm đó phát triển thành Đế Tôn cảnh, đảm nhiệm chức trưởng lão của Thất Tinh phường.
Tư chất của hắn không tầm thường, lần trước hắn càng là trợ giúp Thái Thượng chém giết một vị cường địch, được Thái Thượng nhìn với con mắt khác.
Sau lần đó, Thái Thượng đã ban cho hắn rất nhiều vật tư, đồng thời truyền xuống pháp môn ngưng tụ đạo ấn, trong rất nhiều Đế Tôn Thất Tinh phường đã có mấy người bắt đầu ngưng tụ đạo ấn, nghe nói ngày sau, bọn hắn có hi vọng thành tựu Khai Thiên.
Miêu Phi Bình tự nhiên là cũng không thể ngoại lệ, có vị võ giả nào mà đối với cảnh giới Võ Đạo cao hơn không hướng tới? Trong đám Đế Tôn cảnh bắt đầu ngưng tụ đạo ấn, Miêu Phi Bình là người có tiến triển nhanh nhất.
Hắn vốn cho rằng dựa vào tư chất của mình, nhiều lắm là chỉ có thể ngưng tụ tài nguyên ngũ phẩm, đây cũng là đề nghị mà Thái Thượng nói cho hắn lúc ban thưởng vật tư.
Hắn tự nhiên là không dám không nghe theo lời Thái Thượng nói.
Nhưng khi chân chính bắt đầu ngưng tụ đạo ấn, hắn đã to gan nếm thử, ngưng tụ tài nguyên lục phẩm.
Mà lại, hắn thế mà thành công, hơn nữa còn không cảm giác được quá nhiều không ổn và phụ tải, nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể ngưng tụ đạo ấn lục phẩm, nếm thử tấn thăng lục phẩm Khai Thiên. Việc này khiến hắn cực kỳ hưng phấn, nhưng cũng không khỏi nghi hoặc. Bởi vì theo lời Thái Thượng nói lúc trước, mặc dù hắn có tư chất không tệ, nhưng khi tấn thăng khai thiên, hắn chỉ có thể tấn thăng thẳng lên ngũ phẩm, lời Thái Thượng nói nhất định là không sai, nhưng vì sao hắn lại co ́thê ̉thành công ngưng tụ đạo ấn lục phẩm ?
Hắn rất muốn tìm Thái Thượng hỏi cho rõ, nhưng lại không có cách
nào liên lạc được với Thái Thượng, cho nên chỉ có thể coi như thôi, đạo ấn vẫn còn tiếp tục cô đọng, hắn vẫn luyện hóa tài nguyên lục phẩm, hắn muốn lấy được thành tựu và điểm xuất phát cao hơn.
Bởi vì hắn biết, hai vị tiểu đồng bọn cùng mình nhập môn năm đó, có Thái Thượng tự mình chỉ điểm, thành tựu sau này nhất định là sẽ không quá kém, hắn không muốn bị hai vị kia hất ra quá xa, cho nên chỉ có thể cố gắng nỗ lực.
Hắn nhớ lại lúc mới vào Thất Tinh phường, đủ loại chuyện cũ, rõ mồn một trước mắt, mới một chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, thiếu nữ tư có chất nghịch thiên thanh lãnh như trăng và thiếu niên có tư chất kém đến nỗi hầu như không thể tu hành kia đang ở nơi nào? Thậm chí về sau trong phường bỗng nhiên xuất hiện một vị đệ tử tên là Hứa Ý, cu ̃ng đã đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Ba vị này đều là đệ tử thân truyền của Thái Thượng, chắc là bây giờ bọn hắn đều đi theo bên người Thái Thượng tu hành.
Một ngày này, Miêu Phi Bình đang tĩnh tọa tu hành, trong đầu bỗng nhiên truyền tới một thanh âm.
Miêu Phi Bình vừa mừng vừa sợ, vội vàng mở mắt, cung kính quỳ gối: "Thái Thượng."
Không thấy bóng dáng Thái Thượng, thanh âm là trực tiếp vang lên
trong đầu, nhưng hắn đã thấy thấy qua thần uy của Thái Thượng rất nhiều lần, cho nên không cảm thấy kỳ quái.
Lần này, Thái Thượng đưa tới một mật chỉ, Miêu Phi Bình vôi vàng đón lấy.
Sau đó, hắn vội hỏi: "Thái Thượng, đệ tử có một chuyện không rõ." "Chuyện gì?" Thanh âm của Thái Thượng vang lên lần nữa.
Miêu Phi Bình hít sâu một hơi, lấy can đảm nói: " Trước đây, Thái Thượng đã chỉ điểm, đệ tử hẳn là cô đọng đạo ấn ngũ phẩm, nhưng mà đệ tử sinh lòng tham, nếm thử luyện hóa tài nguyên lục phẩm, may mà không gặp được được trở ngại nào, chỉ là bây giờ đệ tử không dám lại tùy ý làm bậy, không biết có nên tiếp tục nữa hay không, còn xin Thái Thượng chỉ điểm sai lầm, đệ tử nên tiếp tục luyện hóa lục phẩm, hay là trở về ngũ phẩm."
Vừa dứt lời, Miêu Phi Bình rõ ràng là cảm giác được có một ý chí rộng rãi đảo qua toàn thân hắn, dưới cỗ ý chí này, hắn không khỏi tuôn ra một loại cảm giác nhỏ bé như sâu kiến.
Đây là ý chí của Thái Thượng. ..
Thân thể Miêu Phi Bình không khỏi có chút phát run.
Đế Tôn tam trọng đã là cảnh giới tối cao ở thế giới Không Gian, nhưng ở trước mặt Thái Thượng, vẫn nhỏ yếu như sâu kiến, tu vi của
Thái Thượng rốt cuộc là cường đại đến cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Ý chí đó khẽ quét qua, rất nhanh trong đầu Miêu Phi Bình đã vang lên thanh âm của Thái Thượng: "Tiếp tục đi, bây giờ không giống ngày xưa, ngươi có cơ hội trùng kích lục phẩm."
"Đệ tử tuân mệnh!" Miêu Phi Bình vô cùng vui mừng bái tạ, nỗi lo lắng bất an của hắn trong thời gian dài rốt cược cũng tan thành mây khói theo lời Thái Thượng nói.
Chẳng qua hắn có chút không hiểu rõ, vì sao bây giờ lại không giống ngày xưa, gần nhất hắn cũng không làm gì cả, nhưng theo ý tứ trong lời Thái Thượng nói, hình như là có thứ gì đó biến đổi, mới khiến hắn vốn chỉ có thể tấn thăng ngũ phẩm, bây giờ lại có thể trùng kích lục phẩm.
Đến cùng là thứ gì biến đổi đâu?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần nhất đệ tử mới chiêu thu trong phường hình như là xuất hiện hạt giống tốt có tư chất xuất chúng nhiều hơn những năm trước rất nhiều, mà lại không đơn thuần là Thất Tinh phường, các đại tông môn khác đều như vậy, giống như toàn bộ thế giới Không Gian lập tức trở nên càng thêm thích hợp tu hành, hiện ra càng ngày càng nhiều thiên tài, khiến cao tầng của các đại tông môn đều cực kỳ mừng rỡ.
Sau khi nghĩ như vậy, Miêu Phi Bình bỗng nhiên hiểu ra, không phải mình biến đổi, mà là toàn bộ thế giới Không Gian biến đổi!
Hắn không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa, vội vàng thu dọn một chút đồ vật, tiến đến tìm phường chủ Thượng Quan Tích của Thất Tinh phường, chỉ nói muốn ra ngoài du lịch một phen, xin nghỉ một trận.
Thượng Quan Tích tự nhiên là đồng ý, Miêu Phi Bình rất nhanh đã xuống núi.
Tử Hoàng thành là một trong những thành trì phồn hoa nhất của thế giới Không Gian, lệ thuộc Tử Hoàng cung, Tử Hoàng cung là một trong vài tông môn cường đại nhất ở đại lục Không Gian, mấu chốt nhất là đám đệ tử của tông môn này rất biết làm ăn, cho nên dẫn đến vô số võ giả tới từ trời nam biển bắc đi vào Tử Hoàng thành, một tòa thành trì to như vậy, tối thiểu nhất cũng có hơn ngàn vạn người tụ tập.
Miêu Phi Bình có tu vi Đế Tôn tam trọng, xuất phát từ Thất Tinh phường đên đây chỉ tốn thời gian mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, hắn đã đến đây được nửa tháng, dựa theo Thái Thượng chỉ dẫn, hắn rất nhanh đã tìm tới mục tiêu lần này của mình.
Một tiểu nha đầu nhìn như chỉ mới bảy, tám tuổi!
Nàng đang lẻ loi du đãng một mình trong Tử Hoàng thành, Miêu Phi
Bình có thể khẳng định, tiểu nha đầu này chưa từng tu hành qua, là một người bình thường có thể thấy được ở khắp nơi.
Miêu Phi Bình nhận được mật chỉ có nội dung là phải cẩn thận chăm sóc tốt tiểu nha đầu này, đừng để nàng bị ủy khuất, tận khả năng không bại lộ hành tung của mình.
Hắn vốn còn không rõ lắm, tại sao một nhân vật như Thái Thượng lại đối với một tiểu nha đầu để ý như vậy, càng làm cho mình âm thầm nhìn chằm chằm.
Mãi đên lúc nhìn thấy tiểu nha đầu kia lay động trống lúc lắc trong tay, Miêu Phi Bình mới bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn nhận biết chiếc trống lúc lắc này, thứ này chính là do một vị trưởng lão Đế Tôn cảnh trong tông môn tự mình làm, lúc vị trưởng lão kia làm chiếc trống lúc lắc này, hắn ở ngay bên cạnh.
Tiểu nha đầu này. . . Là dòng dõi của Thái Thượng!
Lúc trước, từng đạo pháp chỉ mà Thái Thượng truyền xuống, muốn bánh bao, muốn mứt quả, chính là vì dỗ dành nàng.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Miêu Phi Bình lập tức cảm thấy bả vai trĩu nặng, Thái Thượng thế mà đem nhiệm vụ trọng yếu như vậy giao cho hắn, đây là vinh hạnh cỡ nào.
Cho nên trong khoảng thời gian gần nhất, Miêu Phi Bình vẫn luôn
âm thầm đi theo tiểu nha đầu, tùy thời bảo hộ nàng an toàn.
Trải qua một đoạn thời gian quan sát, Miêu Phi Bình phát hiện nàng đối với một chút quà vặt loạn thất bát tao đặc biệt cảm thấy hứng thú, chẳng qua nàng hình như là không có tiền, chỉ có thể hâm mộ nhìn người khác ăn, nước bọt chảy ròng, bộ dáng kia vô cùng đáng thương.
Nhiều lần Miêu Phi Bình đều nhìn không đành lòng, kém chút nhịn không được mở hầu bao tương trợ, hắn có chút không rõ ràng cho lắm, nàng là dòng dõi củaThái Thượng, vì sao Thái Thượng không cho nàng chút tiền tài, để nàng tùy ý mua sắm đâu, tiền tài phàm tục đối với Thái Thượng hẳn là thứ tiện tay có thể được đến.
Nhưng nếu Thái Thượng không làm như thế, vậy thì tất nhiên là có đạo lý của hắn, Miêu Phi Bình không tiện tùy ý nhúng tay.