Trong Tử Hoàng thành, có thể thấy được đệ tử Thất Tinh phường ở khắp nơi, cũng may những khách đến thăm của Thất Tinh phường này xác thực là như Thượng Quan Tích nói, không dẫn phát hỗn loạn trong Tử Hoàng thành, đều an ổn đến cực điểm.
Chuyện này khiến cao tầng Tử Hoàng cung vừa may mắn vừa không hiểu, chẳng lẽ Thất Tinh phường thật sự chỉ là để những đệ tử này đến nhập thế lịch luyện?
Nhưng vì sao muốn lựa chọn Tử Hoàng thành?
Chẳng qua, sau khi trải qua nhiều lần dò xét, Tử Hoàng cung rốt cục hiểu rõ một chuyện, đó chính là các Đế Tôn cảnh Thất Tinh phường hình như là đối với một tiểu nha đầu lang thang ở trong Tử Hoàng thành cực kỳ để ý, hầu như mỗi giờ mỗi khắc, đều có hai~ ba vị Đế Tôn cảnh giấu trong bóng tối trong nom tiểu nha đầu kia.
Vẻn vẹn chỉ là âm thầm trông nom, bọn hắn chưa từng bại lộ hành tung, cu ̃ng không nhúng tay vào cuộc sống của nàng, mặc cho nàng lẻ loi một mình, sờ soạng lần mò ở trong thành.
Mà tiểu nha đầu này chính là nguyên nhân dẫn phát xung đột giữa hai tông môn.
Thất Tinh phường coi trọng tiểu nha đầu này như vậy, Tử Hoàng cung tất nhiên là không hiểu, muốn tra ra lai lịch của tiểu nha đầu này, nhưng sau một phen tra rõ, bọn hắn đạt được một kết quả để cho người ta kinh ngạc, ai cũng không biết tiểu nha đầu này là con cái nhà ai, đi vào Tử Hoàng thành lúc nào, bốn chỗ cửa thành căn bản là không có ghi chép nàng vào thành, nàng giống như là bỗng nhiên xuất hiện ở trong Tử Hoàng thành.
Mặc dù không điều tra được lai lịch của tiểu nha đầu này, nhưng Tử Hoàng cung cuối cùng cũng biết được ý đồ của Thất Tinh phường, bọn hắn nhẹ nhàng thở phào.
Nếu tiểu nha đầu này có liên lụy khổng lồ như thế, Tử Hoàng cung cũng không dám có chỗ lãnh đạm, cao tầng hạ lệnh, tất cả mọi người trong thành tận khả năng mở rộng cánh cửa tiện lợi cho tiểu cô nương này.
Từ đó, tiểu nha đầu lang thang ở trong Tử Hoàng thành thư thái
không ít, ăn thứ gì đều không cần trả tiền, đợi cho ban đêm tự có ông chủ khách sạn mời nàng đi vào nghỉ ngơi.
Trong phố xá, Dương Khai ngồi ngay ngắn, yên lặng luyện hóa tài nguyên tu hành.
Hắn đã đem tiểu thế giới của mình trải ra rơi xuống, để lão tổ có thể tu dưỡng chữa thương ở trong đó, Nhưng việc này không chậm trễ hắn tu hành.
Người Tử Hoàng cung và Thất Tinh phường chỉ coi lão tổ là một người bình thường chưa bao giờ tu hành qua, nhưng Dương Khai là chủ nhân của tiểu thế giới, có thể tinh tường cảm nhận được, trong toàn bộ Tử Hoàng thành, hình như là có một cỗ lực lượng vô danh, không ngừng tràn vào cơ thể của lão tổ.
Đó là hồng trần chi lực.
Mà nguồn lực lượng này tẩy luyện, chính là căn bản để lão tổ chữa thương, cho dù Dương Khai cu ̃ng thấy không rõ, nói không rõ huyền diệu trong đó.
Trong lúc lão tổ chữa thương, m Dương quan đóng chặt đại trận, mặc cho đại quân Mặc tộc ở bên ngoài khiêu khích kêu gào, tuyệt đối không mỏ ra chiến sự, chỉ có lúc địch nhân dựa vào đủ gần, bọn hắn mới có thể vận dụng bí bảo và trận pháp bên ngoài m Dương
quan, đánh lui kẻ địch.
Thỏi gian hơn nửa năm cứ trôi qua như vậy.
Một ngày này, Dương Khai đang chuyên tâm luyện hóa tài nguyên, bỗng nhiên khẽ động trong lòng, đem thần niệm hướng nơi nào đó ở Tử Hoàng thành trong tiểu thế giới chú ý qua.
Trong Tử Hoàng thành, Miêu Phi Bình đang cẩn trọng thi hành mật chỉ của Thái Thượng, hầu như luôn luôn nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu là dòng dõi của Thái Thượng, cũng may trải qua chuyện lần trước, Tử Hoàng cung hình như là cũng ý thức được tiểu nha đầu này có thân phận đặc thù, không có ai dám tới gây sự với nàng, để Miêu Phi Bình bớt đi không ít chuyện.
Lúc này, dòng dõi của Thái Thượng đang ăn điểm tâm trong một quầy điểm tâm, ngày bình thường vị này đều là ăn như gió cuốn mây tan, nhưng không biết tại sao, hôm nay, nàng đang ăn, thì bỗng nhiên ngừng lại, lộ vẻ đăm chiêu.
Ngay sau đó nàng đứng lên, thẳng tắp hướng nơi hắn ẩn giấu đi tới.
Miêu Phi Bình rất kinh ngạc, phải biết rằng hắn chính là Đế Tôn tam trọng, giờ phút này hắn đã thi triển bí thuật, chẳng những ẩn tàng thân hình, ngay cả khí tức cũng đều thu liễm sạch sẽ, chớ nói một người bình thường chưa từng tu hành, cho dù cường giả Đế Tôn
cảnh cũng không có cách nào tuỳ tiện phát hiện tung tích của hắn.
Thế nhưng dòng dõi của Thái Thượng lại bay thẳng đến nơi mà hắn đang ẩn giấu, hắn đã bị phát hiện sao?
Miêu Phi Bình rất nhanh đã phủ định, mặc dù Thái Thượng có tu vi cao siêu, nhưng vị dòng dõi này lại không có vết tích tu hành, không có khả năng phát hiện được hắn.
Cho nên khi thấy tiểu nha đầu kia sắp tiếp cận mình, Miêu Phi Bình lặng yên không một tiếng động hướng bên cạnh tránh ra thân thể.
Ai có thể nghĩ, vị này lại cứ như vậy đứng ở trước mặt hắn không đi, còn quay đầu nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo dáng
tươi cười, mắt cong thành hình trăng khuyết.
Lần này Miêu Phi Bình thế nhưng là thật sự giật mình, lại di động mấy bước, nhưng ánh mắt của tiểu cô nương kai vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn không thả.
"Vị sư muội này, ngươi nhìn thấy ta sao?" Miêu Phi Bình kinh ngạc hỏi.
Tiểu nha đầu mỉm cười một tiếng: "Sư muội?"
Miêu Phi Bình khiếp sợ tột đỉnh, nàng quả nhiên là nhìn thấy mình! Thế nhưng là chuyện này sao có thể? Trải qua thời gian dài như vậy, hắn thế nhưng là nhìn rõ rõ ràng ràng, vị tiểu cô nương này căn bản là không có chút vết tích tu hành nào, nhưng tình huống bây giờ lại giải thích thế nào?
Ngay lúc hắn nghi thần nghi quỷ, tiểu cô nương kia cười cười nói: "Thôi, những ngày này vất vả ngươi."
Miêu Phi Bình nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, lắp bắp nói: "Việc nằm trong phận sự, sư muội nói nghiêm trọng."
Tiểu nha đầu lão khí hoành thu gật gật đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với bầu trời: "Thả ta ra ngoài đi."
Dứt lời, tiểu nha đầu kia bỗng nhiên quỷ dị biến mất không thấy gì nữa.
Miêu Phi Bình không khỏi thất thần.
Dị thường bên này rất nhanh đã gây nên đám Đế Tôn cảnh của Thất Tinh phường ở đó chú ý, bọn hắn nhao nhao chạy đến hỏi thăm, tin tức lập tức truyền đến tai Thượng Quan Tích, lúc Thượng Quan Tích vội vàng tìm đến, đâu còn thấy bóng dáng của tiểu nha đầu kia.
Cũng may Miêu Phi Bình rất nhanh đã nhận được pháp chỉ của Thái
Thượng, nói rõ nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, hắn đem pháp chỉ thuật lại, đám người Thất Tinh phường thở phào một hơi.
Cùng lúc đó, trong phố xá, một bóng người nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện.
Đường Thu vẫn luôn chờ đợi ở đây thấy thế, vội vàng cung kính hành lễ.
Lão tổ khẽ gật đầu, nhìn về phía Dương Khai, như có điều suy nghĩ nói: " Tốc độ thời gian trôi qua trong tiểu thế giới của ngươi khác biệt với bên ngoài, đúng không?"
Dương Khai trả lời: "Đệ tử tu hành Thời Gian Pháp Tắc, tốc độ thời gian trôi qua tiểu giới gấp hơn bốn lần bên ngoài."
Lúc tiểu thế giới của hắn từ hư hóa thật, bởi vì Thời Gian Pháp Tắc, tốc độ thời gian trôi qua gấp hai lần bên ngoài, về sau Tam đệ tử Hứa Ý tu hành Đại Hoang Kinh trong Thất Tinh phường, không biết vì sao tiểu thế giới của hắn cũng được ích lợi, biến thành bốn lần tốc độ chảy.
Cho nên mặc dù Dương Khai chỉ ở trong phố xá tu hành hơn nửa năm, nhưng lão tổ đã sống hơn hai ba năm trong tiểu thế giới.
Đường Thu nghe vậy, đầu tiên là khẽ giật mình, ngay sau đó là kinh hãi: "Bốn lần tốc độ thời gian chảy?"
Dương Khai nghiêm mặt gật đầu.
Đường Thu dùng ánh mắt nhìn yêu quái nhìn hắn: "Ngươi nuôi nhốt sinh linh trong tiểu thế giới, không ngừng gia tăng nội tình cho ngươi, lại có bốn lần tốc độ thời gian chảy, đây chẳng phải là như hổ thêm cánh?" Hắn bỗng nhiên kịp phản ứng: "Trách không được ngươi tấn thăng thất phẩm Khai Thiên nhanh như vậy, nguyên lai là vì nguyên nhân này."
Trước đó hắn rất tò mò, từ lúc Dương Khai tấn thăng Khai Thiên đến nay vẫn chưa lâu lắm, tuy rằng có không ít cơ duyên, nhưng tốc độ tấn thăng của Dương Khai vẫn là quá nhanh một chút, nhưng nếu tốc độ thời gian trôi qua trôi qua trong tiểu thế giới của hắn khác với bên ngoài, vậy hết thảy có thể nói thông.
"Đáng tiếc. . ." Đường Thu bỗng nhiên lại hít sau một hơi. Đáng tiếc là lúc tấn thăng Khai Thiên, Dương Khai chỉ là ngũ phẩm, mặc dù dùng qua một viên Thế Giới Quả trung phẩm, để hắn điểm xuất phát của hắn biến tướng tăng lên một phẩm, nhưng cực hạn sau này cũng chỉ là bát phẩm mà thôi.
Nếu năm đó hắn có thê ̉tấn thăng thẳng lên thất phẩm, tương lai, hắn thế nhưng là có hi vọng thành tựu cường giả cấp lão tổ.
Hắn có cơ duyên nghịch thiên như vậy, so với những người có hi
vọng thành tựu cửu phẩm, thì không biết là tiết kiệm được bao nhiêu thời gian tu hành a.
"Không có gì đáng tiếc nuối, hết thảy mọi thứ trên thế gian đều có định số." Lão tổ hiển nhiên là biết rõ Đường Thu đang thở dài cái gì: "Tương lại, Dương Khai không phải là không có hi vọng tấn thăng cửu phẩm, chỉ là còn cần hắn tự mình cố gắng nỗ lục trong tương lai, chúng ta vẫn là nên xử lý truyện trước mắt đi."
Đường Thu nghiêm mặt lại, ôm quyền nói: " Bốn đại quân đoàn của m Dương quan đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, xin mời lão tổ hạ lệnh."
Lão tổ đem ánh mắt hướng bên ngoài quan nhìn lại, thản nhiên nói: "Toàn quân xuất kích!"
Tiếng kèn trầm thấp vang vọng toàn bộ m Dương quan, tướng sĩ m Dương quan tu dưỡng hơn nửa năm chỉnh binh bày trận trong thời gian cực ngắn, vận sức chờ phát động, tề tụ ở chỗ cửa Đông.
Toàn bộ bên ngoài m Dương quan, bốn phương tám hướng đều có đại quân Mặc tộc vây khốn, ngoài cửa đông tự nhiên là cũng không ngoại lệ.
Giờ này khắc này, cửa Đông chỗ đang có Mặc tộc đang kêu gào khiêu khích.
Hơn nửa năm này, hầu như mỗi một ngày đều có tình huống như vậy
xuất hiện, m Dương quan đóng cửa không chiến, càng để Mặc tộc hung hăng phách lối.
Cho nên khi m Dương quan mở rộng cấm chế chỗ cửa Đông, tướng sĩ Nhân tộc giống như thủy triều từ cửa Đông giết ra, đám Mặc tộc đang khiêu khích chửi rủa có chút không thể kịp phản ứng.
Chiến hạm Nhân tộc lướt qua như dòng lũ, đám Mặc tộc sửng sốt đã hóa thành mảnh vỡ.
Càng xa xôi, phát giác được động tĩnh Nhân tộc xuất quan, mấy vị vực chủ đều chấn động tinh thần, cao giọng hạ lệnh, để đại quân dưới trướng nghênh địch. Trong khoảng thời gian này, m Dương quan bế quan không chiến, khiến bọn hắn nhịn gần chết, bây giờ Nhân tộc rốt cục nhịn không được xuất quan, bọn hắn tự nhiên là muốn giết thống khoái.
Đại quân hai tộc rất nhanh đã va chạm trong không trung, quang mang của bí thuật và bí bảo chiếu sáng đất trời, máu thịt vẩy ra trên chiến trường.
Vừa giao phong, đại quân Mặc tộc đã hiện ra xu hướng suy tàn.
Bởi vì lần này đại quân m Dương quan thế nhưng là đều giết ra từ cửa Đông, mà đại quân Mặc tộc thì là phân tán vây khốn m Dương quan, trừ bỏ Mặc tộc ở ngoa ̀i cửa đông, những đại quân Mặc tộc ở
phương hướng khác còn đang ở trên đường tới trợ giúp.
Huống chi, trải qua từng tràng chém giết trước đó, số lượng đại quân Mặc tộc đã không còn đông như lúc đầu.
Trước kia, Mặc tộc còn có thể liên tục không ngừng bổ sung binh lực từ phía sau, nhưng mà lần này hậu phương Mặc tộc bị quấy long trời lở đất, chẳng những vương chủ trọng thương, ngay cả vực chủ đều đã chết năm vị, Mặc Sào thì bị hủy diệt vô số, tuy trong lúc Nhân tộc tu dưỡng , Mặc tộc vẫn có viện quân đến, nhưng số lượng lại không nhiều, khó mà hữu hiệu bổ sung tổn thất trước đó.
Nhưng mà Mặc tộc vẫn tử chiến không lùi, không phải từng vị Mặc tộc đều thấy chết không sờn, chỉ là các vực chủ thống soái đại quân không hạ lệnh, ai dám tuỳ tiện triệt thoái phía sau? Lâm chiến triệt thoái phía sau thế nhưng là tội chết.
Mà đối với các vực chủ chỉ cần không phải là các lãnh chúa dưới trướng tử thương quá nhiều thì những thượng vị Mặc tộc và hạ vị Mặc tộc chết lại nhiều cũng sẽ không đau lòng. Ngược lại, bọn hắn còn co ́thể dựa vào thượng vị Mặc tộc và hạ vị Mặc tộc tiêu hao lực lượng Nhân tộc.
So về bổ sung binh lực, Mặc tộc thế nhưng là nhanh gọn hơn rât nhiều so với Nhân tộc.
Cho nên loại trao đổi trên binh lực này, đối với Mặc tộc là cực kỳ có lợi, chư vị vực chủ cu ̃ng hiểu được đạo lý này.
Đại quân Mặc tộc ngoài cửa Đông liên tục bại lui, đại quân Mặc tộc ở mấy phương hướng khác gấp rút tiếp viện, mà đúng vòa lúc này, trên một chiếc chiến hạm không đáng chú ý, một bóng người nho nhỏ bỗng nhiên lướt đi.