"Đám phế vật này, chỉ là vài chi tiểu đội Nhân tộc thế mà đã đem
bọn hắn ngăn trở, thật là vô dụng đến cực điểm." Vô Cương nổi nóng mắng.
Hoành Hỗ nói: "Vài tiểu đội kia hình như đều là tiểu đội tinh nhuệ của Nhân tộc, so với những tiểu đội bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều."
Vô Cương hừ lạnh một tiếng: " Tiểu đội tinh nhuệ thì như thế nào! Cũng chỉ là một vài người như thế, coi như lấy mạng lấp cũng có thể đem bọn hắn lấp bằng!"
Hoành Hỗ lắc đầu: "Sợ là không được, không ngừng tăng thêm nhân thủ như vậy là không làm nên chuyện gì, chỉ làm cho bọn hắn có cơ hội đánh tan từng người, bọn hắn tổng cộng có năm tiểu đội, mỗi lần đều có hai tiểu đội nghỉ ngơi, ba tiểu đội phòng thủ, không đủ
lực lượng, căn bản là không có cách đột phá phòng tuyến của bọn hắn."
"Ngươi có ý nghĩ gì?"
Hoành Hỗ hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Tụ tập lực lượng, một hơi xông lên, đem bọn hắn đánh tan!"
Vô Cương không kiên nhẫn nói: "Không cần phiền phức như vậy, ngươi và ta ra trận, bọn hắn sao có thể là đối thủ?"
"Không thể!" Hoành Hỗ vội vàng ngăn cản, "Ngươi quên vài thập niên trước, đám người Vô Ảnh gặp phải chuyện gì sao, hơn ba mươi vạn đại quân, cũng là bởi vì tùy tiện xuất kích, kết quả bị Nhân tộc mai phục, nhất cử đánh tan, dẫn đến chiến cuộc sau đó bất lợi, Mặc tộc đại bại thua thiệt. Khi chưa xác định bên kia có bẫy rập hay không, chúng ta tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ."
Sắc mặt Vô Cương biến đổi, hắn tự nhiên là nhớ rõ đám người Vô Ảnh vực chủ gặp phải chuyện gì, chuyện vài thập niên trước, đối với các vực chủ có tuổi thọ lâu dài chỉ giống như hôm qua, mặc dù hắn phẫn uất trong lòng, nhưng cũng biết Hoành Hỗ lo lắng không phải là không có lý, Hạng Sơn bỗng nhiên tấn thăng ở nơi quỷ quái này, lại chỉ có năm tiểu đội Nhân tộc tinh nhuệ thủ hộ, thấy thế nào đều có chút không thích hợp.
Mặc dù đến nay, bọn hắn chưa cảm nhận được bất kỳ khí tức bát phẩm Khai Thiên nào, thế nhưng là ai có thể cam đoan những Nhân tộc âm hiểm xảo trá kia có ẩn giấu mai phục ở gần đây hay không.
Trận pháp của Nhân tộc thế nhưng là cực kỳ tinh diệu, tùy tiện bố trí một trận pháp cũng có thể che lấp khí tức.
Sở dĩ bọn hắn quan sát chờ đợi ở chỗ này, một mặt là mượn nhờ thủ hạ Mặc tộc trùng kích thăm dò, một phương diện khác là đang đợi tiền tuyến truyền lại tin tức.
Một khi có thể xác định nơi đây không có bẫy rập, thì bọn hắn chắc chắn sẽ xuất thủ.
Hạng Sơn có uy danh kinh khủng bực nào? Nhưng đó là Hạng Sơn bát phẩm, bây giờ hắn chỉ là một vị thất phẩm, trong hai người bọn họ, tùy tiện người nào xuất thủ đều có thể dễ như trở bàn tay, đánh bại, chém giết Hạng Sơn, đủ để cho Nhân tộc trọng thương một lần, lấy lại mặt mũi mà Mặc tộc mất đi mấy chục năm qua.
Tiền tuyến còn chưa có tin tức xác thực truyền đến, chắc là đang thăm dò, Vô Cương và Hoành Hỗ không thể chỉ ngồi chờ tin tức, bọn hắn nhất định phải làm tốt nhệm vụ của mình.
Cho nên sau khi thương nghị một phen, hai vị vực chủ hạ đạy mệnh lệnh để cho đám Mặc tộc đang quấy rối tâ ̣p kích kia rút lui, đồng
thời thúc giục Mặc tộc ở các lãnh địa gần đây, khẩn cấp chạy đến nơi đây trợ giúp.
Bên ngoài tòa phù lục mà Hạng Sơn tấn thăng, Mặc tộc bỗng nhiên giống như là thuỷ triều thối lui, vứt xuống đầy rẫy bừa bộn.
Tiểu đội Dã Trư lấy Chu Ngọc Minh dẫn đầu đuổi theo không bỏ, tư thế kia giống như là muốn đem những Mặc tộc này đuổi tận giết tuyệt mới chịu bỏ qua, cũng may Sài Phương đem hắn ngăn lại: "Giặc cùng đường chớ đuổi, thủ hộ quan trọng."
Chu Ngọc Minh hùng hùng hổ hổ nói vài câu, mặc dù còn có chút không tình nguyện, nhưng cũng biết nặng nhẹ, dẫn đội viên cấp tốc trở về.
Sau một phen kịch chiến, mỗi tiểu đội đều tiêu hao không nhẹ, vội vàng nắm chặt thời gian khôi phục.
"Mặc tộc lui binh." Đông Phương Văn Binh tỏa sáng hai mắt.
Dương Khai híp mắt, vận dụng hết thị lực quan sát, chậm rãi lắc đầu: "Chỉ là tạm thời thối lui mà thôi."
Mặc dù hắn nhìn không quá rõ ràng, nhưng đám Mặc tộc thối lui này rõ ràng là không rời đi, mà là tụ tập ở phương xa, giống như đang đợi cái gì.
Tình huống này không phải là hiện tượng tốt, xem ra, suy đoán
trước đó của hắn và Đông Phương Văn Binh đã thành sự thật, phía sau đám Mặc tộc này quả nhiên là có cao nhân, nếu không thì căn bản là không có cách giải thích cục diện trước mắt.
Đông Phương Văn Binh hiển nhiên là cũng ý thức được điểm này, sắc mặt không khỏi ngưng trọng lên.
Dương Khai trấn an nói: " Chẳng mấy chốc, người của đại doanh tiền tiêu sẽ đến, chúng ta chỉ cần lại kiên trì thêm ba năm ngày."
Đông Phương Văn Binh trầm giọng nói: "Tuy rằng như vậy, nhưng xem động tĩnh của Mặc tộc ở chỗ này, rõ ràng là đối với chỗ này có bố trí, sợ là sợ viện binh của đại doanh tiền tiêu sẽ ở bị chặn lại nửa đường a."
Tu hành đến cảnh giới thất phẩm, không có ai là kẻ ngu, Đông Phương Văn Binh lo lắng không phải là không có lý, Dương Khai cũng có thể ý thức được điểm này, chỉ là bây giờ bọn hắn cũng chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào đại doanh tiền tiêu trợ giúp, hoặc là Hạng Sơn có thể mau chóng tấn thăng.
Hai người không biết, sự lo lắng của bọn họ sớm đã trở thành sự thật, hai vị bát phẩm họ Trương và họ Tôn xuất phát từ đại doanh tiền tiêu đến đây, sớm đã bị hai vị vực chủ Mặc tộc ngăn cản ở nửa đường, đánh đến khí thế ngất trời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đội viên của năm tiểu đội Nhân tộc, vô luận là ai, đều có một loại cảm giác một ngày bằng một năm, trong không gian yên tĩnh có sát cơ quanh quẩn, khiến lòng người bất an.
Mà tại bên ngoài lãnh địa lãnh chúa kia, số lượng Mặc tộc không ngừng tăng lên, từ một vạn ban đầu, tăng đến 20 vạn, sau đó là 50 vạn ..
Vô Cương và Hoành Hỗ nhìn qua mấy vạn Mặc tộc vớ va vớ vẩn này, rất là bất mãn.
Mặc dù bọn hắn đã khẩn cấp điều động Mặc tộc ở các lãnh địa phụ cận đến nơi đây, nhưng nguồn mộ lính có thể điều động đã ít càng thêm ít, bỏi vì, mấy chục năm gần đây, đại đa số Mặc tộc có thể chiến đấu đều bị điều đến tiền tuyến cùng Nhân tộc ở đại doanh tiền tiêu giằng co.
Bây giờ trong đám Mặc tộc còn ở lại hậu phương, người có thể chiến đấu cực ít, hiện tại trong đám Mặc tộc mà bọn hắn tụ tập được, tám chín phần mười đều là pháo hôi, ngay cả hạ vị Mặc tộc cũng không bằng.
Cục diện này khiến cho người ta xấu hổ, không phải hai vị vực chủ vô năng, thật sự là không bột đố gột nên hồ, xung quanh đây không có binh lực quá mạnh để bọn hắn điều động, bọn hắn cu ̃ng bất lực.
Chất lượng không được, vậy cũng chỉ có thể lấy số lượng bù lại, cũng may bọn hắn cũng không trông cậy vào đám Mặc tộc này làm được chuyện gì, chỉ là công kích thăm dò thì vẫn có thể làm được.
Hai ngày sau, hai vị vực chủ Mặc tộc miễn miễn cưỡng cưỡng gom góp được 80. 000 đại quân, đây đã là cực hạn, càng nhiều thì bọn hắn điều động không được, cho nên bọn hắn phát ra hiệu lệnh, 80. 000 đại quân trùng trùng điệp điệp hướng phù lục công tới.
Xa xa, vài tiểu đội Nhân tộc đã phát hiện bóng dáng của kẻ địch, đại quân Mặc tộc như thủy triều kia, để cho người ta tê cả da đầu.
Đội trưởng Chu Ngọc Minh của tiểu đội Dã Trư đi đầu, hét dài một tiếng, tất cả tướng sĩ Nhân tộc còn đang khôi phục khẩn cấp hành động.
Ba chiếc chiến hạm xếp thành một hàng, trận pháp có chút vù vù, trên thân thuyền, từng đạo quang mang mạnh yếu khác biệt bắt đầu lấp lóe không chừng, ba động năng lượng cũng đang phập phồng không ngừng.
Dương Khai và Đông Phương Văn Binh vẫn án binh bất động, tiểu đội của hai người bọn họ phụ trách thủ hộ Hạng Sơn, khi cục diện chưa ác liệt tới trình độ nhất định, bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Khoảng cách giữa lẫn nhau càng ngày càng gần, đại quân 80. 000 Mặc tộc cuồng tập mà đến, giống như phàm nhân đối mặt với biển động núi lở, cho người ta áp lực tâm lý lớn lao.
Vào một đoạn thời khắc, Chu Ngọc Minh ga ̀o thét vang vọng không gian: "Giết!"
Nghe vậy, ba chiếc chiến hạm đều chấn động không ngớt, từng đạo tia sáng chói mắt từ các nơi trên thân hạm đánh ra, đánh vào trong đại quân Mặc tộc.
Một mảnh người ngã ngựa đổ, dưới mỗi một đạo quang mang kia, đều có vô số Mặc tộc hóa thành bột mịn, càng có mấy đạo quang mang tạo ra một khu vực chân không thật dài trong đại quân Mặc tộc.
Chỉ là một vòng tề công, tối thiểu nhất đã có mấy ngàn Mặc tộc vẫn lạc tại chỗ.
Một màn này làm cho tất cả mọi người vì đó khẽ giật mình, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, tuy đám Mặc tộc đột kích này có số lượng đông đảo, nhưng không phải là không thể địch lại, trong đại đa số Mặc tộc rõ ràng đều là pháo hôi, nếu không thì không có đạo lý Mặc tộc lập tức tử thương nhiều như vậy.
Các tướng sĩ phụ trách điều khiển chiến hạm không cần phân phó,
lại kích phát uy năng của chiến hạm, lại là một vòng tề công, đánh ra công kích mãnh liệt hơn so với vừa rồi, Mặc tộc tử thương lại mở rộng một lần nữa.
Sau ba vồng tề xạ, Mặc tộc đã đến gần trước mắt, đám thất phẩm Khai Thiên đều nhao nhao nhảy ra chiến hạm, cầm bí bảo, thôi động thiên địa vĩ lực, vây quanh chiến hạm nhà mình giết địch, trong lúc nhất thời, mặc huyết bay loạn, khí tức Mặc tộc tàn lụi.
Phóng tầm mắt nhìn tới, không gian xung quanh ba chiếc chiến hạm, đã bị Mặc tộc lít nha lít nhít tràn ngập, hầu như không nhìn thấy bóng dáng của ba chiếc chiến hạm và đám thất phẩm Khai Thiên, chỉ có ba động năng lượng không ngừng chập trùng truyền ra.
Tình cảnh này giống như ba cục đường rơi trên mặt đất, bị đám kiến bao khỏa.
Có số lớn Mặc tộc vượt qua ba chiếc chiến hạm bị cuốn lấy, thẳng hướng phù lục đánh tới.
Tiểu đội Thần Hi và tiểu đội Thủy Xà đã sớm chuẩn bị, đều mở ra toàn bộ uy lực của chiến hạm, thất phẩm Khai Thiên càng là toàn lực thôi động lực lượng trong tiểu thế giới, hướng nới Mặc tộc có số lượng nhiều nhất oanh ra thần thông mạnh nhất của mình.
Dương Khai đã đem Không Gian Pháp Tắc thúc đến cực hạn, tất cả Mặc tộc có ý đồ tới gần phù lục, đều như lâm vào trong vũng bùn, hành động chậm chạp, tạo cơ hội cho thành viên hai tiểu đội đánh chết.
Cũng may mà có không gian thần thông của hắn, nếu không thì chỉ bằng vào hai chi tiểu đội, chỉ sợ thật sự là ngăn không được đám Mặc tộc cắm đầu trùng kích này.
Đại đa số Mặc tộc xác thực đều là pháo hôi, thực lực không đáng giá nhắc tới, trong đám Nhân tộc ở đây, tùy là ai cũng đều có thể nhẹ nhõm giết chết một mảng lớn, nhưng bọn hắn có số lượng quá đông, Hạng Sơn tấn thăng không thể bị quấy nhiễu, bất kỳ một tên Mặc tộc nào đột phá phòng tuyến đều có thể tạo thành ác quả to lớn.
Trong thời gian ngắn, chiến cuộc còn nằm trong khống chế, nhưng mà thời gian kéo dài hơn thì khó mà nói.
Tranh đấu cường độ cao như vậy, vô luận là ai đều không kiên trì được quá lâu.
Một canh giờ, hai canh giờ. ..
Tầm nửa ngày sau, thành viên của năm tiểu đội đều tiêu hao rất lớn, rõ ràng nhất chính là tốc độ giết địch không nhanh bằng lúc trước, mặc dù Dương Khai còn có thể duy trì, thôi động Không Gian Pháp
Tắc làm trì trệ đám Mặc tộc tập kích, nhưng các thành viên của tiểu độiThần Hi và tiểu đội Thủy Xà đã khó mà đuổi theo tiết tấu.
Bên ngoài phù lục, số lượng Mặc tộc càng nhiều càng nhiều, không bao lâu nữa, cho dù là Dương Khai cũng không có cách nào ngăn cản bọn hắn liều mạng trùng kích.
Là lúc này rồi!
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai hét lớn một tiếng: "Sài sư huynh!"
Ở phía trước, trong một chiếc chiến hạm bị vô số Mặc tộc vây quanh, thanh âm Sài Phương truyền đến: "Ha ha ha ha, giết đến sướng rồi, làm sao, Dương huynh, các ngươi không kiên trì nổi sao?"
Đông Phương Văn Binh cười mắng: "Lão Sài, ngươi nhanh lên cho ta, chớ có dông dài!"
"Đến rồi đến rồi!" Sài Phương trả lời, theo thanh âm hắn rơi xuống, một vầng sáng giống như thực chất bỗng nhiên nổ tung khuếch tán, vầng sáng kia không có quá lớn sát thương, nhưng lại có lực xô đẩy cực mạnh, chỉ một thoáng, vô số Mặc tộc đang vây quanh bên ngoài chiến hạm của tiểu đội Lão Quy đều nhao nhao bị vầng sáng xô đẩy ra.