Bốn phía chiến hạm của tiểu đội Lão Quy trở nên trống trải.
Đám Mặc tộc bị xô đẩy ra không tử thương, sau khi ngắn ngủi trì trệ, bọn hắn lại hướng Lão Quy đội vồ giết tới lần nữa, nhưng mà tiểu đội Lão Quy sao có thể để ý tới bọn hắn.
Chiến hạm khổng lồ quay đầu hướng phù lục vọt tới, dọc theo đường đi, đám Mặc tộc ngăn trở đều bị đụng thịt nát xương tan.
Trong nháy mắt, chiến hạm của tiểu đội Lão Quy đã lướt qua chỗ tiểu đội Thần Hi và tiểu đội Thủy Xà, ngừng lại ở một vị trí gần phù lục.
Sài Phương đứng sừng sững ở đầu thuyền, hai tay biến hóa pháp quyết, lộ vẻ ngưng trọng, điên cuồng phun trào thiên địa vĩ lực.
Toàn bộ các đội viên của tiểu đội Lão Quy đều hành dộng theo hắn, 50 người đều quản lí chức vụ của mình, không ngừng biến hóa pháp
quyết trong tay.
"Bát Quy Bát Huyền, mở!"
"Càn Khôn Vô Cực, mở!"
"Bất động như núi, biết như m Dương, mở!"
Theo từng tiếng quát lớn của Sài Phương, chiến hạm của tiểu đội Lão Quy bỗng nhiên phát từng tầng vầng sáng, mỗi một vầng sáng đều ngưng tụ như thật, hóa thành một hình tròn, chẳng những đem chiến hạm bao khỏa trong đó, ngay cả toàn bộ phù lục phía dưới chiến hạm, đều bị bao khỏa ở trong.
Trên đỉnh chiến hạm của tiểu đội Lão Quy, đồ vật như mai rùa bỗng nhiên khuếch trương, hóa thành một tầng phòng hộ to lớn vô địch, vắt ngang trên phù lục, che trời lấp đất.
Trong nháy mắt, tiểu đội Lão Quy lấy sức một mình, tạo dựng ra từng tầng phòng hộ kiên cố không thể phá vỡ trên phù lục.
Chiến hạm của năm tiểu đội tinh nhuệ thuộc Bích Lạc quan, đều có đặc điểm riêng, tiểu đội Lão Quy có năng lực phòng hộ mạnh nhất, mà lại phòng hộ này không đơn giản là đối với bản thân hữu hiệu, thậm chí sau khi hi sinh lực công kích, có thê ̉hình thành một mảng lớn khu vực phòng hộ.
Trong bao năm qua, trên chiến trường, mượn nhờ tiểu đội Lão Quy
che chở, rất nhiều tiểu đội Nhân tộc có thể trở về từ cõi chết, so về danh tiếng, toàn bộ Bích Lạc quan, ngoại trừ tiểu đội Thần Hi, tiểu đội Lão Quy được hoan nghênh nhất, bởi vì cùng bọn hắn kề vai chiến đấu là an toàn nhất.
Giờ này khắc này, tiểu đội Lão Quy triển hiện ra trạng thái toàn lực phòng ngự, vì thế, toàn bộ chiến hạm triệt để hi sinh năng lực di động và năng lực công kích, nói cách khác, bây giờ tiểu đội Lão Quy chỉ là một cái bia ngắm!
Nhưng mà đã đủ rồi, trạng thái phòng ngự của tiểu đội Lão Quy là chỗ dựa lớn nhất giúp bọn người Dương Khai thủ hộ Hạng Sơn, một mình tiểu đội Lão Quy thủ hộ còn kiên cố hơn tiểu đội Thần Hi và tiểu đội Thủy Xà cộng lại.
Bọn người Dương Khai vốn định để tiểu đội Lão Quy chỉ phụ trách phòng thủ, nhưng mà Sài Phương không đồng ý, có cơ hội giết địch khó được, ai lại nguyện ý lom lom nhìn ở phía sau, cho nên năm tiểu đội mới sẽ cũng trực luân phiên thủ hộ.
Nhưng mà chiến cuộc phát triển đến bây giờ, chỉ dựa vào tiểu đội Thần Hi và tiểu đội Thủy Xà đã khó đảm bảo Hạng Sơn chu toàn, chỉ có thể để tiểu đội Lão Quy lấy ra xác rùa đen.
Để Mặc tộc đi gặm đi, đối mặt với xác rùa đen như thế này, cho dù
răng lợi tốt cũng có thể gãy vỡ.
Một bên khác, thấy tiểu đội Lão Quy đã đem phòng ngự chống lên, hai chiếc chiến hạm của tiểu đội Thần Hi và tiểu đội Thủy Xà không nỗi lo về sau, nhao nhao giết ra, đầu tiên là tiêu diệt toàn bộ Mặc tộc ở xung quanh phù lục, ngay sau đó bọn hắn nhào về phía chiến trường, những nơi đi qua, một hồi gió tanh mưa máu.
So về phòng ngự, tiểu đội Lão Quy là số một, bốn tiểu đội khác thúc ngựa cũng khó đạt đến, nhưng so về giết địch, tiểu đội Lão Quy có hiệu suất chậm nhất.
Bây giờ công thủ đổi chỗ, chẳng những phòng thủ không lo, tốc độ giết địch cũng đột nhiên tăng tốc.
Phần lớn đại quân Mặc tộc đều là pháo hôi, đã vẫn lạc hơn nửa trong chiến đấu, bây giờ tiểu đội Thần Hi và tiểu đội Thủy Xà gia nhập chiến trường, tốc độ Mặc tộc tử thương tăng lên trên diện rộng.
Phương xa, hai vị vực chủ Vô Cương và Hoành Hỗ đều lộ vẻ mặt âm trầm.
Mặc dù biết dựa vào đám Mặc tộc vớ va vớ vẩn kia, không có khả năng đem năm chi tiểu đội Nhân tộc tinh nhuệ này thế nào, nhưng thế cục phát triển vẫn vượt quá dự liệu của bọn hắn, năm chi tiểu đội Nhân tộc tinh nhuệ này thực sự là biểu hiện quá mức kinh diễm.
Hai vị vực chủ đều âm thầm may mắn, may mắn toàn bộ Bích Lạc quan chỉ có năm chi tiểu đội tinh nhuệ như thế, nếu mỗi một tiểu đội Nhân tộc đều khó làm như vậy, Mặc tộc đâu còn có không gian sinh tồn.
Mặc dù không đạt thành mục đích dự định, nhưng từ tình hình chiến đấu phát triển trước mắt, hai vị vực chủ đã cơ bản đoán được một ít gì đó.
Nơi đây giống như thật không có Nhân tộc bát phẩm mai phục, bằng không thì không có khả năng vẫn luôn ngồi nhìn mặc kệ, bởi vì có đến vài lần Nhân tộc lâm vào tình huống rất nguy cấp, mặc dù hợp thời hóa giải, nhưng đều là vận may cho phép.
Tuy hai vị vực chủ có phán đoán, những vẫn tiếp tục nhẫn nại, bọn hắn đang chờ đợi tiền tuyến truyền lại tới tin tức, chỉ có tin tức mà tiền tuyến truyền lại tới, mới là đèn sáng.chỉ dẫn bọn hắn hành động
Tính toán thời gian, hẳn là không sai biệt lắm.
Quả nhiên, gần nửa ngày sau, khi đại quân Mặc tộc mà bọn hắn triệu tập mà đến sắp chết hầu như không còn, một vị lãnh chúa vội vã đi vào bên cạnh bọn hắn, báo cáo: " Toàn bộ bát phẩm Khai Thiên đóng giữ ở đại doanh tiền tiêu của Nhân tộc đều đã hiện thân, không có ai bỏ sót!"
Vô Cương nhíu mày: "Tốt!"
Giằng co mấy chục năm, bát phẩm và các vực chủ không phải là không giao thủ, mặc dù số lần không nhiều, nhưng đều đã tìm hiểu rõ ràng nội tình của lẫn nhau, bây giờ Nhân tộc bát phẩm chia hai nhóm, một nhóm đóng ở đại doanh tiền tiêu, cơ bản là chiếm cứ khoảng tám phần mười, còn có một nhóm từ đầu đến cuối không thấy tăm hơi, Mặc tộc phỏng đoán đám bát phẩm chưa xuất hiện này hẳn là lưu thủ ở Bích Lạc quan.
Bởi vì Nhân tộc đối với Bích Lạc quan rất coi trọng, không có khả năng không có cường giả lưu thủ.
Bích Lạc quan cách nơi này quá xa, cho nên bọn hắn chỉ cần xác định vị trí của những Nhân tộc bát phẩm ở đại doanh tiền tiêu là có thể phán đoán ra nơi đây pha ̉i chăng có mai phục hay không.
Bây giờ, tình huống đã được nghiệm chứng! Bát phẩm ở đại doanh tiền tiêu đều đang tranh đấu ở tiền tuyến, bọn hắn không còn lo lắng.
Hoành Hỗ rõ ràng là có tâm tư càng cẩn thận một chút, mở miệng nói: " Lão tổ Nhân tộc đâu?"
Vị lãnh chúa kia báo cáo: "Không biết, nhưng vương thành không có bất kỳ tin tức nào truyền đến, chắc là vương chủ vẫn đang giằng co
với lão tổ Nhân tộc."
Từ mấy chục năm trước, bắt đầu viễn chinh, lão tổ đã rời đi Bích Lạc quan, xâm nhập vào nội địa Mặc tộc. Nhưng nàng cũng không làm chuyện gì, chỉ lấy ý chí giằng co với vương chủ, để vương chủ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Mặc tộc cũng không biết lão tổ Nhân tộc ẩn thân ở nơi nào, vương chủ hẳn là biết được, nhưng lại chưa bao giờ báo cho thuộc hạ của mình, chắc là hắn cũng biết, cường giả cấp độ này giao thủ, các vực chủ tùy tiện dính vào chính là muốn chết.
Lão tổ Nhân tộc có thái độ rất rõ ràng, ngươi không động thì ta cũng không động, chuyện phía dưới giao cho thuộc hạ giải quyết. Hành động của lão tổ không thể nghi ngờ là cung cấp không gian giảm xóc to lớn cho đại doanh tiền tiêu cắm rễ, nếu không thì vương chủ xuất thủ, đại doanh tiền tiêu căn bản là không có cách nào đặt chân.
"Bắt đầu đi, ta đã đợi không được!" Vô Cương không kiên nhẫn thúc giục một tiếng.
Nhân tộc bát phẩm đều hiện thân ở tiền tiêu đại doanh, lão tổ cũng bị vương chủ kiềm chế, nơi đây chỉ có Hạng Sơn và năm chi tiểu đội Nhân tộc, còn có gì phải do dự? Trong cục diện như vậy, nếu hai vị vực chủ xuất thủ, còn bắt không được Hạng Sơn, thì bọn hắn có thể
tự sát tạ tội.
Mặc dù Hoành Hỗ ẩn ẩn có chút bất an trong lòng, nhưng cũng biết rõ, bây giờ bọn hắn đã không còn lý do không xuất thủ, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Vậy thì động thủ đi."
Thân hình Vô Cương thoắt một cái, thẳng hướng phù lục đánh tới.
Hoành Hỗ theo sát phía sau, vô tình hay cố ý kéo ra một chút khoảng cách, không phải hắn muốn tính kế, chỉ là bản tính cho phép.
Hắn biết sở dĩ Vô Cương vội vàng làm việc như vậy, là có liên quan tới việc năm đó hắn bị nhiều thua thiệt trong tay Hạng Sơn , hơn ba ngàn năm trước, từng có một trận chiến, Vô Cương suýt nữa mất mạng trong tay Hạng Sơn, mặc dù sau trận chiến kia hắn may mắn còn sống, nhưng phải tu dưỡng thật lâu mới khôi phục, từ đó về sau, không giờ khắc nào Vô Cương không muốn lấy tính mệnh của Hạng Sơn để rửa sạch nhục nhã.
Nhưng mà qua vài năm, Hạng Sơn bị rơi xuống phẩm giai, biến mất trong tầm mắt các vực chủ.
Từng tràng đại chiến của hai tộc, Hạng Sơn nhất định là tham dự qua, thế nhưng là trong loại quân đoàn tác chiến quy mô lớn kia, các vực chủ có trách nhiệm là nhìn chằm chằm Nhân tộc bát phẩm, nào
có tâm tình tìm kiếm bóng dáng một vị thất phẩm trong chiến trường to như vậy?
Nếu không phải lần này tin tức Hạng Sơn tấn thăng truyền tới, ai cũng sẽ không nghĩ tới, đoàn trưởng Tây Quân quân khiến đám vực chủ Mặc tộc bọn hắn nghe tin đã sợ mất mật năm đó thế mà còn sống.
Cừu hận 3000 năm trước, một khi lên men, đủ để lấp đầy tất cả tâm thần của Vô Cương, khí thế của hắn như hồng, từ mấy triệu dặm bên ngoài tấn công mà tới.
Trong hỗn chiến, Dương Khai đột nhiên run lên, ẩn ẩn có cảm thấy nguy cơ to lớn bao phủ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không gian phương xa có một đoàn mặc vân to lớn cuốn tới, trong mặc vân kia, khí tức vực chủ giống như đèn sáng trong đêm tối, rõ ràng đến cực điểm.
"Có vực chủ đột kích!" Đông Phương Văn Binh bỗng nhiên gầm thét, hắn cũng phát hiện.
Chủ yếu là khí thế Vô Cương quá hung hăng, không có chút suy nghĩ ẩn tàng nào, đoán chừng cũng là một sự uy hiếp.
"Kết trận!" Chu Ngọc Minh quát khẽ, lần này hắn cũng không dám tùy ý va chạm, chênh lệch giữa thất phẩm và vực chủ quá lớn, nếu không có trận pháp phụ trợ thì ai cũng không có cách nào chống lại
vực chủ.
Chỉ một thoáng, Khai Thiên cảnh của bốn tiểu đội đều đã riêng phâ ̀n mình đem khí tức ngoại phóng, lẫn nhau tương liên, kết thành trận pháp!
Bởi vì Khai Thiên cảnh tu hành công pháp bí thuật phong phú, giứa những người đến từ tông môn khác nhau, không có thời gian quen thuộc và rèn luyện rất lâu thì rất khó tùy tiện kết trận, vội vàng kết trận còn không bằng đơn đả độc đấu.
Nhung cũng có trận pháp đơn giản, có thể ở một mức độ rất lớn không bị ảnh hưởng bởi xuất thân khác biệt và công pháp tu hành không đồng nhất.
Trên Mặc chi chiến trường, hầu như mỗi vị Khai Thiên cảnh đều tu hành qua loại trận pháp này.
Thập Phương Trận! Loại trận pháp này có đặc điểm lớn nhất chính là kết trận dễ dàng, tỉ lệ sai số cao, ba người thành trận, mười người tối đa, nói cách khác, chỉ cần ba người là có thể tạo thành trận pháp, bốn người cũng được, năm người cũng được, nhiều nhất là mười người kết trận.
Nhân số khác biệt, trận pháp tạo thành cũng có danh hào khác biệt. Ba người thành trận là Tam Tài Trận, bốn người thành trận là Tứ
Tượng Trận, năm người thành trận là Ngũ Hành trận. . . Cho đến mười người là Thập Phương Trận.
Không có uy lực cực lớn giống những loại trận pháp cao thâm, nhưng loại trận pháp này lại cực kỳ thích hợp với Mặc chi chiến trường, trong đại chiến, luôn có rất nhiều chiến hạm bị phá hủy, Khai Thiên cảnh lưu lạc ở bên ngoài, không có chiến hạm che chở, những Khai Thiên cảnh này chỉ cần gom góp đủ ba người là có thể kết trận, tăng lên tỉ lệ sống sót rất nhiều.
Trước đó bọn người Dương Khai không có suy nghĩ kết trận, bởi vì tuy địch nhân đông đảo, nhừn đều không cường đại, đơn đả độc đấu có hiệu suất cao hơn kết trận rất nhiều.
Mà giờ khắc này có vực chủ đột kích, thực lực lẫn nhau chênh lệch thật lớn, bọn hắn chỉ có kết trận mới có thể bảo toàn tự thân.
Tiểu đội Thần Hi có sáu vị thất phẩm, cho nên trong thời gian cực ngắn, bọn hắn đã kết thành Lục Hợp trận, mà giống tiểu đội Dã Trư, tiểu đội Thanh Phong và tiểu đội Thủy Xà có được càng nhiều thất phẩm, thì kết thành Thất Tinh trận, Bát Hoang Trận, thậm chí Thập Phương Trận.