Mà lại mặc dù Âu Dương Liệt tự mình đi, Nam Bắc quân còn có hắn thống soái, đương nhiên sẽ không xảy ra sơ suất gì.
Chỉ là tuyệt đối không thể để cho Âu Dương Liệt đi một mình, nếu không lấy cái tính tình dữ dằn của hắn, không chừng sẽ chọc cho xảy ra chuyện.
Mễ Kinh Luân nói: "Để lệnh đồ theo ngươi đi, như vậy nếu Âu Dương huynh có phát hiện gì, có thể để lệnh đồ trở về cáo tri chúng ta."
Âu Dương Liệt lập tức quay đầu phía Mễ Kinh Luân: "Làm sao? Sợ ta gây chuyện? Muốn đồ đệ ta đến coi trừng ta?"
Mễ Kinh Luân bật cười: "Sao dám."
Lời tuy nói như vậy, nhưng rõ ràng chính là ý này.
Âu Dương Liệt hừ lạnh nói: "Thôi được, để hắn theo giúp ta đi một chuyến đi."
Nói thật, chẳng những Mễ Kinh Luân sợ hắn gây chuyện, chính hắn cũng sợ mình gây chuyện, nếu là bình thường, lấy tu vi bát phẩm Khai Thiên cường đại, dù gây ra chuyện gì cũng không có bao nhiêu phiền phức, nhưng lần này không khác, Nam Bắc quân còn chưa bắt được liên lạc với Đông Tây quân, bố trí tương lai đối với Đại Diễn quan cũng còn chưa cẩn thận thương thảo, nếu gây chuyện, vậy liên lụy không nhỏ, làm không tốt sẽ đánh loạn toàn bộ kế hoạch.
Mang đồ đệ theo, chẳng khác nào có thứ để ước thúc, đến lúc đó thật muốn gây chuyện cũng sẽ phải cẩn thận cân nhắc.
"Tiểu tử, nghe chưa? Theo vi sư đi một chuyến."
Âu Dương Liệt quay đầu nhìn về một bên.
Bên kia, cạnh một cây trụ, một thanh niên nghiêng người dựa vào cột, hai tay khoanh trước ngực, hai vị quân đoàn trưởng cùng mấy vị tổng trấn ở chỗ này thương thảo hừng hực khí thế, hắn lại một bộ trăm nhàm chán nại, thậm chí có vẻ buồn ngủ, thỉnh thoảng lại ngáp, ánh mắt mông lung.
Tu vi thanh niên này cu ̃ng chừng thất phẩm, theo lý mà nói, tu vi bực này, sớm đã siêu thoát đủ loại trói buộc của phàm phu tục tử, căn bản không có khả năng ngủ gật, lại còn cả ngáp nữa.
Hết lần này lần khác hắn như vậy, ngáp không ngừng, một bộ buồn
ngủ muốn chết.
Trong toàn bộ đại điện, mọi người đều là bát phẩm, duy chỉ có hắn là thất phẩm Khai Thiên.
Đối với hắn, Mễ Kinh Luân cùng mấy vị bát phẩm tổng trấn đều không cảm thấy kinh ngạc, hoặc là nói đã sớm tập mãi thành quen.
Mà sư đồ hai người này cũng thật là hiếm thấy, sư phụ tính nóng như lửa, tuy là bát phẩm Khai Thiên, làm việc cứ luôn nôn nôn nóng nóng. Vậy mà lại thu được một đệ tử bại hoại như vậy, bất cứ chuyện gì đều không thể khiến hắn hứng thú.
Tính cách hai người đơn giản chính là như thiên với địa, quá khác biệt.
Vậy mà Âu Dương Liệt còn ký thác kỳ vọng đối với người tên đệ tử này, cho nên ngày bình thường cưng chiều muốn chết. Có nguyên nhân này, phàm là lúc Âu Dương Liệt cảm thấy việc mình làm có vẻ lỗ mãng, đều sẽ mang đệ tử này theo trên người.
Thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, đồ đệ ở bên cạnh, tuyệt đối không nên hành sự lỗ mãng, hết thảy cẩn thận cẩn thận rồi lại cẩn thận, nếu không, làm không tốt sẽ liên lụy đồ đệ!
Thanh niên ánh mắt vô thần nhìn phía trước, vẫn còn ngáp, Âu Dương Liệt sau khi nói xong lại không được đáp lại.
Mễ Kinh Luân cười khổ một tiếng, mao bệnh thần du phương ngoại của tên đồ đệ này thật là phiền phức a! Hai người này cùng làm việc, thật đáng tin sao?
"Cung sư chất, sư phụ ngươi đang no ́i chuyện với ngươi đó." Có tổng trấn bất đắc dĩ nhắc nhở.
"Đệ tử!" Cung Liễm vội vàng bày tư thế ngay ngắn đứng thẳng, cúi đầu nói: "Sư tôn có gì phân phó."
"Phân phó cái l!" Âu Dương Liệt không kiên nhẫn, nhanh chân bước ra ngoài, đến bên người Cung Liễm, nhấc bổng hắn lên: "Đi theo ta một chuyến!"
Ba bước hai bước, ra ngoài Khu Mặc Hạm, xa xa thanh âm truyền về: "Mễ huynh cứ theo kế làm việc là được, bên lão phu nếu có dò tin tức gì, sẽ để tiểu đồ trở về bẩm báo."
Mễ Kinh Luân cùng mấy vị bát phẩm liếc nhau, cười cười lắc đầu.
Giây lát, hạm đội khổng lồ chầm chậm triệt thoái về phía sau, như đã thương thảo, lui hai ngày đường, để phòng bất trắc.
Trong hư không, Âu Dương Liệt thi triển ra từng đạo bí thuật, ẩn nấp thân ảnh khí tức, tốc độ không chậm chút nào, thẳng đến Đại Diễn quan.
Cung Liễm cũng không phản kháng giãy dụa, cứ như vậy bị hắn nắm
trên tay, chẳng những không có nửa điểm bất mãn, coi thần sắc, thậm chí còn có vẻ đã quen.
Với hắn, không cần mình thôi động lực lượng đi đường là không thể tốt hơn, tư thế không dễ coi thì có sao?
Cũng may hắn còn hiểu được mà hỏi một câu: "Sư tôn, chúng ta đi đâu zậy?"
"Đi điều tra Mặc tộc." Âu Dương Liệt trả lời.
Cung Liễm ồ một tiếng, không nói tiếp.
Sư đồ hai người đang đi đường, gần Đại Diễn quan, phía đối diện hai người, Dương Khai cũng đang đi đường.
Chuyến này hắn phải vượt qua Đại Diễn quan, tìm kiếm bóng dáng Nam Bắc quân, cáo tri đủ loại an bài từ Hạng Sơn.
Vì tận khả năng tránh cho gặp phải Mặc tộc, hắn còn cố ý lượn quanh một vòng lớn, may mà cả đoạn đường bình an vô sự.
Chợt, hắn bỗng nhiên ngừng chân, quay đầu.
Trên phương hướng kia, hình như có một loại lực lượng thần kỳ đang hấp dẫn hắn, khiến hắn rục rịch, ngay cả huyết mạch đều trở nên ấm áp, tốc độ huyết di ̣ch chảy trong thể nội trở nên nhanh hơn.
Dương Khai tập trung cảm giác, rất nhanh minh bạch đây là có chuyện gì.
Nơi phát ra lực lượng thần kỳ kia chính là chỗ Long Đàn! Bởi vì hắn có long mạch, cho nên một cách tự nhiên sẽ có liên hệ nhất định với Long Đàn. Mà phương hướng kia, chính là vị trí Bất Hồi quan!
Bất Hồi quan do Long Phượng tộc phụ trách trấn thủ, nói như thế, Long Đàn ở trong Bất Hồi quan?
Từ trước khi đến Mặc chi chiến trường này, Dương Khai vẫn muốn tìm Long tộc, hắn có Long tộc huyết mạch, Hư Không Địa cũng có thật nhiều Long tộc, tìm được Long tộc, có thể có được điều kiện tu hành tốt hơn.
Chỉ tiếc cho tới nay đều không thể toại nguyện.
Thế nhân chỉ biết Long Đàn là một trong 36 Động Thiên, lại không biết Long Đàn nằm ở đâu, trong truyền thuyết, Long Đàn hư vô mờ mịt, trừ phi là Long tộc, nếu không căn bản là không có cách tiến vào bên trong. Cao tầng Động thiên phúc địa hẳn phải biết về Long Đàn, lại sẽ không đi trắng trợn tuyên dương.
Dương Khai từng đi qua Thánh Linh tổ địa, từng tận mắt thấy tại thời đại Thượng Cổ, trận chiến kinh thiên Long Hoàng Phượng Hậu hợp lực phong ấn Cự Thần Linh màu mực.
Trong Thánh Linh tổ địa, bây giờ không có Long tộc, không có thuần chính Phượng tộc, đối với đủ loại tin tức trận chiến thượng cổ kia, các Thánh Linh trong tổ địa còn chẳng biết chút nào.
Có lẽ chính là sau trận chiến ấy, Long Phượng tộc mới rời tổ địa, đi trấn thủ Bất Hồi quan.
Lúc trước tại Bích Lạc quan sở dĩ không cảm ứng được Long Đàn, đó là bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi, bây giờ vì vượt qua Đại Diễn quan, cố ý lượn một vòng lớn, liền có cơ hội cảm ứng Long Đàn.
Có điều, hiện tại, khoảng cách Bất Hồi quan vẫn còn rất xa, loại cảm ứng kia cũng không quá mãnh liệt.
Ngóng nhìn vị trí Bất Hồi quan, Dương Khai đè xuống rung động trong huyết mạch, tiếp tục vùi đầu đi đường.
Long Đàn, hắn nhất định phải đi một chuyến, nhưng không phải hiện tại! Hắn hôm nay có nhiệm vụ trọng yếu hơn.
Một đường thuận lợi, không gặp được bất luận Mặc tộc gì càng khiến Dương Khai có thể yên tâm lớn mật thôi động Không Gian Pháp Tắc.
Đối diện, qua Đại Diễn quan, Âu Dương Liệt dẫn theo Cung Liễm tiềm hành, ven đường phát hiện số lớn Mặc tộc đang tứ tán tìm kiếm. Lấy tu vi của hắn, tránh đi những Mặc tộc này không phải việc
khó gì.
Trên đường đi, Cung Liễm ngáp không ngừng, còn buồn ngủ, cho dù ai thấy bộ dáng này đều sẽ coi là sau một khắc hắn sẽ thiếp đi. Nhưng trên thực tế, Cung Liễm luôn duy trì trạng thái này, chưa từng thay đổi, cho dù bị sư tôn trói trên tay cũng không thấy nửa điểm phản kháng giãy dụa.
Mấy ngày sau, Âu Dương Liệt đã tiếp cận Đại Diễn quan, thân ở trong hư không, giờ đã có thể thấy rõ tòa quan ải hùng vĩ sừng sững kia.
Nhìn quan ải bị mặc chi lực bao phủ, Âu Dương Liệt không khỏi thở dài.
Nơi này từng là địa bàn Nhân tộc, bây giờ lại bị Mặc tộc làm mưa làm gió, tu hú chiếm tổ chim khách, cái này khiến hắn rất là không cam lòng, hận không thể lập tức lao vào đuổi tận giết tuyệt Mặc tộc, đoạt lại Đại Diễn, rửa sạch nỗi nhục.
Có điều đây chỉ là suy nghĩ thôi, mặc dù tính cách hắn có dữ dằn cỡ nào cũng phải biết đơn thương độc mã xông vào tuyệt đối không có kết quả gì tốt.
Đoạt lại Đại Diễn, vẫn là phải đại quân tác chiến mới có cơ hội. Vị trí này mặc dù gần, nhưng vẫn chưa tới cực hạn, hắn chuẩn bị tiếp
tục xâm nhập một lúc.
Đúng lúc này, Cung Liễm bỗng nhiên mở to hai mắt, thần sắc bại hoại kia biến mất sạch, cả người còn chợt rùng mình.