Âu Dương Liệt luôn chú ý Cung Liễm, đệ tử dị thường, hắn tự nhiên có chỗ phát giác.
Đang muốn hỏi thăm, lại nghe Cung Liễm truyền âm nói: "Sư tôn, ta bỗng nhiên cảm thấy kinh hồn táng đảm."
Âu Dương Liệt cau mày nói: "Xác định?"
Cung Liễm nghiêm mặt gật đầu.
Âu Dương Liệt lập tức biểu lộ ngưng trọng, tên đệ tử này của hắn là hạng người thiên tư cực kỳ xuất chúng, năm đó tấn thăng Khai Thiên chính là thẳng tấn thất phẩm, đây chính là hạt giống có hi vọng cửu phẩm chí cao.
Nếu không, Âu Dương Liệt sao lại coi trọng hắn như vậy?
Huống chi, tốc độ tu hành của Cung Liễm cũng cực nhanh, tấn thăng Khai Thiên đến nay mới hơn nghìn năm, đã đến thất phẩm
đỉnh phong, cách bát phẩm không xa. (nhanh vcl thật, hơn Khai cmnr)
Tu vi mặc dù kém Âu Dương Liệt một phẩm, nhưng Cung Liễm lại có một loại bản lãnh khác người. Đó chính là bản năng đối với nguy hiểm, nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều.
Loại cảm giác này nói là một loại bản sự, còn không bằng nói là một loại thiên phú bẩm sinh, là thứ người khác căn bản là không thể bắt chước. Hắn có lẽ không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì, nhưng
lại sớm có chỗ biết trước đối với nguy hiểm sắp đến, nguy cơ càng lớn, cảm giác càng mãnh liệt.
Loại chuyện này đã từng xảy ra thật nhiều lần, trên con đường tu hành, Cung Liễm cũng mượn nhờ loại thiên phú này mà tránh đi rất nhiều nguy hiểm.
Thế nhưng chưa từng có lần nào, loại cảm giác đối với nguy hiểm này khiến cho người ta thất kinh như vậy.
Âu Dương Liệt tự nhiên biết rõ về đệ tử mình, cho nên khi Cung Liễm nói hắn thấy rất kinh sợ, đồng thời thân thể phát run, Âu Dương Liệt liền ý thức được vấn đề lơ ́n.
Hai người bọn họ một người thất phẩm đỉnh phong, một người bát phẩm Khai Thiên, mặc dù gặp phải đại quân Mặc tộc, chỉ cần không bị vây quanh, tất có cơ hội trốn chạy.
Cho nên nguy hiểm Cung Liễm cảm giác được, có thể là đến từ vương chủ! Chỉ có vương chủ mới có thể mang cho Cung Liễm cảm giác run sợ.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Âu Dương Liệt không phát giác được bất kỳ khí tức gì của vương chủ, nhưng hắn không chút nghi ngờ đệ tử, nên lập tức tìm kiếm chỗ ẩn thân.
Cũng may gần đó có một ít phù lục, hắn chọn trúng một chỗ rồi lướt tới, lại vội vàng bố trí trận pháp cấm chế ẩn nấp.
Cung Liễm cũng đã mất sạch cái vẻ bại hoại trước đó, giờ đang ở một bên hỗ trợ.
Sư đồ đồng lòng, một lát sau đã bố trí tốt một tòa trận pháp, hai người đi vào, Âu Dương Liệt thôi động pháp trận.
Gần như là cùng lúc đó, một đạo ý chí rộng rãi đảo qua chỗ hai người ẩn thân, cấp tốc lan tràn ra xa.
Mà từ sâu trong hư không, một đoàn cự ảnh màu mực, cách nơi hai người ẩn thân ngàn vạn dặm, đang lướt gấp qua.
Âu Dương Liệt rủ mắt xuống, không quan sát, lặng lẽ truyền âm: "Thấy cái gì hong?"
So với sự cẩn thận của Âu Dương Liệt, Cung Liễm có thể nói là lớn mật đến cực điểm, hắn hơi hơi hí mắt, ánh mắt kia lần nữa trở nên lỏng lẻo, mắt thấy cự ảnh màu mực kia xông vào trong Đại Diễn quan.
Từ đầu tới cuối, cho dù bị nhìn chăm chú, cự ảnh màu mực kia thế mà không có nửa điểm phản ứng.
Đây cũng có thể nói là bản sự đặc thù của Cung Liễm, nếu là người khác nhìn chằm chằm như vậy, dù là bát phẩm cũng rất khó không bị phát giác, nhưng Cung Liễm khác, hắn có thể thu liễm sự tồn tại của bản thân xuống cực hạn.
"Vương chủ!" Cung Liễm truyền âm trả lời.
Có thể tưởng tượng, nếu vừa rồi không phải Cung Liễm nhắc nhở kịp thời, sư đồ hai người chưa hẳn có thể trốn được vương chủ điều tra. Mà bại lộ tung tích, hai người khẳng định không có kết cục tốt.
"Ách. . ." Mặc dù trong lòng có suy đoán, nhưng khi nghe được Cung Liễm trả lời, Âu Dương Liệt vẫn là không nhịn được sách một tiếng, bất mãn nói: "Hạng Sơn hỏng việc, làm hỏng thiên cơ!"
Vương chủ tới từ nội đi ̣a Mặc tộc, nói cách khác, trước đó trong Đại Diễn quan không có vương chủ tọa trấn, nếu Hạng Sơn dẫn Đông Tây quân tới sớm, hợp Nam Bắc quân, lại thêm một vị lão tổ, nhất
định có thể nhẹ nhõm thu lại Đại Diễn.
Nhưng hôm nay vương chủ đã tới, có vương chủ tự mình trấn giữ Đại Diễn quan, vậy không phải dễ rồi.
Mà bây giờ, vương chủ đã tới Đại Diễn, đại quân Mặc tộc sẽ còn xa sao?
Mặc tộc đại quân xác thực không xa.
Nửa ngày sau khi vương chủ đến Đại Diễn quan, một đội ngũ hai ba vạn Mặc tộc được một vị vực chủ dẫn dầu, từ nội địa Mặc tộc chạy đến, tiến vào trong Đại Diễn quan.
Ngay sau đó, không ngừng mà có vực chủ dẫn quân đến.
Trong ba ngày, Âu Dương Liệt nhìn thấy mười đại quân, tới tận ba bốn mươi vạn Mặc tộc.
Âu Dương Liệt mặt trầm như nước, Mặc tộc chuẩn bị càng đầy đủ, Đại Diễn quan càng không dễ đánh hạ, nhưng cho đến tận này, hắn vẫn còn không biết Đông Tây quân đang làm cái quỷ gì.
Lại mấy ngày sau, Mặc tộc hội tụ về Đại Diễn quan càng ngày càng nhiều, trong toàn bộ Đại Diễn quan không ngừng thấy được thân ảnh Mặc tộc bận rộn, làm các loại bố trí trong quan, chuẩn bị nghênh kích Nhân tộc.
Đến tận mười ngày sau, Mặc tộc hai người thấy đã khoảng tám chín mươi vạn, hơn mười vực chủ, lại thêm vương chủ tự mình tọa trấn, toàn bộ Đại Diễn quan có thể nói là vững như thành đồng, thủy hỏa bất xâm.
"Sư tôn, thế cục không tốt lắm a!" Dù là Cung Liễm thường thường thần du phương ngoại, cũng nhìn ra thế cục rất đỗi bất lợi đối với Nhân tộc.
Âu Dương Liệt trầm mặt không lên tiếng.
Hắn mang theo vật liên lạc với Đông Tây quân, chỉ cần hai bên trong khoảng cách nhất định sẽ có thể bắt được liên lạc, nhưng cho tới bây giờ, vật liên lạc kia vẫn không có nửa điểm phản ứng.
Đông Tây quân đang làm cái trò gì vậy, đến lúc này còn không có liên lạc, chẳng lẽ trên nửa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Thế nhưng bên kia có lão tổ áp quân, lại có thể xuất hiện ngoài ý muốn gì?
Âu Dương Liệt không rõ ràng cho lắm.
Trong Đại Diễn quan, trong điện đường to lớn, đông đảo vực chủ tề tụ, vị trí trên cùng kia có một bảo tọa, bảo tọa là do hài cốt chế tạo thành, tạo hình dữ tợn, màng liên kết phủ tạng vô số năm, trong hài cốt kia còn tản ra khí thế hung ác ngập trời.
Năm đó Đại Diễn quan bị phá, Mặc tộc thu thập thi thể cường giả Nhân tộc, lấy xương chế tạo thành bảo tọa này, thi thể Nhân tộc dùng trong bảo tọa hài cốt này, tối thiểu nhất là thất phẩm.
Tấm bảo tọa này to lớn vô địch, có thể tưởng tượng, lúc ấy vì chế tạo bảo tọa này mà đã dùng hết bao nhiêu hài cốt Nhân tộc cường giả. Mà trong trận chiến ấy, Đại Diễn quan lại chết mất bao nhiêu cường giả Nhân tộc.
Đây là chiến lợi phẩm của Mặc tộc! Luôn được bày ở nơi này, chính là Hồng Để vực chủ quanh năm tọa trấn Đại Diễn quan cũng không có tư cách ngồi lên.
Đây là bảo tọa chỉ dành cho vương chủ.
Giờ này khắc này, vương chủ ngồi trên bảo tọa này, chỉ bằng bề ngoài đến xem, vị vương chủ này trông không khác Nhân tộc quá nhiều, chẳng qua là hình thể phóng đại lên rất nhiều lần, phía sau hắn còn có một đôi cánh đen kịt.
Vương chủ một tay đỡ mặt, hơi híp mắt lại, lắng nghe các vực chủ hồi báo.
Chủ yếu là Hồng Để hồi báo.
Đại Diễn quan là địa bàn của hắn, trước đó hắn cũng phái đội ngũ ra ngoài điều tra tình huống, bây giờ lục tục ngo ngoe có tình báo
truyền về.
"Phía Thanh Hư quan, vài tiểu đội đã mất tung tích, mặc dù phái người đến điều tra, nhưng không có bất luận manh mối gì, có thể khẳng định là gặp phải Nhân tộc, bên kia hẳn là có đại quân Nhân tộc mai phục, chỉ là không biết vị trí cụ thể."
"Phía Phong Vân quan lại không có dị thường gì, tiểu đội được phái ra đều hoàn hảo không chút tổn hại trở về, không phát hiện vết tích đại quân Nhân tộc."
"Đại Diễn quan này, bây giờ đã có hơn 30 vị vực chủ đến, binh lực hơn 90 vạn, bằng vào bố trí trong nhiều năm như vậy, Đại Diễn quan đủ để ngăn đại quân Nhân tộc tiến công, nếu bọn chúng không đến đây thì thôi, nếu đến, chúng ta sẽ khiến bọn hắn có đến mà không có về."
Dưới đáy, một đám vực chủ ầm vang kêu tốt.
Đại đa số vực chủ đều từng tham dự trận chiến ba vạn năm trước, Nhân tộc chiếm cứ Đại Diễn quan, bọn hắn mỗi lần công quan đều phải chịu rất nhiều đau khổ, tòa quan ải Nhân tộc này là bình chướng rất tốt, bằng vào quan ải, Nhân tộc thường thường có thể lấy ít thắng nhiều.
Bây giờ cuối cùng có thể cho Nhân tộc cảm nhận cảm giác bất đắc
dĩ kia, các vực chủ đã không kịp chờ đợi muốn có một trận chiến.
Ba mươi vị vực chủ, hơn 90 vạn đại quân, tự nhiên không phải toàn bộ Mặc tộc Đại Diễn chiến khu, số này chỉ là một nửa binh lực có thể điều động mà thôi.
Đây cũng không phải là Mặc tộc không thể điều ra nhiều binh lực hơn. Chỉ là Đại Diễn quan mặc dù to lớn, nhưng không dung được quá nhiều người, 90 vạn đại quân cơ bản đã là cực hạn, nhiều hơn chỉ thêm vướng víu.
Cho nên vương chủ chỉ chiêu mộ ba mươi mấy vị vực chủ cùng đại quân dưới trướng tới. Những vực chủ còn lại thì ở trong trạng thái chờ lệnh, tùy thời trợ giúp Đại Diễn quan.
Trên thực tế, vực chủ Đại Diễn chiến khu vốn nên có gần trăm vị.
Chỉ là mấy năm trước trợ giúp Phong Vân quan cùng Thanh Hư quan, dưới một trận chiến, cả hai nơi đều chết mất mười vị, cộng lại chính là gần hai mươi.
Bây giờ số lượng vực chủ Đại Diễn chiến khu có tầm 60~70.
Còn số này không coi là nhiều, bát phẩm Đông Tây quân đã có tới 60 vị, toàn bộ bát phẩm Đại Diễn quân chính là có hơn một trăm vị, so sánh với số lượng vực chủ, Nhân tộc chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Đây là cân nhắc đến tình huống buộc phải công quan, không có ưu
thế tuyệt đối là không nắm chắc lấy lại được Đại Diễn quan. Hồng Để hồi báo xong, vương chủ thật lâu không có phản ứng. Các vực chủ không dám lên tiếng.
Hồi lâu sau, vương chủ mới nói: "Dò xét thêm đi, nghĩ biện pháp tìm hiểu ra vị trí cụ thể của chúng."
Bây giờ điêu duy nhất có thể xác định chính là vị cửu phẩm kia đến từ hướng Phong Vân quan, nói cách khác, từ đại quân từ phía Thanh Hư quan không có cửu phẩm.
Chỉ cần có thể dò thăm vị trí đại quân Thanh Hư quan, hắn có thể tùy ý xuất thủ, đánh cho Nhân tộc Thanh Hư quan tàn phế trước, đến lúc đó lại đi đối phó Nhân tộc từ phía Phong Vân quan sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhân tộc chia binh chinh phát Đại Diễn, đến lúc đó chính là nét bút hỏng.
Đối với trận chiến này, vương chủ có lòng tin mười phần, bởi thế cục hôm nay không như ba vạn năm trước.
"Tuân lệnh!" Hồng Để lên tiếng, từng đạo mệnh lệnh truyền đạt xuống, rất nhanh, càng nhiều tiểu đội Mặc tộc từ xuất phát, phân hai phương, tiếp tục đâm tìm kiếm đại quân Nhân tộc.