Đang lúc bọn hắn trăm mối vẫn không có cách giải, trên vị trí hư không không xa, bỗng nhiên truyền đến một tia ba động không quá bình thường.
Phương hướng ba động truyền đến, là nơi Chí Tôn hai tộc đang giao thủ.
Hai người bọn họ mặc dù mở chiến trường tại nơi khác, cách xa vương thành, nhưng mà dư ba giao thủ lại không ngừng truyền đến bên này, thông qua những dự ba này, mặc kệ là bát phẩm hay vực chủ, đều có thể tinh tường cảm giác được tình hình giao thủ.
Trên cơ bản, hai vị này mỗi một lần giao thủ đều là cân sức ngang tài, đều liều lưỡng bại câu thương.
Lần này không giống vậy, trong nháy mắt, uy thế lão tổ đột nhiên bạo tăng, dự ba đến từ thế công của lão tổ càng là liên miên bất tuyệt, đối ứng, khí tức vương chủ cấp tốc suy yếu!
Đông đảo vực chủ vừa kinh vừa sợ.
Kết quả giao thủ của hai Chí Tôn chính là sẽ trực tiếp đến đại chiến cuối cùng, cho tới nay, hai vị này đều là khó phân trên dưới, vì sao hôm nay vương chủ có vẻ như rơi xuống hạ phong?
Khí tức kia cấp tốc suy yếu, không thể nghi ngờ nói rõ điểm này, đây không phải là
Các vực chủ vốn còn kỳ vọng đây là vương chủ nhất thời thế yếu, dù sao hai vị này giao phong, ngẫu nhiên sẽ có một phương biểu hiện cường thế hơn, đây là một phương đó thi triển bí thuật cường đại, loại tình huống này bình thường đều sẽ không duy trì quá lâu, rất nhanh sẽ lần nữa trở lại cân bằng.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, các vực chủ phát hiện tình hình càng không ổn. Khí thế vương chủ tiếp tục suy yếu, không thấy dấu hiệu trở lại cân bằng chút nào, đây không thể nghi ngờ là do vương chủ bị thương càng ngày càng nghiêm trọng.
Còn khí thế lão tổ không còn kéo lên nữa, bởi vì đã nhảy lên đỉnh phong, là đỉnh phong mà tất cả Mặc tộc đều chưa bao giờ cảm thụ qua.
Tình huống cụ thể, các vực chủ không rõ, bát phẩm cũng không rõ, nhưng chỉ từ khí thế để so sánh, đã có thể suy đoán ra thế cục bên kia.
Đối với sự cường thế của lão tổ, thời khắc này biểu hiện của đại quân Nhân tộc có thể nói là hoàn toàn tương phản.
Toàn bộ hạm đội khổng lồ hóa thành một thể, trên từng chiếc chiến hạm, phòng hộ pháp trận thôi phát cực hạn, các đại trận Đồng Khí Liên Chi, toàn bộ hạm đội đều ở trạng thái phòng thủ.
Như vậy, thế công của bọn họ rất yếu, nhưng phòng thủ lại là giọt nước không lọt, Mặc tộc công kích trong thời gian ngắn lại không làm gì được đại quân.Nhân tộc
Đại quân nhân tộc khác thường, lão tổ cường thế, vương chủ chán nản, đủ loại dị thường để tất cả Mặc tộc tâm hoảng ý loạn, nhất là các vực chủ, đã mơ hồ ý thức được gì đó, dưới hiệu lệnh của Xa Không, đại quân Mặc tộc tấn công càng hung mãnh, muốn tranh thủ thời gian mở một ra lỗ hổng.
Hiệu quả lại rải rác. .. Chợt, phương xa kia, thiên địa vĩ lực cuồng bạo bộc phát, khí thế vượng chủ yếu
Xa Không kinh hãi, quay đầu nhìn lại, ngay sau đó hạ đạt một mệnh lệnh.
Ngay lập tức, mấy vị vực chủ mang theo bảy, tám bát phẩm mặc đồ, cùng cuồn cuộn mười vạn đại quân sau lưng, nhảy ra khỏi chiến trường, cấp tốc tiến đến bị trí hai Chí Tôn đang giao thủ.
Cũng chính là thời điểm này, Nhân tộc đột nhiên phát khởi phản công, trận pháp biến hóa, hạm đội khổng lồ cao chót vót, phô thiên cái địa bí thuật bí bảo từ trên chiến hạm đánh ra, đánh vào trong đại quân Mặc tộc.
Giờ này khắc này, sâu trong hư không, hai bóng người đang một đuổi một trốn. Người trốn chạy phía trước toàn thân màu mực cuồn cuộn, cơ thể khổng lồ, chính là Vương chủ.
Đọc Truyện Võ Luyện Đỉnh Phong (Dịch) nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.
Phía sau hắn, vốn có hai cánh đen kịt, chẳng qua hiện nay chỉ còn lại có một cái, miệng vết thương chỗ cánh tràn ngập mặc huyết, huyết nhục xoay tròn, trông thể thảm đến cực điểm,
Trong lúc bỏ chạy, trong mắt của hắn tràn đầy khủng hoảng chi sắc.
Không thể không khủng hoảng, thực lực của hắn sàn sàn với đối thủ, bỗng nhiên đối thủ thể hiện ra thực lực có thể nghiền ép hắn, vương chủ nào có thể bình tĩnh nổi. Từ khi tấn thăng lãnh chúa đến nay, hắn còn chưa bao giờ bị thua thiệt lớn như vậy. Qua nhiều năm như vậy, hắn có nhiều giao thủ với cường giả Nhân tộc, ba vạn năm trước vừa tấn thăng liền đánh lén trọng thương một vị lão tổ, hợp lực một vị vương chủ khác chém giết.
Hắn vẫn cảm thấy, Nhân tộc không gì hơn cái này. Cho đến hôm nay, người giao thủ với hắn mấy trăm năm bỗng nhiên bộc phát. Đến lúc này, hắn đâu còn không rõ đây là xảy ra chuyện gì?
Cũng không phải là thực lực của mình không bằng người, nếu cả hai bên đều là trạng thái toàn thịnh, mặc dù mình kém hơn cũng không đến mức chật vật như thế. Nhưng từ lần thứ nhất bị lão tổ Nhân tộc này đả thương, thương thế lặp đi lặp lại, chưa có lần nào được hoàn toàn tụ dưỡng. Mỗi lần đều chỉ có thể tu dưỡng hai mươi năm, sau đó lại bị lôi ra đánh nhau, vết thương cũ chưa lành, thương mới đã tới, thương mới chồng lên thương cũ, mấy trăm năm tích lũy, thương thế của hắn có thể nói là cực kì nặng.
Hắn vốn cho rằng lão tổ khẳng định giống mình, bởi nếu tình báo hắn lấy được không sai, vị lão tổ này chữa thương là một chuyện rất phiền phức, mới tu dưỡng hai mươi năm thì có thể làm gì?
Qua nhiều năm như vậy, nhiều lần giao thủ, biểu hiện của nàng đúng là trạng thái có thương tích trong người, cho nên mỗi lần đều đánh cân sức ngang tài.
Cho đến hôm nay, hắn mới phát hiện, đó tất cả đều là giả tượng!
Vị lão tổ này đã sớm khỏi hẳn thương thế, chẳng những là lần này, dĩ vãng mỗi một lần nàng đều là khỏi hẳn, chỉ là giả bộ thương thế chưa lành, chính là vì khiến mình phớt lờ, trong mỗi lần mỗi lần giao thủ kịch liệt kia, để cho thương thế của mình càng ngày càng nghiêm trọng. Tích lũy ưu thế khổng lồ như vậy, hôm nay nàng rốt cục lộ ra răng nanh!
Hai vị Chí Tôn thực lực sàn sàn nhau, nhưng một người bị tích lũy thương thế mấy trăm năm, một người lại trạng thái toàn thịnh, vừa giao thủ lên, ai mạnh ai yếu đã
Nếu vẻn vẹn chỉ là như vậy thì cũng thôi đi. Càng làm cho Vương chủ sợ hãi chính là, lão tổ trăm phương ngàn kế như vậy, không tiếc hao phí mấy trăm năm để bố cục, mục đích chỉ sợ đã không đơn giản chỉ là đánh hắn thành bị thương nặng.
Nữ tử này. .. muốn giết hắn!
Chỉ Có giết một vị vương chủ, mới có thể khiến cho lão tổ CÓ kiên nhẫn chờ đợi như thế, bố cục mấy trăm năm.
Bây giờ Vương chủ lòng tràn đầy hối hận, hối hận mình tự cho là đúng, hắn sớm nên nhìn ra thương thế của nữ tử này không nghiêm trọng như trong tưởng tượng mới phải, hắn không nên rời khỏi vương thành, mở chiến trường khác.
Hắn càng hận vị vương chủ Âm Dương quan kia hơn, cho cái tình báo làm hỏng cả phán đoán của hắn, nếu không phải quá mức tin tưởng tình báo này, hắn sẽ không
Nhưng mà bây giờ có hối hận mấy cũng đã chậm, bây giờ làm thế nào để giữ được mạng, trở về vương thành mới là vấn đề hắn cần suy tính. Chỉ cần có thể trở về vương thành, hắn có thể mượn nhờ Mặc Sao đối kháng cường địch, CÓ VỐn liếng có một trận chiến.
Cơ hội xa vời quá a.
Vì kế hoạch hôm nay, lão tổ trù tính mấy trăm năm, nào có thể dễ dàng cho hắn cơ hội chạy trốn, hai người đã rời xa vương thành, bây giờ muốn trở về vương thành, tối thiểu nhất phải nửa canh giờ. Nửa canh giờ, đủ để lão tổ giết hắn!
Giữa lúc đuổi trốn, từng đạo bí thuật uy năng kinh khủng từ phía sau không ngừng dành tới, vương chù mặc dù kiệt lực phản kháng, lại như cũ không tránh được vị trạng thái càng ngày càng kém. Phía sau hắn, Tiếu Tiếu lão tổ như như giòi trong xương, theo đuổi không bỏ, pháp quyết biến hóa, rất nhiều bí thuật chính là cường giả Nhân tộc đều chưa từng thấy được thi triển.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, không có mừng rỡ vì sắp giết được một vị cường giả ngang cấp. Bởi vì nàng biết, trước khi thời khắc cuối cùng đến, hết thảy đều là không. Chính là những lãnh chúa vực chủ kia, thời khắc nguy cấp cũng tự có thủ đoạn bảo mệnh, chứ đừng nói chi là một vị vương chủ, nếu không có niềm tin tuyệt đối, chính là một vị vương chủ trọng thương trong người, liều chết phản kích cũng có cơ hội đồng quy vu tận với nàng.
Vì ngày hôm nay, nàng chịu khổ nhiều năm, bố trí rất nhiều, nhưng đến cùng có thể một lần là xong hay không, càng còn chưa biết.
Chỉ có thể nói làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, mà hôm nay, hi vọng rất lớn!
Chiến trường chỗ Vương thành, mấy vị vực chủ dẫn bảy, tám vị bát phẩm Khai Thiên, tăng thêm 100. 000 Đại quân mặc tộc khẩn cấp tiếp viện vương chủ, Đại quân nhân tộc cũng trong nháy mắt này bạo phát thế công.
Nhìn hướng đi của những Mặc tộc này, Hạng Sơn biết bọn hắn muốn đi đâu, chiến trường bên phía lão tổ quan hệ kết cục cuối cùng, làm sao có thể để Đại quân mặc tộc đi làm nhiễu?
Hạm đội nhân tộc dưới suất sự lĩnh của Hạng Sơn, liều mạng chặn đường. Một bên khác, Xa Không dẫn càng nhiều Đại quân mặc tộc quấy nhiễu, song phượng giao thủ kịch liệt, chiến trường trong khoảnh khắc biến thành Tu La Luyện Ngục, vô số khí tức sinh mệnh tàn lụi.
Không thể ngăn được, Đông Tây quân mặc dù đã dốc hết toàn lực, mà do nhân số không nhiều, CÓ Xa Không suất quân kiềm chế, mấy vị vực chủ kia đã mang theo bát phẩm mặc đồ cùng mấy vạn đại quân rời đi.
Chiến đấu càng kịch liệt, song phương đều thi triển kỳ chiêu, vô luận là bát phẩm đã sớm hiểu rõ tình hình, hay là các vực chủ đã có chỗ dự liệu, đều hiểu, trận chiến này nhất định ảnh hưởng xu thế tương lai của Đại Diễn chiến khu.
Ai cũng không còn lưu lực, trong một trận chiến như vậy, đủ loại lưu thủ che dấu, giờ đều toàn lực bộc phát.
Sau một nén nhang, sâu trong hư không, Vương chủ thương thế càng nghiêm trọng, đối mặt lão tổ điên cuồng tấn công, hắn mặc dù ra sức ngăn cản, lại như cũ khó mà bảo toàn. Theo tình thế như thế, không kịp trốn về vương thành, hắn chỉ sợ thật phải bị giết.
Chưa bao giờ có một ngày, hắn cảm thấy tử vong cách mình gần như thế! Từ khi tấn thắng vương chủ, hắn cho rằng mình vĩnh sinh bất diệt.
Nhưng mà vừa mới vẻn vẹn 30, 000 năm, đây mới là lão tổ thứ nhất chân chính trên ý nghĩa mà hắn giao thủ, lại có năng lực cơ hội giết hắn.
Đây là lịch trình vượng chủ ngắn ngủi cỡ nào.
Vương thành đã thấy ở xa xa, chỉ cần tiếp tục kiên trì chút nữa, hắn sẽ có thể liên hệ tới Mặc Sào, có thể mượn nhờ Mặc Sào chi lực.
Ngay thời khắc vương chủ nản lòng thoái chí, chợt thấy số lớn Mặc tộc từ vương thành gấp rút tiếp viện tới phía mình.
Vương chủ vui mừng quá đỗi!