Lời vừa nói ra, mày mọi người đều dựng lên, dường như Thánh Lăng kia ẩn chứa điều gì hung hiểm không gì sánh kịp, khiến Nhập Thánh Cảnh cường nhân đang ngồi cũng phải kiêng kị.
- Nếu như…hắn không ra được thì sao?
Trình Nguyệt Đồng mơ hồ lo lắng.
- Thế hệ Thánh nữ này chỉ còn một mình Linh Nhi thôi, nàng ta đã lựa chọn như vậy sẽ không thể cho chúng ta đi tìm người khác, nếu hắn không thể ra được…
- Nếu hắn không ra được Thánh địa này cũng chỉ có thể phong toả chờ đợi Thánh nữ đời sau lớn lên thôi.
Thánh nữ đời sau còn chưa có lựa chọn, muốn bồi dưỡng được tối thiểu cũng mất thời gian hai mươi năm, hai mươi năm xem chừng có vẻ không dài, nhưng nếu Thánh Địa không có chủ nhân, không có được Linh giới Thánh chủ đã tiến vào Thánh Lăng theo lão Thánh chủ, rất nhiều nơi đều không thể vận chuyển được. Thời gian hai mươi năm này rất có khả năng làm sụp đổ cả một con quái vật khổng lồ.
Bọn họ không chờ đợi được, cho nên hai tháng trở lại đây không có gì vọng động, có thể thái độ Dương Khai kiên quyết như vậy làm cho Từ Hối không thể không suy nghĩ thận trọng cho được.
- Nhưng Cửu thiên thần kỹ hắn còn chưa hoàn toàn tham ngộ, làm sao có thể vào được, nghe nói Thánh Lăng là nơi sinh ra Cửu Thiên thần kỹ, muốn đi vào đó nhất định phải tinh thông chiêu này.
- Hắn đã lĩnh ngộ ba chiêu, đủ dùng rồi. Đây là suy nghĩ vì Thánh địa chúng ta, mặc dù hắn là Thánh chủ tương lai, nên lúc cần hy sinh cũng phải hy sinh một chút.
Từ Hối khẽ quát.
- Nếu hắn có thể thuận lợi đi ra sẽ rất cảm kích quyết sách của chúng ta hôm nay.
- Không tệ.
Sử Khôn và đám người gật đầu phụ hoạ.
Chưa từng có Thánh chủ nào từ Thánh Lăng đi ra mà không sinh lòng trung đối với Thánh Địa. Thánh chủ bị Thánh nữ ra ngoài mang về này sở dĩ phải trả giá cả đời cho Thánh Địa, dốc hết tâm huyết, hết lòng lo lắng vì quan hệ không thể tách rời với Thánh Lăng.
Dù không ai biết trong Thánh Lăng rốt cuộc ẩn giấu điều gì, tuy nhiên, bọn họ lại có tin tưởng chắc chắn không chút nghi ngờ vào điều này.
Hai mỹ phụ trung niên Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng chợt liếc mắt một cái, dù mơ hồ có chút lo lắng nhưng cũng là không nên nói thêm gì nữa.
Ngày thứ hai, Dương Khai đang ngồi tu luyện trong cung điện bỗng mở trừng mắt, trong cảm giác của hắn dường như đám người Từ Hối kia lại đang tới.
- Ở Cửu Phong này, ta dường như chỗ nào cũng đã từng đi qua, không còn chỗ nào có thể tới nữa rồi.
- Có, trong Thánh địa có rất nhiều nơi bí mật ngày thường tiểu huynh đệ không nhìn thấy,nơi lần này đến cũng là như vậy.
Dương Khai nheo mắt lại thản nhiên nói:
- Đã là bí mật mà tiết lộ với người ngoài có vẻ như không được tốt lắm.
- Tiểu huynh đệ không coi là người ngoài,hơn nữa nơi đó ngoại trừ tiểu huynh đệ ra không ai có thể tiến vào được.
Từ Hối nghiêm mặt nói.
- Hả?
Dương Khai lông mày nhíu lại:
- Trừ ta ra không ai có thể tiến vào, đó chẳng phải nơi Thánh chủ của các ngươi mới có tư cách tiến vào sao? Haha,việc này ta không thể cự tuyệt đúng không?