Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 794: Thánh Lăng.



Nói mãi nói mãi mọi người lập tức yên tĩnh lại,trong lòng kinh hãi.

Lúc chưa nói mọi người còn chưa ý thức được, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút mọi người đều cảm thấy ko thể tin nổi,với tu vi Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh liên tục tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không phải vận khí nghịch thiên thì cũng là có thủ đoạn kinh người.

Mọi người càng tin tưởng là khả năng thứ hai, phát hiện này làm bọn họ không thể phỏng đoán ra Dương Khai có bao phần nông sâu.

Cửu Thiên Thánh Địa Thánh chủ trước đó việc gì cũng đã từng làm ra, tu vi có cao có thấp, tư chất có tốt có xấu.

Mặc dù Thánh nữ thế hệ này tìm được chỉ là một người Thần Du Cảnh, bọn họ cũng tin tưởng có thể bồi dưỡng những người khác thành cao thủ hàng đầu, càng không cần nói tư chất hay thực lực xuất phát điểm đều cao hơn họ cả trăm lần.

- Bất luận thế nào cũng phải để hắn tiếp nhận vị trí Thánh chủ, không có Thánh chủ Linh giới, thánh địa chúng ta không thể mở ra nhiều chỗ khác, việc này không thể kéo dài.

Từ Hối bỗng nhiên thần sắc kiên định trầm giọng nói.

- Nhưng chẳng phải là hắn không muốn sao?

Ngọc Oánh nhíu mày cảm thấy có chút khó xử.

- Không muốn cũng phải chịu, chúng ta nhiều cao thủ Nhập Thánh Cảnh như vậy, chẳng lẽ không có cách nào với hắn sao?

Sử Khôn nhìn bộ dạng có vẻ gấp rút nói.

- Ngươi đây là muốn dùng cương?

Ngọc Oánh nhíu con ngươi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sử Khôn.

- Ta cũng chính là ý này.

Từ Hối nhẹ nhàng hít vào một hơi.

- Thái độ của hắn đã rất kiên quyết rồi, chúng ta đợi thêm nữa cũng không làm được gì, đã đành vậy chẳng thà đánh cược một lần – đưa hắn vào Thánh Lăng.

Lời vừa nói ra, mày mọi người đều dựng lên, dường như Thánh Lăng kia ẩn chứa điều gì hung hiểm không gì sánh kịp, khiến Nhập Thánh Cảnh cường nhân đang ngồi cũng phải kiêng kị.

- Nếu như…hắn không ra được thì sao?

Trình Nguyệt Đồng mơ hồ lo lắng.

- Thế hệ Thánh nữ này chỉ còn một mình Linh Nhi thôi, nàng ta đã lựa chọn như vậy sẽ không thể cho chúng ta đi tìm người khác, nếu hắn không thể ra được…

- Nếu hắn không ra được Thánh địa này cũng chỉ có thể phong toả chờ đợi Thánh nữ đời sau lớn lên thôi.

Thánh nữ đời sau còn chưa có lựa chọn, muốn bồi dưỡng được tối thiểu cũng mất thời gian hai mươi năm, hai mươi năm xem chừng có vẻ không dài, nhưng nếu Thánh Địa không có chủ nhân, không có được Linh giới Thánh chủ đã tiến vào Thánh Lăng theo lão Thánh chủ, rất nhiều nơi đều không thể vận chuyển được. Thời gian hai mươi năm này rất có khả năng làm sụp đổ cả một con quái vật khổng lồ.

Bọn họ không chờ đợi được, cho nên hai tháng trở lại đây không có gì vọng động, có thể thái độ Dương Khai kiên quyết như vậy làm cho Từ Hối không thể không suy nghĩ thận trọng cho được.

- Nhưng Cửu thiên thần kỹ hắn còn chưa hoàn toàn tham ngộ, làm sao có thể vào được, nghe nói Thánh Lăng là nơi sinh ra Cửu Thiên thần kỹ, muốn đi vào đó nhất định phải tinh thông chiêu này.

- Hắn đã lĩnh ngộ ba chiêu, đủ dùng rồi. Đây là suy nghĩ vì Thánh địa chúng ta, mặc dù hắn là Thánh chủ tương lai, nên lúc cần hy sinh cũng phải hy sinh một chút.

Từ Hối khẽ quát.

- Nếu hắn có thể thuận lợi đi ra sẽ rất cảm kích quyết sách của chúng ta hôm nay.

- Không tệ.

Sử Khôn và đám người gật đầu phụ hoạ.

Chưa từng có Thánh chủ nào từ Thánh Lăng đi ra mà không sinh lòng trung đối với Thánh Địa. Thánh chủ bị Thánh nữ ra ngoài mang về này sở dĩ phải trả giá cả đời cho Thánh Địa, dốc hết tâm huyết, hết lòng lo lắng vì quan hệ không thể tách rời với Thánh Lăng.

Dù không ai biết trong Thánh Lăng rốt cuộc ẩn giấu điều gì, tuy nhiên, bọn họ lại có tin tưởng chắc chắn không chút nghi ngờ vào điều này.

Hai mỹ phụ trung niên Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng chợt liếc mắt một cái, dù mơ hồ có chút lo lắng nhưng cũng là không nên nói thêm gì nữa.

Thảo luận xong, mọi người vội vàng hành động, chuẩn bị để Dương Khai nhập Thánh Lăng.

Ngày thứ hai, Dương Khai đang ngồi tu luyện trong cung điện bỗng mở trừng mắt, trong cảm giác của hắn dường như đám người Từ Hối kia lại đang tới.

Hơn nữa lúc này còn có chút khác so với trước đó, người tới không chỉ là mấy người mình thường nhìn thấy mà còn có cả những người chính mình cũng chưa từng gặp.

Mặc dù bọn họ ẩn nấp rất tốt nhưng hô hấp cùng khí tức của bọn họ lại toả ra hương vị ngưng trọng, điều này không khỏi làm Dương Khai có chút cảnh giác, không hiểu bọn họ có chủ ý quỷ quái gì.

Một lát sau, ngoài phòng truyền tới tiếng đập cửa, Dương Khai thuận miệng đáp một câu cửa phòng liền bị đẩy ra, Từ Hối và các Trưởng lão hộ pháp toàn bộ đều có mặt.

Dương Khai không khỏi nhướn mày, mơ hồ cảm thấy Từ Hối đại khái là muốn cùng mình nói chuyện gì đó, nhất định là có liên quan tới vị trí Thánh chủ, nếu không cũng sẽ không triệu tập toàn bộ cao thủ trong Thánh địa tới như vậy.

Một phen hàn huyên, Từ Hối giới thiệu những người Dương Khai chưa từng gặp qua kia một lượt, Dương Khai gật đầu chào hỏi những người này.

- Đại trưởng lão hôm nay tới có chuyện gì sao?

Dương Khai đôi tròng mắt không dấu diếm tinh quang hỏi thẳng vào vấn đề.

- Muốn mời tiểu huynh đệ cùng chúng ta tới một nơi.

Từ Hối khẽ mỉm cười thần sắc hoà ái nói.

- Ở Cửu Phong này, ta dường như chỗ nào cũng đã từng đi qua, không còn chỗ nào có thể tới nữa rồi.

- Có, trong Thánh địa có rất nhiều nơi bí mật ngày thường tiểu huynh đệ không nhìn thấy,nơi lần này đến cũng là như vậy.

Dương Khai nheo mắt lại thản nhiên nói:

- Đã là bí mật mà tiết lộ với người ngoài có vẻ như không được tốt lắm.

- Tiểu huynh đệ không coi là người ngoài,hơn nữa nơi đó ngoại trừ tiểu huynh đệ ra không ai có thể tiến vào được.

Từ Hối nghiêm mặt nói.

- Hả?

Dương Khai lông mày nhíu lại:

- Trừ ta ra không ai có thể tiến vào, đó chẳng phải nơi Thánh chủ của các ngươi mới có tư cách tiến vào sao? Haha,việc này ta không thể cự tuyệt đúng không?

Từ Hối sắc mặt hơi có vẻ xấu hổ ôm quyền nói:

- Kính xin tiểu huynh đệ thứ lỗi có thể cùng chúng ta đi một chuyến.

Dương Khai nhẹ nhàng cười lạnh,mi mắt đảo quá đám cường nhân Nhập Thánh Cảnh này,thầm nghĩ nếu mình lại làm khó dễ thì có khả năng rất thấp có thể trốn thoát từ đây, hắn liền rất nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này.

Đám người này quá đông,từng người đều là Nhập Thánh Cảnh, Dương Khai cảm thấy dù có đem dùng toàn bộ thực lực cũng không thể chạy trốn khỏi đây.

Nghĩ tới đây, Dương Khai thần sắc trầm tĩnh lại,nhún vai nói:

- Vậy hãy dẫn đường đi,ta cùng các ngươi đi một chuyến.

Nghe vậy sắc mặt mọi người vủi vẻ, Từ Hối lại tươi cười rạng rỡ vội vàng nói:

- Mời!

Từ Hối còn tưởng hôm nay hàn huyên với Thánh chủ tương lai này nhất định sẽ có chút không thoải mái, cũng quyết định nếu đối phương thực sự phản kháng,dù là liều mạng đắc tội thì cũng phải bắt hắn vào Thánh Lăng.

Lại không ngờ Dương Khai lại dễ dàng co giãn như vậy,điều này làm lão đỡ được không ít xấu hổ. Dù sao cũng là Thánh chủ tương lai,nếu hôm nay làm lớn không thoải mái thì có thể này sau hắn sẽ làm khó dễ với mình.

Ra khỏi cung điện,mọi người đều đi quanh Dương Khai,nhanh chóng bay hướng tới một ngọn núi. Những người này nhìn như tản mạn chỉ tuỳ ý quan sát, kỳ thực đã phong kín tất cả đường lui của Dương Khai. Một khi Dương Khai có biểu hiện ra điều gì đó không thích hợp bọn họ có thể trong nháy mắt ra tay khống chế hắn.

- Đại trưởng lão,có thể nói cho ta biết không, chúng ta đang đi tới nơi nào.

Trên đường Dương Khai mở miệng hỏi.

Từ Hối trầm ngâm đáp:

- Tới Thánh Lăng.

- Thánh Lăng?

Dương Khai kinh ngạc:

- Sao nghe giống nơi mai táng người vậy?

- Không sai.

Từ Hối thành thật vuốt cằm.

- Thánh địa ta qua nhiều thế hệ Thánh chủ, lúc phát hiện đại nạn của chính mình đã tới liền tiến vào trong Thánh Lăng đợi cái chết. Cho nên nơi đó chính là nơi mai táng người, là phần mộ của nhiều đời Thánh chủ của Thánh Địa.

- Nơi đó chắc rất nguy hiểm.

Dương Khai vẻ mặt hơi cười chỉ như thuận miệng hỏi han.

- Đối với chúng ta mà nói quả thật rất nguy hiểm,bất luận là người nào không phải Thánh chủ tiến vào cũng sẽ chết trong đó,nhưng đối với tiểu huynh đệ mà nói thì đây cũng là khảo nghiệm cuối cùng.

- Nói như thế nào?

Từ Hối thần sắc chần chừ.

Dương Khai lập tức nói:

- Không thể nói thì đừng nói,ta không có hứng thú gì đối với bí mật của người khác,loại sự việc này càng biết nhiều càng nguy hiểm.

Từ Hối xấu hổ cười:

- Cũng không phải không thể nói…chuyện cho tới nước này lão phu ta cũng không thể gạt ngươi rồi. Tiểu huynh đệ chỉ biết là qua nhiều thế hệ Thánh chủ đều là bị Thánh nữ mang về,nhưng ngươi có thể không biết rằng mỗi lần Thánh nữ mang về cũng không chỉ có một người. Bởi vì mỗi đời Thánh nữ của Thánh Địa chúng ta đều có vài người, các nàng mỗi người đều căn cứ vào ánh mắt của mình và công pháp cảm ứng,tìm được Thánh chủ thích hợp đem về Thánh Địa,thông qua các Thánh nữ truyền dậy lĩnh ngộ Cửu Thiên Thần Kỹ sau đó tiến vào Thánh Lăng. Người duy nhất có thể sống sót từ Thánh Lăng đi ra mới chính là Thánh chủ thực sự được lựa chọn.

- Ta đây không phải rất may mắn,lúc này đây không có ai cạnh tranh với mình sao?

Dương Khai kỳ quái chế nhạo.

Từ Hối ha hả cười gượng:

- Có thể nói như vậy.

- Ở nơi này có cái gì?

Dương Khai mặt lạnh hỏi.

- Lão phu không biết…ta chỉ biết đó là nơi táng thân của nhiều thế hệ Thánh chủ,ngoài ra tất thảy đều không biết nhiều,không chỉ có ta mà chư vị hộ pháp và trưởng lão đây cũng không biết chút nào về nơi đó,vbởi vì chỉ có người lĩnh ngộ Cửu thiên thần kỹ mới có tư cách tiến vào đó.

- Nói như vậy Cửu Thiên Thần Kỹ chính là chìa khoá tiến vào đó?

Dương Khai thoáng chút suy nghĩ.

- Đại khái là vậy, tuy nhiên có thể khẳng định là bên trong quả thực không an toàn lắm,tiểu huynh đệ ngươi sẽ đi vào nhất định phải cẩn thận đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trình Nguyệt Đồng bỗng nói tiếp:

- Mặc dù có hung hiểm nhưng cũng tốt.

- Tốt?

Dương Khai nhìn nàng ta khẽ liếc mắt lập tức thấy hưng phấn.

- Tốt như thế nào, nói ra xem nào.

Trình Nguyệt Đồng hé miệng cười:

- Điều này sao ta biết được, chỉ có điều Lão Thánh chủ chọn tu luyện ở đó,mỗi lần xuất quan thực lực đều có chỗ tinh tiến, hơn nữa nghe nói Lão Thánh chủ năm đó khi tiến vào cũng đã thu hoạch được không nhỏ.

- Uh, việc này không tệ, bí bào Lão Thánh chủ dùng chính là lấy từ trong Thánh lăng. Đó là Thánh cấp thượng phẩm bí bảo,trên đời này chẳng có bao nhiêu.

- Bí bảo mỗi một thời đại Thánh chủ dùng cũng không kém,tất cả đều được lấy từ trong Thánh lăng, điều này phải xem cơ duyên của tiểu huynh đệ đây thế nào rồi,biết đâu cũng có thể lấy được từ trong đó loại bí bảo thích hợp để dùng không chừng.

Từ Hối cười híp mắt nói.

- Thánh cấp thượng phẩm bí bảo? Sao không nói sớm chứ, nếu mấy người nói với ta sớm một chút có những thứ này thì ta đã vào đây từ sớm rồi, cần gì mấy người tới cứng mềm như vậy.

Dương Khai bỗng nhiên có vẻ rất phấn chấn.

Mọi người kinh ngạc.

- Ta thích nhất là mạo hiểm.

Dương Khai nhếch miệng cười,trên mặt tràn đầy thần thái khó hiểu.

- Càng là nơi nguy hiểm ta càng thích xông vào một lần,nhất lại là nơi mai táng người chết như Thánh lăng này.

Từ Hối sắc mặt hơi co giật,lập tức phát hiện mình có chút nhìn không thấu con người Dương Khai rồi.