Lô hàng 500 khẩu M1853 đã đẩy được hơn 300, tai nạn hỏng tay trái thì tới 13 vụ.
Số lượng người trả hàng và đòi bồi thường rất nhiều. Nhất là có mấy nhân vật trọng yếu phải cưa tay như vị tướng quân người Nhật và tay anh chị khét tiếng Hương Cảng là James vẫn chưa giải quyết nổi.
Về phía Nhật Bản thì James đã tốn rất nhiều tiền để lãnh sự quán Mỹ lên tiếng giúp đỡ giải hoà cùng bồi thường. Nhưng về phần Hương Cảng là James không dám bén mảng về đó, bởi lẽ gã đã thành mục tiêu truy sát của băng đảng khét tiếng ở nơi đây.
Nhọ nhất là vì mang tiếng sau vụ súng lởm, nên uy tín của James ở Đông Á tụt thê thảm. Tức là lúc này James thực ra đã rơi vào bước đường cùng sắp phá sản đến nơi.
M1853 Colt rifle không quá tệ nếu được đào tạo tốt cách sử dụng cũng như bảo quản, từ đó có thể “giảm” khá nhiều tỉ lệ “ cháy dây chuyền” gây tai nạn khi sử dụng. Hay đơn giản như San thiếu, cưa nòng làm súng ngắn bắn bằng một tay thì bao ngon.
Nhưng bản thân James không có nhiều kiến thức quân sự cùng vũ khí nóng. Khi giao hàng hắn cũng chỉ hướng dẫn sơ qua cho người mua. Chính vì thế mới lắm sự cố, đẩy luôn James “tội nghiệp” xuống bờ vực phá sản.
Danh tiếng của tên thương nhân Mĩ này đã thối từ Nhật Bản lan qua Quảng Đông, Hương Cảng – Áo Môn. Thậm chí hắn đã có biệt danh Thằng Lừa Đảo ở Đông Á.
Có cha vợ là trùm buôn lậu tuyến Quảng Đông – Hương Cảng thì San thiếu rất nhanh nắm được tình hình của James lúc này.
Hẳn nhiên San hoàn toàn cầm trịch còn James rõ ràng ở thế yếu hơn.
“Người Mĩ” vẫn đang miệt mài chào hàng. Súng trường Colt M1853, súng Springfield Model 1842, vải vóc, đèn bão… cùng mấy thứ linh tinh khác.
San thiếu thật không thể hiểu nổi thằng này là thể loại gì nữa, không hiểu hoặc hiểu rất ít về vũ khí cũng dám đi buôn “hàng nóng”. Đến mức phải trốn nợ ở Philipines thì biết rồi.
Cậu cả San cũng không muốn lá mặt lá trái đôi co cùng thằng này nữa. Nghe nó bốc phét nửa ngày quá đau đầu rồi. Cho nên Cậu ngửa bài luôn.
“James này, tôi bận lắm. Tôi không dư thời gian tới đây nghe ngài nói nhảm. Danh tiếng của ngài tôi cũng chẳng lạ. Chúng ta thẳng thắn nói chuyện chứ nhỉ. Xin nhấn mạnh là tôi đến đây với lòng chân thành, muốn hợp tác lâu dài cùng ngài.”
San cất tiếng để chấm dứt một màn chào hàng vô bổ. Hắn phá lệ nói nhiều hơn bình thường, nhưng toàn là trọng điểm, cái gì quan trọng đều được nhấn mạnh. Cách nói hơi “phũ” nhưng vào luôn điều cậu cần truyền đạt. Dù sao cậu đang là “kèo trên” đúng nghĩa, chả tội gì phí thời gian đôi co với “con hàng” này.
James Smith Bush há hốc mồm, hắn nghe nói có tài chủ Đại Nam muốn gặp mặt bàn chuyện làm ăn cho nên hi vọng lắm. Đại Nam vẫn là quốc gia khá phong bế trong mắt người Phương Tây, hắn nghĩ rằng dễ xỏ mũi thằng nhóc con thiếu kinh nghiệm nhưng lắm bạc trước mặt mình.
Nhưng đời không như là mơ, Không ngờ tên nhóc con Đông Á với “cặp mắt của quỷ” này có thông tin chính xác về hắn .
Nhưng James đâu dễ đầu hàng? Có thể là thằng này nói mò dọa ma cán bộ thì sao?
“ Hử.. tôi không hiểu? Ngài San đang nói về vấn đề gì? Danh tiếng gì cơ? Về phần hợp tác lâu dài tôi rất vinh hạnh.” James giả như không biết gì mà hỏi ngược lại.
Cậu San ghét nhất bọn già mồm.
Mày kiếm của cậu hơi cau lại, mắt ưng nheo khẽ.
“Hình như ngài James không muốn hợp tác rồi. Tướng Yoshi Tomo không dễ bỏ qua đâu, dù lãnh sự Mỹ đã can thiệp. Vương Phi Long ở Hương Cảng thì đang lùng ai đó ráo riết lắm. Trốn ở Philipines chắc cũng không được lâu. Mà thôi… Tôi không muốn mất thời gian ở đây nữa.”
Cậu San đẩy ghế đứng lên, toan rời đi. Thiên Kiều không có hiểu tiếng Anh nhưng thái độ của Cậu nói lên tất cả. Nàng nhìn tên “quỷ mắt xanh” hừ mạnh một tiếng rồi cũng đứng lên.
“Xin ngài đợi chút!” James giật mình bối rối, hắn là sinh viên luật, sau đó mở quán bar, Kinh nghiệm thương trường chưa có bao nhiêu, với cả hắn cũng đang rầu thối ruột vì tình cảnh hiện tại.
San thiếu “ra bài” khiến mấy mánh vặt của thương nhân James “bể dĩa” hết
Hắn lộ vẻ lúng túng muốn ngăn cản, níu kéo San thiếu.
“Ngài James ‘đáng kính’ còn chuyện gì chăng?”
San thiếu nheo mắt ưng nhìn thấu sự bối rối của đối phương , bàn tay hắn vẫn không ngừng động tác vỗ vỗ vai Thiêu Kiều giục nàng đứng dậy.
Có điều hắn không để ý nàng đứng lên từ đời nào, nên bàn tay vô thức chạm mông con nhà người ta.
Mẩy , căng, vai chi mềm rứa …
San thiếu bất giác nhìn qua, Kiều thị cũng đang sững sờ dòm hắn …
Chu choa..
Hàng của Cán ca không được đụng… Cậu cả như bị điện giật khụ khụ ho khan rụt tay lại…
Kiều thị lườm lườm ngúng nguẩy muốn bỏ đi.
“ Tôi xin lỗi đã không thành thật, đúng là tôi đang gặp khó khăn. Ngài San nếu đúng như ngài nói muốn hợp tác làm ăn lâu dài… làm ơn bình tĩnh ngồi xuống chúng ta thương lượng lại… một cách thẳng thắn.” James ỉu xìu đầu hàng, Hắn đã tính chuyện bán giá vốn để vớt vát phần nào, ít nhất còn có tiền mà trả nợ ngân hàng chứ.
“ Tốt…” San thiếu cũng không làm cao mà ngồi xuống luôn. Kiều thị thì vừa xấu hổ, vừa tức cho nên ra ngoài tản bộ rồi.
“Cắt năm người đi theo bảo vệ cô Kiều” San thì thầm dặn dò một tên thân vệ bên cạnh.
Gã này cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng xoay người lui ra ngoài.
Cạch cạch … cạch…
Lúc này San thiếu gõ nhẹ nhẹ vào bàn ung dung tính toán. Hắn cũng có ý định giúp James tẩu tán số hàng tồn.
Tất nhiên giá cả do Hắn định đoạt, không để cho bạn làm ăn chịu thiệt, cũng không để cho phe của San phải “xuất huyết” quá nhiều.
Đầu tiên James phải “xòe ra” đầy đủ chứng từ gốc lúc mua hàng, hợp đồng thuê thuyền vận tải và nhân công các thứ. Sau đó San thiếu mới chốt giá để gã này không chịu thiệt.
“ Vải vóc chúng tôi nhập hết. Giá cả sẽ có người làm việc với ngài…”
Dĩ nhiên nhập hàng là họ Hồ, Hồ Bá Long sẽ liên hệ sau với James S. Bush.
“ Vâng cám ơn Ngài San” James nói thực lòng. Vì lúc này danh tiếng của hắn ở Đông Á “bết” lắm rồi, bán được hàng mới sợ. Lô súng lởm đã làm hắn ăn đủ “quả đắng”.
“ Thuốc súng đen , Percussion Lock( tạm dịch hạt nổ- kíp nổ), và toàn bộ 989 khẩu súng Springfield Model 1842 tôi mua hết. Thanh toán luôn để ngài trả nợ. Giá thì… 12 lượng 1 khẩu. Thế nào?”
San thiếu từ tốn nêu con số sau một lúc nghiên cứu mớ chứng từ .
Gã thương thân người Mỹ nghe thấy thì bật dậy nhoài người nắm chặt tay San thiếu cảm ơn rối rít…. Thật sự giá San thiếu đưa ra rất công bằng, tức là James vẫn có lãi và tạm thời có một khoản tiền chèo chống lúc khó khăn này.
San cau mày nhìn vào bàn tay đang bị túm của mình, ý nói; “ thằng kia buông ngay, anh không phải LGBT”.
Nhận ra ánh mắt khó chịu của “thần tài”, James nhanh nhẩu rụt tay lại , ngượng nghịu huơ huơ tỏ ý xin lỗi, miệng cười giả lả”.
“ Súng Colt M1853 e là hơi khó. Tôi phải đánh với người Pháp xong thì mới có thể bán được cho triều đình Đại Nam. Thế này đi… trước mắt tôi sẽ cọc nửa tiền gốc – Ngài thấy sao?”
San thiếu tiếp tục, mắt vẫn đang nghía giá rổ M1853.
“Rất cảm ơn hảo ý của Ngài San. Nhưng anh cũng biết đấy, Mẫu súng này không an toàn chút nào, tôi không muốn anh mạo hiểm dùng nó.
Dù rất muốn tống khứ lô hàng dạt, nhưng James thực tâm không muốn San ăn thiệt thòi. Một phần vì tài chủ này sẵn lòng giúp hắn lúc khó khăn.
Đầu tiên nếu binh sĩ của San dùng nó trên chiến trường, rất có khả năng sẽ bị thương , rất có khả năng San sẽ thua trận mà nguy hiểm.
Thứ hai nếu San bán thứ quỷ này cho triều đình Đại Nam, tai nạn xảy ra, bị trách tội thì sao?
Lương tâm của James chưa mất hết, hắn tính mang đám “hàng lởm” về Mỹ để bắt đền công ty sản xuất.
“Ngài đừng lo. Tôi có cách xử lý. Chỉ là hơi mất công một chút.”
San thiếu thờ ơ đáp, hắn đang cân nhắc muốn James làm gì cho hắn đây.
Nghe câu trả lời, James cũng nửa tin nửa ngờ. Nhưng khách hàng không muốn nói thì tốt nhất không nên hỏi. Gã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu , chăm chú nghe tiếp yêu cầu của San thiếu.
Hóa ra thanh niên này nhờ gã đi khắp Đông Á mua hộ máy móc từ các thương nhân châu Âu khác.
Lúc này Pháp đang đánh Đại Nam, Súng ống, đạn dược, máy móc, công nghệ đương nhiên bị liệt vào danh mục cấm trao đổi buôn bán trực tiếp.. Vì lẽ đó gặp được James thì đó cũng là may mắn của Cậu San.
James là người Mỹ, gã không chịu ràng buộc hay cấm đoán mà hệ Tây Ban Nha – Pháp – Anh áp vào Đại Nam hiện giờ. Hắn sẽ vẫn làm ăn với Đại Nam nếu có cơ hội. Thứ đến là James đang khó khăn và rất cần tiền, cho nên có thể lợi dụng điều này để khiến James làm chân chạy.
Thứ ba đó chính là hai người hoạt động trao đổi buôn bán ngầm càng khiến Liên minh ba nước khó mà quản được. Chỉ cần James gom đủ hàng thì Cậu San sẽ “hốt ngay và luôn”.
Nhiều lý do như vậy gộp lại khiến cho San đối xử tử tế với James, không thừa dịp khó khăn mà bắt chẹt...
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc
Số lượng người trả hàng và đòi bồi thường rất nhiều. Nhất là có mấy nhân vật trọng yếu phải cưa tay như vị tướng quân người Nhật và tay anh chị khét tiếng Hương Cảng là James vẫn chưa giải quyết nổi.
Về phía Nhật Bản thì James đã tốn rất nhiều tiền để lãnh sự quán Mỹ lên tiếng giúp đỡ giải hoà cùng bồi thường. Nhưng về phần Hương Cảng là James không dám bén mảng về đó, bởi lẽ gã đã thành mục tiêu truy sát của băng đảng khét tiếng ở nơi đây.
Nhọ nhất là vì mang tiếng sau vụ súng lởm, nên uy tín của James ở Đông Á tụt thê thảm. Tức là lúc này James thực ra đã rơi vào bước đường cùng sắp phá sản đến nơi.
M1853 Colt rifle không quá tệ nếu được đào tạo tốt cách sử dụng cũng như bảo quản, từ đó có thể “giảm” khá nhiều tỉ lệ “ cháy dây chuyền” gây tai nạn khi sử dụng. Hay đơn giản như San thiếu, cưa nòng làm súng ngắn bắn bằng một tay thì bao ngon.
Nhưng bản thân James không có nhiều kiến thức quân sự cùng vũ khí nóng. Khi giao hàng hắn cũng chỉ hướng dẫn sơ qua cho người mua. Chính vì thế mới lắm sự cố, đẩy luôn James “tội nghiệp” xuống bờ vực phá sản.
Danh tiếng của tên thương nhân Mĩ này đã thối từ Nhật Bản lan qua Quảng Đông, Hương Cảng – Áo Môn. Thậm chí hắn đã có biệt danh Thằng Lừa Đảo ở Đông Á.
Có cha vợ là trùm buôn lậu tuyến Quảng Đông – Hương Cảng thì San thiếu rất nhanh nắm được tình hình của James lúc này.
Hẳn nhiên San hoàn toàn cầm trịch còn James rõ ràng ở thế yếu hơn.
“Người Mĩ” vẫn đang miệt mài chào hàng. Súng trường Colt M1853, súng Springfield Model 1842, vải vóc, đèn bão… cùng mấy thứ linh tinh khác.
San thiếu thật không thể hiểu nổi thằng này là thể loại gì nữa, không hiểu hoặc hiểu rất ít về vũ khí cũng dám đi buôn “hàng nóng”. Đến mức phải trốn nợ ở Philipines thì biết rồi.
Cậu cả San cũng không muốn lá mặt lá trái đôi co cùng thằng này nữa. Nghe nó bốc phét nửa ngày quá đau đầu rồi. Cho nên Cậu ngửa bài luôn.
“James này, tôi bận lắm. Tôi không dư thời gian tới đây nghe ngài nói nhảm. Danh tiếng của ngài tôi cũng chẳng lạ. Chúng ta thẳng thắn nói chuyện chứ nhỉ. Xin nhấn mạnh là tôi đến đây với lòng chân thành, muốn hợp tác lâu dài cùng ngài.”
San cất tiếng để chấm dứt một màn chào hàng vô bổ. Hắn phá lệ nói nhiều hơn bình thường, nhưng toàn là trọng điểm, cái gì quan trọng đều được nhấn mạnh. Cách nói hơi “phũ” nhưng vào luôn điều cậu cần truyền đạt. Dù sao cậu đang là “kèo trên” đúng nghĩa, chả tội gì phí thời gian đôi co với “con hàng” này.
James Smith Bush há hốc mồm, hắn nghe nói có tài chủ Đại Nam muốn gặp mặt bàn chuyện làm ăn cho nên hi vọng lắm. Đại Nam vẫn là quốc gia khá phong bế trong mắt người Phương Tây, hắn nghĩ rằng dễ xỏ mũi thằng nhóc con thiếu kinh nghiệm nhưng lắm bạc trước mặt mình.
Nhưng đời không như là mơ, Không ngờ tên nhóc con Đông Á với “cặp mắt của quỷ” này có thông tin chính xác về hắn .
Nhưng James đâu dễ đầu hàng? Có thể là thằng này nói mò dọa ma cán bộ thì sao?
“ Hử.. tôi không hiểu? Ngài San đang nói về vấn đề gì? Danh tiếng gì cơ? Về phần hợp tác lâu dài tôi rất vinh hạnh.” James giả như không biết gì mà hỏi ngược lại.
Cậu San ghét nhất bọn già mồm.
Mày kiếm của cậu hơi cau lại, mắt ưng nheo khẽ.
“Hình như ngài James không muốn hợp tác rồi. Tướng Yoshi Tomo không dễ bỏ qua đâu, dù lãnh sự Mỹ đã can thiệp. Vương Phi Long ở Hương Cảng thì đang lùng ai đó ráo riết lắm. Trốn ở Philipines chắc cũng không được lâu. Mà thôi… Tôi không muốn mất thời gian ở đây nữa.”
Cậu San đẩy ghế đứng lên, toan rời đi. Thiên Kiều không có hiểu tiếng Anh nhưng thái độ của Cậu nói lên tất cả. Nàng nhìn tên “quỷ mắt xanh” hừ mạnh một tiếng rồi cũng đứng lên.
“Xin ngài đợi chút!” James giật mình bối rối, hắn là sinh viên luật, sau đó mở quán bar, Kinh nghiệm thương trường chưa có bao nhiêu, với cả hắn cũng đang rầu thối ruột vì tình cảnh hiện tại.
San thiếu “ra bài” khiến mấy mánh vặt của thương nhân James “bể dĩa” hết
Hắn lộ vẻ lúng túng muốn ngăn cản, níu kéo San thiếu.
“Ngài James ‘đáng kính’ còn chuyện gì chăng?”
San thiếu nheo mắt ưng nhìn thấu sự bối rối của đối phương , bàn tay hắn vẫn không ngừng động tác vỗ vỗ vai Thiêu Kiều giục nàng đứng dậy.
Có điều hắn không để ý nàng đứng lên từ đời nào, nên bàn tay vô thức chạm mông con nhà người ta.
Mẩy , căng, vai chi mềm rứa …
San thiếu bất giác nhìn qua, Kiều thị cũng đang sững sờ dòm hắn …
Chu choa..
Hàng của Cán ca không được đụng… Cậu cả như bị điện giật khụ khụ ho khan rụt tay lại…
Kiều thị lườm lườm ngúng nguẩy muốn bỏ đi.
“ Tôi xin lỗi đã không thành thật, đúng là tôi đang gặp khó khăn. Ngài San nếu đúng như ngài nói muốn hợp tác làm ăn lâu dài… làm ơn bình tĩnh ngồi xuống chúng ta thương lượng lại… một cách thẳng thắn.” James ỉu xìu đầu hàng, Hắn đã tính chuyện bán giá vốn để vớt vát phần nào, ít nhất còn có tiền mà trả nợ ngân hàng chứ.
“ Tốt…” San thiếu cũng không làm cao mà ngồi xuống luôn. Kiều thị thì vừa xấu hổ, vừa tức cho nên ra ngoài tản bộ rồi.
“Cắt năm người đi theo bảo vệ cô Kiều” San thì thầm dặn dò một tên thân vệ bên cạnh.
Gã này cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng xoay người lui ra ngoài.
Cạch cạch … cạch…
Lúc này San thiếu gõ nhẹ nhẹ vào bàn ung dung tính toán. Hắn cũng có ý định giúp James tẩu tán số hàng tồn.
Tất nhiên giá cả do Hắn định đoạt, không để cho bạn làm ăn chịu thiệt, cũng không để cho phe của San phải “xuất huyết” quá nhiều.
Đầu tiên James phải “xòe ra” đầy đủ chứng từ gốc lúc mua hàng, hợp đồng thuê thuyền vận tải và nhân công các thứ. Sau đó San thiếu mới chốt giá để gã này không chịu thiệt.
“ Vải vóc chúng tôi nhập hết. Giá cả sẽ có người làm việc với ngài…”
Dĩ nhiên nhập hàng là họ Hồ, Hồ Bá Long sẽ liên hệ sau với James S. Bush.
“ Vâng cám ơn Ngài San” James nói thực lòng. Vì lúc này danh tiếng của hắn ở Đông Á “bết” lắm rồi, bán được hàng mới sợ. Lô súng lởm đã làm hắn ăn đủ “quả đắng”.
“ Thuốc súng đen , Percussion Lock( tạm dịch hạt nổ- kíp nổ), và toàn bộ 989 khẩu súng Springfield Model 1842 tôi mua hết. Thanh toán luôn để ngài trả nợ. Giá thì… 12 lượng 1 khẩu. Thế nào?”
San thiếu từ tốn nêu con số sau một lúc nghiên cứu mớ chứng từ .
Gã thương thân người Mỹ nghe thấy thì bật dậy nhoài người nắm chặt tay San thiếu cảm ơn rối rít…. Thật sự giá San thiếu đưa ra rất công bằng, tức là James vẫn có lãi và tạm thời có một khoản tiền chèo chống lúc khó khăn này.
San cau mày nhìn vào bàn tay đang bị túm của mình, ý nói; “ thằng kia buông ngay, anh không phải LGBT”.
Nhận ra ánh mắt khó chịu của “thần tài”, James nhanh nhẩu rụt tay lại , ngượng nghịu huơ huơ tỏ ý xin lỗi, miệng cười giả lả”.
“ Súng Colt M1853 e là hơi khó. Tôi phải đánh với người Pháp xong thì mới có thể bán được cho triều đình Đại Nam. Thế này đi… trước mắt tôi sẽ cọc nửa tiền gốc – Ngài thấy sao?”
San thiếu tiếp tục, mắt vẫn đang nghía giá rổ M1853.
“Rất cảm ơn hảo ý của Ngài San. Nhưng anh cũng biết đấy, Mẫu súng này không an toàn chút nào, tôi không muốn anh mạo hiểm dùng nó.
Dù rất muốn tống khứ lô hàng dạt, nhưng James thực tâm không muốn San ăn thiệt thòi. Một phần vì tài chủ này sẵn lòng giúp hắn lúc khó khăn.
Đầu tiên nếu binh sĩ của San dùng nó trên chiến trường, rất có khả năng sẽ bị thương , rất có khả năng San sẽ thua trận mà nguy hiểm.
Thứ hai nếu San bán thứ quỷ này cho triều đình Đại Nam, tai nạn xảy ra, bị trách tội thì sao?
Lương tâm của James chưa mất hết, hắn tính mang đám “hàng lởm” về Mỹ để bắt đền công ty sản xuất.
“Ngài đừng lo. Tôi có cách xử lý. Chỉ là hơi mất công một chút.”
San thiếu thờ ơ đáp, hắn đang cân nhắc muốn James làm gì cho hắn đây.
Nghe câu trả lời, James cũng nửa tin nửa ngờ. Nhưng khách hàng không muốn nói thì tốt nhất không nên hỏi. Gã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu , chăm chú nghe tiếp yêu cầu của San thiếu.
Hóa ra thanh niên này nhờ gã đi khắp Đông Á mua hộ máy móc từ các thương nhân châu Âu khác.
Lúc này Pháp đang đánh Đại Nam, Súng ống, đạn dược, máy móc, công nghệ đương nhiên bị liệt vào danh mục cấm trao đổi buôn bán trực tiếp.. Vì lẽ đó gặp được James thì đó cũng là may mắn của Cậu San.
James là người Mỹ, gã không chịu ràng buộc hay cấm đoán mà hệ Tây Ban Nha – Pháp – Anh áp vào Đại Nam hiện giờ. Hắn sẽ vẫn làm ăn với Đại Nam nếu có cơ hội. Thứ đến là James đang khó khăn và rất cần tiền, cho nên có thể lợi dụng điều này để khiến James làm chân chạy.
Thứ ba đó chính là hai người hoạt động trao đổi buôn bán ngầm càng khiến Liên minh ba nước khó mà quản được. Chỉ cần James gom đủ hàng thì Cậu San sẽ “hốt ngay và luôn”.
Nhiều lý do như vậy gộp lại khiến cho San đối xử tử tế với James, không thừa dịp khó khăn mà bắt chẹt...
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc