Lục Kiều mím môi, nhìn cô rất lâu, nhưng không nói gì cả.
Ôcn Huyền dùng một tay chặn cửa, một tay buông thõng. Bàn tay cô nằm lại, móng tay ghim vào lòng bàn tay, càng lúc càng sâu hơn, cũng như cảma xúc của cô. Hành động ấy của anh khiến Ôn Huyền không khống chế được cảm xúc nữa. Lông mi cô run lên, nước mắt tuôn ra ồ ạt. Đến khi mở miệng, giọng cô hơi khàn: “Đúng là em không đứng trên lập trường của anh để suy nghĩ. Em không tốt, anh đừng giận nữa được không, em... A!” Còn chưa nói dứt lời, cô đã bị anh kéo cổ tay lại, đụng thẳng vào ngực anh. Ôn Huyền nín thở trong giây lát.
Lục Kiểu ôm chặt cô, cánh tay dài chắc khỏe quấn quanh vòng eo thon thả của cô, giam cầm cố trong lòng mình. Sau đó, cô cảm nhận được anh cúi đầu xuống, vùi vào cổ cô.
Anh không nói gì, tuy rằng cô không biết anh nghĩ thế nào, nhưng có thể cảm nhận được rằng anh rất quan tâm tới mình. Nước mắt chan chứa, làm ướt nhòe đôi mắt.
Mũi cô đỏ lên, khiến người ta đau lòng.
Lục Kiêu bắt lấy tay cô, như thể không muốn để cô chặn cửa phòng tắm nữa. Nhưng bây giờ thật sự nổi giận với cô...
Thôi bỏ đi!
Trong lòng anh biết rõ hơn bất cứ ai, con người cô thích mềm chứ không thích cứng.
Anh làm ngơ cô, để cô tự kiểm điểm lại mình, đó là cách tốt nhất mà anh nghĩ ra.